Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Chương 139: Sai bảo tà ác




Hôm sau, Hạ Hải Dụ dậy từ rất sớm, đeo tạp dề, chuẩn bị đến nhà đối diện làm bữa sáng.

Cúi đầu nhìn lại chìa khóa trong tay, trên mặt lộ ra vẻ giảo hoạt.

Trước kia cô đều nhấn chuông cửa, mặc dù anh mỗi lần đều không ở đây, nhấn chỉ là theo phép xã giao, nhưng mà hôm nay có thể không cần đi, cầm chìa khóa trực tiếp mở cửa chẳng phải là đặc quyền của bạn gái? !

". . . . . ." Khuôn mặt nhỏ đỏ lên vì ý tưởng xuất hiện trong, cảm thấy ảo não.

Hạ Hải Dụ, bình tĩnh một chút!

Mi chỉ là đến thổi cơm, bạn gái hay không bạn gái gì chứ!

Cũng không phải là lần đầu tiên, có cái gì phải khẩn trương!

Lập tức hít sâu một hơn, dùng chìa khóa mở cửa.

"A. . . . . ." Vừa vào cửa, liếc thấy bóng dáng cao lớn bên trong, Hạ Hải Dụ bị dọa đến giật mình.

Anh thế nào lại ở nhà? !

Mỗi ngày không phải đều là đi ra ngoài chạy bộ sao? !

Đường Húc Nghiêu dù bận vẫn ung dung nhìn bộ dạng hốt hoảng của cô, nhếch miệng lên, "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Tim cô đập loạn xạ, nhanh chóng cúi đầu, mắt không dám tùy tiện ngắm loạn.

Anh ở trần, phía dưới cũng chỉ mặc một cái quần bốn góc, thân thể thong dài hiện ra tỷ lên hoàng kim " tam giác", nhảy qua vai hẹp mông, hoàn mỹ.

Mặc dù đàn ông sáng sớm rời giường ăn mặc như vậy không có gì kỳ quái, nhưng là cô cảm thấy rất lúng túng!

"Khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Anh bữa sáng muốn ăn cái gì để em làm." Xấu hổ, hai tay lén siết chặt góc áo.”.

Đường Húc Nghiêu ngược lại rất thản nhiên, đôi mắt mang theo ý cười, "Như mọi ngày là được rồi."

"Vâng." Cô buồn bực đi vào phòng bếp.

Đường Húc Nghiêu hai tay ôm ngực, có chút hăng hái nhìn cô, "Anh đi tắm trước."

Hạ Hải Dụ cắn răng, tại sao tắm phải thông báo với cô chứ? Muốn tắm thì cứ đi!

Leng keng cạch cạch, công việc của cô ở trong bếp lu bù lên.

Cùng lúc đó, trong phòng tắm cũng truyền đến tiếng nước chảy ào ào.

Ánh nắng sáng sớm từ cửa sổ chiếu vào, ấm áp, tốt đẹ báo hiệu một ngày mới lại bắt đầu.

"Hạ Hải Dụ, giúp anh lấy khăn lông!" Trong phòng tắm, thanh âm Đường Húc Nghiêu truyền ra.

Khăn lông? !

Hạ Hải Dụ từ trong phòng bếp đi ra, bĩu môi, "Anh không có cầm khăn lông đi vào sao? !"

"Ừ, quên, hình như là ở trên sân thượng."

Cô nghiêng đầu đi về phía ban công, quả nhiên, trên giá phơi quần áo có một tấm khăn lông thật to, kẻ ô vuông màu lam .

Đưa tay gỡ xuống, cô đi tới trước cửa phòng tắm cách một mét, "Lấy ra rồi, anh vươn tay ra cầm đi !"

Cửa đầu kia truyền đến tiếng cười nhẹ của anh, cô không dám đến gần vì sợ không cẩn thận nhìn thấy thân thể của anh sao? !

Cửa khe khẽ mở ra, lộ ra một cái khe nhỏ, khuôn mặt đẹp trai lộ ra.

Ánh mắt Hạ Hải Dụ trợn tròn, bảo anh đưa tay, thế nào lại thò đầu ra, hơn nữa còn là biểu tình ghê tởm như vậy!

"Của anh!" Cô ném khăn lông vào mặt anh ta, che đi biểu tình của anh.

". . . . . ." Bỗng bị khăn lông ném vào, vẻ mặt Đường Húc Nghiêu bất mãn, nhưng nụ cười ở khéo môi vẫn không giảm.

Năm phút sau.

