Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Chương 115: Hôn đến hít thở không thông




"Thế nào tôi cũng không tin . . . . ."

Sẽ không tin những điều anh nói, môi của cô liền bị anh mạnh mẽ ngăn lại.

Không còn cách nào, anh không muốn nghe câu nói kia của cô, chờ đợi là một loại đau, quên đi cũng là một loại đau, nhưng không biết nên làm sao đây, mới phải không phải chịu một loại đau đớn giày vò.

Anh nói thế nào cô đều không tin, là một loại hành hạ lớn nhất với anh.

Đột nhiên anh phát hiện, cảm giác được ôm cô thật sự ấm áp, hoài niệm ngày một chân thực, nối tiếp nhau, anh làm hỏng di động của cô, thay đổi cách xưng hô trong di động của cô. . . . . . Những thứ này, anh đều không thể buông tay .

Có những người, gặp được chính là gặp được, bỏ lỡ cũng chỉ có thể nói rằng tình thâm duyên cạn.

Mà anh, anh không muốn bỏ lỡ.

Anh hôn cô, thật sâu, trầm lắng, mỗi một cái đều mang theo sự bịn rịn lưu luyến cùng dịu dàng.

"Hạ Hải Dụ. . . . . . Hải Dụ. . . . . . Hải Dụ. . . . . ." Anh từng lần một nỉ non gọi tên của cô, giống như là chưa từng thật tình gọi tên cô, quả thật chưa từng như vậy, trước kia không phải đùa cợt thì cũng là chế giễu, chỉ giờ khắc này, mới chân thật nhất .

Cuối cùng anh cũng hiểu được tại sao Bạch Hạo Nhiên lại để ý như vậy, thì ra chỉ là xưng hô, nhưng thật sự có thể làm thay đổi rất nhiều.

"Thật xin lỗi. . . . . ." Anh nói xin lỗi.

Anh thừa nhận mình nổi điên, ghen tỵ với Thần Dật, ghen tỵ vói Bạch Hạo Nhiên, hai người đàn ông này liên tục tỏ tình với cô, khiến anh mất đi lý trí, tâm tình trong nháy mắt mất không thể khống chế, cho nên mới nói ra những điều làm cô không thể chịu đựng nổi.

"Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."

Hạ Hải Dụ lập tức bối rối, anh ta đang làm gì vậy, anh ta đang nói gì đây, Đường Húc Nghiêu lại có thể biết hôn cô một cách dịu dàng như vậy, nhỏ giọng nói lời xin lỗi cô? !

Cái này. . . . . . Khẳng định không phải là Đường Húc Nghiêu!

Giống như là muốn xác định, cô dùng sức cắn môi của anh.

"Á!" Anh hơi đau, ngừng hôn, nhưng môi mỏng vẫn còn dính sát môi cô, nhờ hơi thở thân mật này nói ra, "Thật xin lỗi. . . . . .Anh đã làm ra tất cả những chuyện điên rồ ấy. . . . . . Nhận lỗi với em. . . . . ."

Nói xong, môi lại nhẹ nhàng áp xuống.

"Đừng. . . . . . Đừng hôn nữa. . . . . . Để. . . . . . tôi . . . . . . thở. . . . . ." Hạ Hải Dụ có cảm giác mình sắp hít thở không thông, sắp bị nhu tình ngang ngược của anh bao phủ, cô cảm thấy mình như rơi vào tay giặc.

Lâm vào. . . . . . bị vùi lấp. . . . . .

Đắm chìm?

Trời ạ, Hạ Hải Dụ, mi điên rồi sao, mi lại bị sách lược nhu tình của anh ta công hãm?

"Đường Húc Nghiêu, mau buông tôi ra! Buông tôi ra!" Hạ Hải Dụ kích động cuống cuồng hét lên, cũng cố gắng giãy giụa thoát ra từ trong lòng anh.

"Anh không buông!" Anh sợ vừa buông ra cô, mình liền không còn cơ hội.

Anh ôm cô sít sao vào trong ngực mình, không chút buông lỏng, "Hạ Hải Dụ, em hãy nghe anh nói. . . . . ."

"Tôi không nghe! Không nghe không nghe không nghe! Không nghe ——!"

"Không nghe cũng phải nghe! ! !" Chợt, Đường Húc Nghiêu khôi phục lại tác phong ngang ngược, nóng lòng muốn biểu đạt cảm xúc trong lòng, anh vội vàng đem ôm cô chặt hơn trong ngực, hai người thân thể kề cận rất gần nhau, chỉ cách qua lớp quần áo, nên có thể cảm nhận rõ nhiệt độ lẫn nhau, nóng bỏng.

Anh thậm chí có chút thô lỗ rống to át cô, "Hạ Hải Dụ, anh thích em! Anh muốn em làm làm bạn gái của anh! Anh muốn cùng em cút sàng đan (lăn lộn trên giường)!"

"Cút!"

