Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Chương 114: Thế nào tin tưởng




Cái gì?

Thích cô?

Hạ Hải Dụ ngẩn người.

Đầu óc trống rỗng, lửa giận toàn thân phút chốc nguội lạnh. Không, nói chính xác hơn, là bị dọa lui!

Thích cô?

Đúng là nói như vậy chứ?

Là anh ta bị điên hay là mình còn đang nằm mơ?

Không, đều không có khả nang, anh ta có điên cũng sẽ không trở nên điên khùng thành như vậy, cô có nằm mơ giữa ban ngày cũng sẽ không mơ thấy giấc mơ này!

Đường Húc Nghiêu chợt phát hiện lúc này bản thân có hoang mang, không còn tràn đầy tự tin, không còn liều lĩnh đắc ý, cho dù anh cùng Thiệu Hành đã tìm được biện pháp, nhưng ở giờ khắc này anh vẫn cảm thấy bất an.

"Hạ Hải Dụ, anh thích em." Giọng nói khàn khàn, lần nữa vang bên tai cô.

Hạ Hải Dụ không kềm chế được thoáng rùng mình, mắt hạnh trợn tròn, con ngươi thoáng chốc phóng đại, sau đó thu nhỏ lại, lại càng không ngừng phóng đại thu nhỏ hơn nữa, tới tới lui lui, thật lâu đều không tìm được tiêu cự.

Anh ta nói lại một lần nữa!

Thật sự nói như vậy?

Không thể tưởng tượng nổi!

Quá kinh khủng!

Nhắm chặt hai mắt, Hạ Hải Dụ cố gắng tiêu hóa những lời anh vừa nói, sau khi hít thở sâu liền mấy cái, mới lại mở mắt ra, chống lại tầm mắt của anh, "Đường Húc Nghiêu, đây là trò bịp bợm của anh sao?"

Trò bịp bợm!

Cô lí giải lời tỏ tình của anh thành như vậy?

Đường Húc Nghiêu nhíu chặt lông mày, một tầng sầu muộn vây kín trên gương mặt đẹp trai.

"Đây không phải là trò bịp bợp, anh thật sự thích em!" Hơi thở của anh, khiến cho cô có cảm giác ấm áp.

"Anh thích em, khi không nhìn thấy anh anh sẽ nhớ em, khi gặp lại em anh muốn được ôm em!"

"Anh thích em, 24 giờ trong ngày đều muốn ở cùng em!"

"Anh thích em, muốn nhìn em cười, muốn nghe nói, cho dù em mắng anh là đồ khốn kiếp anh lại cảm thấy em rất đáng yêu!"

"Anh thích em, khi thấy một người đàn ông khác nhìn em, anh liền tức giận, hận không thể một quyền đánh chết hắn ta!"

"Anh thích em; thấy em nhìn một người đàn ông khác, anh liền đố kị, ghen ghét; hận không được kéo em về mạnh mẽ hôn em một trăm lần, để cho trong hơi thở của em chỉ có anh!"

"Hạ Hải Dụ, em nghe và hiểu rõ chưa, anh chính là như vậy thích em!"

Nói năng có khí phách như đang tuyên cáo, như một cây búa hữu lực nhất, nặng nề gõ vào đầu cô, làm cô ngày càng choáng váng.

Anh ta đang nói gì thế? Diễn giảng sao? Thao thao bất tuyệt ! Còn lấy nhiều ví dụ như vậy!

Nói khi cô mắng anh ta khốn kiếp cũng sẽ thật đáng yêu. . . . . . Bệnh thần kinh. . . . . . Nào có người nào sẽ cảm thấy như vậy là đáng yêu!

Nói muốn kéo cô về mạnh mẽ hôn một trăm lần. . . . . . Biến thái. . . . . . Trong hơi thở chỉ có anh. . . . . . Có bệnh!

Vì để chỉnh cô, anh ta lại nói khoa trương như vậy, còn bày ra vẻ mặt một bức chân thành như vậy, để cô liền tin tưởng anh ta?

Được rồi, cô liền biểu hiện thật tốt sự tin tưởng anh!

"Đường Húc Nghiêu, tôi đã nghe và đã hiểu, anh nói anh thích tôi, tốt, tôi hiểu rồi!" Cô gật đầu một cái, cố gắng giữ vững iệng mình mỉm cười, nhưng nụ cười kia vừa nhìn đã thấy rằng nó rất giả.

Trên mặt Đường Húc Nghiêu hiện lên lo lắng, căn bản cô không thực sự nghe!

Đây là báo ứng sao, anh thật vất vả mới nói ra được, cư nhiên bị cô xem như chuyện cười?

Nhưng anh chưa bao giờ nói thích ai, cô là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng!

