Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Chương 138: Động tay động chân




Hạ Hải Dụ đã tỉnh táo, bị anh lừa đến tức điên "Anh lừa dối ai đó! Đồ háo sắc!"

Cô đánh vào cái tay đang làm càn của anh.

"Ai u, đau!" Đường Húc Nghiêu kêu to.

"Đáng đời! Ai kêu anh động tay động chân với em!"

Anh cười, "tiểu thư Hạ Hải Dụ, em phải rèn luyện tự giác, từ nay về sau anh sẽ thường xuyên động tay động chân với em!"

Hạ Hải Dụ không thể nói được gì, thật là muốn phát điên, cái gì cái gì a, anh đã động tay động chân còn lý luận, còn kêu cô phải tự giác, thật có thể ác!

Ngồi dậy, chỉnh lại quần áo của mình, sau đó cô cố ý cầm gối ôm chống đờ lồng ngực của anh, khẽ dùng sức thoái thác, "Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, Tiểu Vân sắp về rồi, anh về nhanh đi nếu để cô ấy bắt gặp thật phiền toái!"

Đường Húc Nghiêu nheo mắt, "Bộ dạng anh có cái gì không thể để người khác nhìn thấy ? ! Hử ?!”

"Thật là, không phải, em sợ làm chuyện cười cho Tiểu Vân! Đi mau đi mau!" trên mặt Hạ Hải Dụ có chút ửng hồng, mở to mắt, không nhìn anh.

Đường Húc Nghiêu nhẹ nhàng nở nụ cười, nhân cơ hội cò kè mặc cả, "Vậy em hãy gọi anh một tiếng ngọt ngào!"

". . . . . ." Hạ Hải Dụ trợn mắt, một ngón tay đâm vào vai của anh, thở phì phò nói, "Nghĩ hay quá nhỉ! Em mới không cần gọi cái kiểu lôi lôi kéo kéo đó!"

"Ghê tởm? !" anh hoàn toàn không hiểu ý của cô, "Anh cảm thấy vô cùng tốt, nhanh lên một chút, kêu một tiếng!"

"Đừng nằm mơ!" Cô làm mặt quỷ với anh, không gọi chính là không gọi!

"Được gọi là ông xã? !" Đổi với sự xưng hô này, anh là hoàn toàn không để ý .

Hạ Hải Dụ trừng mắt nhìn, cô không nghe lầm chứ, người này da mặt sao lại dày đến vậy, cái gì mà ông xã bà xã, thật đúng là ảo tưởng!

"Cái này cũng không gọi sao? ! Vậy để khi nào có riêng chúng ta thì gọi!"

Dành riêng? !

A Húc? !

Hạ Hải Dụ nheo mắt lại, cái này mới nghe cảm giác không có gì đặc biệt, nhưng như thế chẳng phải là cả hai càng thêm thân mật !

Cô cố ý giả bộ ngu, "Cái gì dành riêng không dành riêng, em không nhớ rõ!"

Đường Húc Nghiêu nhếch môi, tà tà cười, "Không nhớ rõ a. . . . . . Vậy anh sẽ tốt bụng nhắc lại cho em. . . . . . Chính là đêm đầu tiên của chúng ta. . . . . . Em nằm ở trong lòng anh. . . . . . Thật chặt tờ tờ. . . . . . Tu tu ngượng ngùng. . . . . . Không biết bao nhiêu lần gọi cái đó. . . . . ."

"Câm mồm !" Hạ Hải Dụ vội vàng lấy tay che cái miệng của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng đến sắp nổ tung, "Không cho anh nhắc lại chuyện kia!"

"Nhưng đó là lần thứ nhất, anh không đề cập tới nó còn có thể nói lần nào đây? Chúng ta làm lại không nhiều lắm! Trừ phi. . . . . . Em nhanh một chút để cho anh. . . . . ."

"Đồ lưu manh, ra ngoài!" Hạ Hải Dụ đem ôm gối hung hăng đánh vào anh, sau đó xoay người chạy trốn vào phòng ngủ.

Sau khi đã đóng của cô mới hướng về phía ngoài cửa hô to, "Đường Húc Nghiêu em hạn cho anh ba giây phải rời đi, nếu không em sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa !"

Hét xong, cô ngã xuống trên giường, đáng ghét, cô thế nào lại có một loại dự cảm như mình chính là con mồi đang bị gã thợ săn đói khát đuổi theo, chạy không thoát!

Ong ong. . . . . . Ong ong. . . . . . Điện thoại di động rung lên.