Cửa phòng tắm lại bị mở ra, Đường Húc Nghiêu bày ra vẻ mặt khiêu khích, "Hạ Hải Dụ, giúp anh lấy quần lót !"

Bên trong, quần lót? !

Hạ Hải Dụ nghi ngờ mình nghe lầm, nhưng quay đầu nhìn lại, người nào đó đang từ trong khe cửa lộ ra biểu tình khó coi.

Cô hung hăng trừng anh, trong kẽ răng nặn ra hai chữ, "Nghỉ đi!"

Sớm biết cô sẽ như vậy, Đường Húc Nghiêu liếc cô một cái, không nhanh không chậm nói, "Không cầm phải không? Vậy anh có thể trực tiếp đi ra ngoài a! Anh không mặc gì cả!"

Nói xong, anh liền đem khe cửa mở lớn ra một chút.

Hạ Hải Dụ vội vàng đầu hàng, "Được, được rồi, Em đi lấy! Anh để ở đâu? !"

"Trong tủ treo quần áo, phía bên trái."

Vâng một tiếng, Hạ Hải Dụ tức giận đi vào phòng, "Ba" mở cửa tủ quần áo, bên trái. . . . . . Bên trái. . . . . .. . . . . .

Tìm được!

Nhìn ở đó vô số quần lót, mặt Hạ Hải Dụ trong nháy mắt đỏ hoàn toàn.

Choáng nha, anh ta nhất định là cố ý!

Phía trên cùng lại là cái quần bơi mà cô và anh đi mua!

A, muốn chết, vừa nghĩ tới sự kiện kia, cô liền hận không được đem anh cắt thành tám khúc!

Từ phòng tắm, Đường Húc Nghiêu lại cả gan khiêu khích "Tìm được chưa, nhanh lên một chút lấy ra a, anh sắp bị lột da rồi !"

Lột da cũng đáng! Ai kêu mặt của anh dày như thế!

Hạ Hải Dụ ác độc nguyền rủa.

"Nếu còn không đem tới anh sẽ trực tiếp đi ra ngoài!"

". . . . . ."

Tay nhỏ bé từ từ đưa về phía một cái quần lót, làm thế nào cũng không có dũng khí cầm lên, đáng chết, anh cố ý bắt cô cầm đồ riêng tư này!

Ghê tởm!

nếu cô đụng cái đó, tay của cô nhất định sẽ nát rơi!

A a a a a, tuyệt đối không muốn!Rầm!

Phóng mắt nhìn xung quanh, liếc thấy bên trên tủ có một đôi tất, quả quyết ra quyết định!

Đưa tay rút đôi tất của anh, sau đó đeo vào tay mình, biến thành cái bao tay, có phòng hộ cô rốt cuộc dám cầm cái vật đó lên nhưng vẫn ức chế, còn là mặt hồng tim đập.

Giống như là cầm bom, cánh tay của cô cố kéo thật dài, cách mình thật thật là xa, một đường đi về phía phòng tắm.

"Đường Húc Nghiêu, đưa tay ra! Đầu không cho duỗi!" Cô đứng ở cửa phòng tắm ra lệnh.

Bàn tay to của anh từ trong khe cửa lộ ra, hơn nửa đoạn trên cánh tay còn đọng lại những giọt nước, hết sức hấp dẫn.

Hạ Hải Dụ nuốt nước miếng một cái, đem thứ đang cầm trên tay nhét vào trong lòng bàn tay của anh, "của anh."

“Cảm ơn” Hắn dùng ngữ điệu đặc biệt đáng đánh đòn.

". . . . . ." Hạ Hải Dụ thật muốn điên rồi, lúc này nếu nói"Không khách khí cũng quá mất mặt!

Anh cười, mặc dù bị ngăn cách bởi một cách của nhưng dường như anh vẫn có thể nhìn thằng vào mắt cô, "Hạ Hải Dụ, quan hệ hữu nghị chuẩn bị diễn ra rồi, em phải chuẩn bị sẵn sàng —— ngày đó, anh sẽ sai bảo em làm nhiều chuyện hơn nữa!"

"Anh. . . . . ." Hơi thở của Hạ Hải Dụ trở nên rối loạn, chỉ nghe được thanh âm khàn khàn mà kiên định của anh, "Bờ biển, bãi tắm, bikini, nhà nhỉ bãi biển. . . . . . Hạ Hải Dụ, em cảm thấy trong hoàn cảnh đó anh còn có thể nhịn sao? Đến lúc đó anh nhất định sẽ cùng em làm chuyện xấu xa! Đừng hòng chạy trốn!"