Bởi vì quan niệm của anh, một khi đã nhận định, sẽ mãi không thay đổi!

Mà hiện giờ, anh đã nói ra, dù thế nào anh cũng phải làm cho cô tin tưởng, hơn nữa còn muốn cô cũng thích mình!

"Hạ Hải Dụ, thu hồi nụ cười của em đi, bởi vì những lời anh nói một chút cũng không buồn cười, anh đang nghiêm túc! Một trăm phần trăm thật sự nghiêm túc! 1000 phần nghiêm túc! Một vạn điều nghiêm túc! !" Anh tức giận hét lên, trên mặt là sự nghiêm túc trước nay chưa từng có.

Hạ Hải Dụ bị tiếng gào thét của anh làm cho hoảng sợ, nụ cười giả dối trên môi khó cũng trở nên cứng ngắc.

Phải làm thế nào đây?

Anh ta dường như không có nói đùa!

Không phải bợt cỡn sao?

Là thật?

Lắc đầu một cái, quăng đi những âm thanh hỗn loạn, Hạ Hải Dụ cắn môi dưới, sợ hãi hỏi, "Anh thật sự . . . . . Thích tôi?"

"Đúng!" thần sắc Đường Húc Nghiêu rốt cuộc có chút hòa hoãn, mi tâm cau chặt khẽ giãn ra, "Mỗi câu anh vừa nói ra, đều là thật lòng!"

". . . . . ." Hạ Hải Dụ mạnh mẽ thở hốc vì kinh ngạc, khiếp sợ không thôi.

Cô khẽ nhíu mày, tự hỏi, rồi suy nghĩ kỹ một lát, rồi lại tiếp tục suy tư.

Chợt, tựa như nghĩ thông suốt được điều gì đó, mặt mày lập tức sáng lên.

Cô phần nào đã hiểu ra!

"Đường Húc Nghiêu, anh nói anh thích tôi, tôi tin anh, nhưng tôi không biết vì sao anh thích tôi, tôi nghĩ chính anh cũng không biết đi?"

Anh quả nhiên ngơ ngác.

Cô lập tức lộ ra biểu tình thoải mái, "OK, tôi đã hiểu hoàn toàn!"

"Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng tiếp xúc với một người con gái như tôi, nghèo khó, vụng về, cố chấp, rõ ràng bản thân không có bản lãnh gì, nhưng luôn quật cường, không cần anh đồng tình, không chấp nhận sự bố thí của anh!"

"Anh cảm thấy tôi rất kỳ quái, rất khác thường, rất mới mẻ, rất có tính khiêu chiến, cho nên anh hi vọng chinh phục được tôi!"

"Mặc dù tôi không phải là đàn ông, nhưng đại khái tôi cũng hiểu được một đạo lý —— cái không có được mới là cái tốt nhất!"

"Mà quả thật tôi đã từng làm người của anh, cho nên anh có cảm giác tôi thuộc về anh, trong thế giới của anh, phụ nữ chính là luôn phụ thuộc, anh cho rằng tôi nên vĩnh viễn là người của anh, cho nên khi tôi không thích anh, không sùng bái anh, không si mê anh!"

"Đối với anh, từ trước đến nay bất kì người con gái nào anh đều đối phó dễ như trở bàn tay, tôi lại là một ngoại lệ, anh cảm thấy khó chịu, chẳng những muốn thân, mà còn muốn tâm!"

"Thế nhưng loại cảm giác này, không phải là thực sự thích, chẳng qua chỉ là ham muốn chiếm giữ!"

"Cho nên. . . . . . anh thích tôi, chỉ là giả tạo!"

Một hơi nói xong, Hạ Hải Dụ cơ hồ muốn sùng bái chính mình, đầu óc của cô chưa từng rõ ràng như thế, chưa từng đem một vấn đề nào phân tích có tính logic được như vậy, thì ra cô cũng rất thông minh!

Đường Húc Nghiêu cứng ngắc tại chỗ, kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt của anh sáng long lanh như viên thạch nhũ đen, bên trong thâm thúy mà rực rỡ tươi đẹp, gắt gao nhìn vào mắt cô, từ trường vô hình chậm rãi tạo thành ở giữa hai người.

Ánh mắt của cô sáng trong, đáy mắt anh lại càng thấy chán nản.

Cô trắng trợn nhạo báng lời tỏ tình của anh, mỉa mai anh chấp nhất, anh rất mệt mỏi, ở trong mắt cô, anh thật sự nông cạn đến vậy sao?

Ánh sáng rỡ trong tròng mắt đen dính vào chưa bao giờ trôi qua uất ức, "Hạ Hải Dụ. . . . . Đến tột cùng phải làm gì em mới tin những lời anh nói?"