"Anh cái gì đây?" anh ở bên ngoài nhàm chán nhắn tin.

Hạ Hải Dụ liếc mắt, nhanh chóng hiện lên hai chữ —— ngủ!

"Cần anh bồi không?" Anh không sợ chết hỏi.

"Không cần, anh quá đắt!"

Đường Húc Nghiêu nhìn chằm chằm những lời trên màn hình, thiếu chút nữa hộc máu tại chỗ, cô ngốc lại còn nói anh đắt, rõ ràng là đem anh so sánh với vịt!

Hạ Hải Dụ cơ hồ có thể đoán được bộ dạng cực kì tức giận của Đường Húc Nghiêu!

Hừ hừ, cứ tức giận đi!

Vùi đầu vào trong chăn, cười to đến nỗi nước mắt cũng chảy ra.

Lơ đãng, một giọt nước mắt trượt vào trong miệng, mặn chát nhưng thật giống như mang theo một vị ngọt ngào.

Nụ cười trên mặt từ từ cứng đờ, chợt phát hiện kể từ khi anh xuất hiện ở nghĩa trang, trong lòng cô liền cảm thấy ngọt ngào không ngừng. . . . . . tràn ngập cả những nơi sâu nhất trong lòng.

Mân mê chiếc nhẫn trong tay, khẽ siết chặt, suy nghĩ một chút, viết vào điện thoại năm chữ—— cám ơn anh, A Húc.

Cách một bức tường, Đường Húc Nghiêu nhìn tin nhắn, đáy lòng cũng có cảm giác ngọt ngào.

Khéo môi cong lên, ngón tay thon dài nhấn phím call, trực tiếp hỏi cô, "Em đang dùng sữa tắm gì vậy?"

Hạ Hải Dụ nhíu nhíu mày, "Anh hỏi cái này làm gì? !"

"Trả lời anh là được rồi ! Sữa tắm bình dân? Mua ở đâu?"

"Ong mật nhỏ, là loại giá rẻ đặc biệt trong siêu thị...!" Mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng Hạ Hải Dụ vẫn nói cụ thể.

Lấy được đáp án, Đường Húc Nghiêu thật hài lòng, tốt quá, một lát anh sẽ đi mua ngay!

Hạ Hải dụ nghĩ tới nghĩ lui không nghĩ ra, "Này, anh lại có âm mưu gì? !"

Anh cười, rất đáng đánh đòn giải thích, "Anh muốn dùng sữa tắm giống em, như vậy lúc ngủ, khắp chăn đều là mùi của em, thật giống như ôm em ngủ!"

Sắc mặt Hạ Hải Dụ lúc đỏ lúc trắng, "Đồ háo sắc! Trong đầu anh toàn những suy nghĩ không đúng đắn!"

“Bảo bối, em xấu hổ sao?" Anh lại không sợ chết nói.

". . . . . ." Hạ Hải Dụ điên rồi, "Ai là bảo bối a, không cần gọi loạn!"

Đường Húc Nghiêu từ chối cho ý kiến, ngửa đầu nhìn mây trên trời, một đám mây lại một đám, mỗi đám mây đều nhìn giống như khuôn mặt tươi cười của cô.

Nụ cười của cô, chính là thứ quý giá nhất trên đời này!

Mặt Hạ Hải Dụ nóng bừng nhưng vẫn là không nhịn được dặn dò, "Đường Húc Nghiêu, anh không phải muốn làm loạn a, những thứ bình dân anh đều dùng không quen, lần trước ăn cơm bình dân cũng bao tử đau rồi, giờ dùng sữa tắm mà bị làm sao thì thật buồn cười !"

"Dị ứng cũng không sao, sau này em dùng cái gì anh sẽ dùng cái đó!" Nghe như lời nói bốc đồng thế nhưng anh hoàn toàn nghiêm túc.

"Hạ Hải Dụ, bắt đầu từ bây giờ, anh đầu tiên là bạn trai của em, sau đó mới là Đường Húc Nghiêu, cuối cùng mới là Đường tổng giám đốc."

"Anh biết em lo lắng, em bất an, em bất đắc dĩ. . . . . . Nhưng anh sẽ cố gắng."

"Có lẽ, giữa chúng ta còn có rất nhiều vấn đề, nhưng là, xin em tin tưởng anh, cũng xin em tin tưởng mình, tất cả vấn đề đều có thể giải quyết, sẽ không có chuyện gì."

"Anh rất nghiêm túc!"