Ba giây sau, Hạ Hải Dụ đột nhiên phản ứng kịp, gan phổi đều bị chọc giận như muốn nổ tung, "Tôi nói cái cút này không phải cái cút đó! Tôi là bảo anh cút đi! Anh. . . . . . Anh mau buông tôi ra! Buông tôi ra!"

"Em đồng ý anh liền buông em ra!"

"Anh cứ mơ đi! Tôi sẽ không đáp ứng cái việc ghê tởm ấy!” mắt của cô trừng trừng, lửa giận điên cuồng đốt lên, anh ta là tên xấu xa, lại nói ra những lời vô sỉ như vậy!

"Anh nói là để cho em làm bạn gái của anh!"

". . . . . ." Khuôn mặt nhỏ nhắn bạo hồng! Cô lại biết lỗi tính rồi !

Da đầu tê dạ, Hạ Hải Dụ cảm giác mình bị anh làm cho phát điên, hít thở sâu mấy cái, thoáng bình phục tâm tình, "Đường Húc Nghiêu, nếu tôi không đáp ứng anh, anh sẽ cảm thấy rất buồn bực, cực kỳ bất hạnh đúng không?"

"Đúng!" Mặc dù không hiểu được tại sao cô lại xoay chuyển đề tài, nhưng anh trả lời rất quả quyết.

Hạ Hải Dụ giương môi lên, nói tiếp, "Quả nhiên là đại thiếu gia, tổng giám đốc! Như vậy anh đã cảm thấy buồn bực bất hạnh rồi sao? Anh có biết cái gì gọi là hạnh phúc hay không?"

"Nếu như anh có ăn mặc ở, anh thuộc vào 75% người giàu có trên đời. Nếu như anh có tiền gửi ngân hàng, ví tiền luôn có tiền mặt, còn có một ít tiền xu, anh thuộc vào 8% người giàu có nhất trên đời . Nếu như buổi sáng anh rời giường, không có bệnh không gặp tai ương, anh đã hạnh phúc so với hơn 100 vạn người. Nếu như anh chưa từng trải qua chiến loạn, lao ngục, khốc hình, nạn đói, anh chính là người hạnh phúc so với hơn 5 tỷ người!"

"Cho nên, anh còn muốn nói thêm gì nữa đây? Chỉ bởi vì tôi không giống những người con gái khác không bám lấy anh, anh đã không hạnh phúc?"

"Đường Húc Nghiêu, thế giới quan của anh thật quái gở! Tôi không hiểu được cái vòng luẩn quẩn của anh, cũng không muốn hiểu nữa! Vòng luẩn quẩn của anh đại khái cũng không lý giải được, cho nên cũng không cần tiếp tục lý giải!"

"Chúng ta là người của hai thế giới, coi như từng có qua lại, nhưng đều đã đi qua rồi, hiện tại anh là anh, tôi là tôi!"

. . . . . .

Nói xong, trong khi anh đang kinh ngạc, cô tỉnh táo lại, sống lưng thẳng tắp, muốn đi, "Đường Húc Nghiêu, mặc dù hôm nay không phải là ngày gì đặc biệt, nhưng tôi quyết định đem nó làm thành ngày cá tháng tư, những lời anh vừa nói tôi liễn cho là đùa giỡn, được rồi, gặp lại!"

Xoay người, mở cửa.

Cái quái gì thế này?

Cư nhiên cử đã bị khóa lại rồi hả?

Tên xấu xa, có phải ngay từ đầu từ đã không tốt lành gì?

". . . . . ." Quay đầu lại, tức giận nhìn anh chằm chằm.

"Đường Húc Nghiêu, nếu anh không còn gì để nói! Mau mở cửa cho tôi!" Cô lộ vẻ kinh hoảng ra lệnh, cô đang suy tư nếu anh ta không phải phối hợp mình nên làm gì đây.

Ngoài suy đoán, thế nhưng Đường Húc Nghiêu lần này rất hợp tác, nhập mật mã sau khi cửa mở ra, anh làm một động tác rất lịch sự, "Xin mời!"

Lần này ngược lại làm Hạ Hải Dụ kinh ngạc, anh ta sao có thể trở lại nhanh như vậy, những điều vừa trải qua, vẫn cảm thấy mới vừa rồi lại bị anh ta đùa giỡn?

Hừ, anh ta thích làm gì thì làm cái đó! Không liên qua đến cô!

Nếu cửa đã mở ra, đương nhiên là cô muốn nhanh chóng đi khỏi, nếu còn cùng anh ta tiếp tục ở chung, cô cũng sắp bị bệnh thần kinh rồi !

Đi!

Nghĩ như vậy, dưới chân liền có động tác, giống như là sợ hãi, lập tức liền nhảy ra ngoài cửa.

Đường Húc Nghiêu nghiêng người dựa vào vách tường, hai tay vòng trước ngực, con mắt chăm chú khóa chặt cô, đem lấy dáng vẻ hốt hoảng của cô thu ở trong mắt, "Hạ Hải Dụ, em có còn nhớ có một buổi học em đã nói câu thành ngữ kia không?"