Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 238: Vả mặt lần thứ tư (6)




Edit & Dịch: Emily Ton.

"Ngươi không thể giết ta, ta là đại tiểu thư Khuynh Vân Tông, nếu như ngươi dám giết ta, phụ thân ta nhất định sẽ không buông tha các ngươi, Khuynh Vân Tông nhất định sẽ diệt toàn bộ Thích Quốc!" Cố gắng khởi động một sự cao ngạo cuối cùng, Tần Ngữ Yên ra vẻ bình tĩnh nhìn Quân Vô Tà. Tuy nhiên, bàn tay bấu chặt ở trên ngai vàng, những đốt ngón tay trắng bệch lại tiết lộ, giờ này khắc này nàng ta đang rất khẩn trương.

Quân Vô Tà hơi nhướng mày, trước đó nàng cũng không tiếp xúc trực tiếp cùng với Tần Ngữ Yên, nhưng lời nói uy hiếp của Tần đại tiểu thư, thật ra giống nhau như đúc với Bạch Vân Tiên lúc trước.

Nghĩ lại cảnh này, Quân Vô Tà nhìn thoáng qua Bạch Vân Tiên đang tránh ở một bên. Bạch Vân Tiên bị Quân Vô Tà nhìn thoáng qua, hai chân hoàn toàn mềm nhũn, run bần bật rầm một tiếng quỳ trên mặt đất.

Ngoại trừ Khuynh Vân Tông, các nàng không có gì mới mẻ?

"Bắt lại." Quân Vô Tà nhẹ nhàng nói một câu.

Túy Liên lập tức đánh về phía ngai vàng, tiếng kêu thảm thiết của Tần Ngữ Yên bất chợt vang lên.

Tần Ngữ Yên, thân thể quý giá, làm sao có thể là đối thủ của Túy Liên. Trong thời gian chớp mắt, đã bị Túy Liên nắm tóc kéo xuống từ trên ngai vàng tới trước mặt Quân Vô Tà.

Đại tiểu thư Khuynh Vân Tông, hiện giờ lại rơi vào nông nỗi thê thảm như thế, nhưng Túy Liên lại không hề đối xử với nàng ta giống như một con người.

"Độc trên người hắn, là ngươi hạ?" Quân Vô Tà chỉ vào Mặc Thiển Uyên trên lưng Hắc thú.

Đôi môi Tần Ngữ Yên hơi run lên, muốn lấy Khương Thần Thanh làm kẻ chết thay, nhưng bị cặp mắt Quân Vô Tà lạnh lùng như sương nhẹ nhàng đảo qua, nàng ta cũng không dám nói ra mà nuốt chửng lời nói dối vào trong cổ họng.

"Ta có giải dược!" Tần Ngữ Yên vội vàng như sợ không được nói.

Bạch Vân Tiên một bên âm thầm cười lạnh một tiếng, nàng cũng giống như Tần Ngữ Yên, hiện giờ nhìn đến vị đại tiểu thư cao cao tại thượng, rơi vào nông nỗi giống mình, trong lòng có một loại cảm giác thống khoái.

Giải dược?

Với y thuật của Quân Vô Tà, làm gì phải cần giải dược của Tần Ngữ Yên.

"Độc dược và thuốc giải, đều giao ra đây." Quân Vô Tà mở miệng nói không rõ ràng.

Tần Ngữ Yên vội vàng lấy hết đồ vật ra, nhưng Quân Vô Tà lại tiếp tục nói: "Toàn bộ."

Tần Ngữ Yên lập tức sửng sốt một chút, giây tiếp theo, da đầu bỗng nhiên truyền đến một trận đau đớn xuyên tim. Thống khổ kia khiến nàng ta trong nháy mắt khóc như hoa lê dính mưa, xúc động nhìn về hướng mỹ nam tử phía sau Quân Vô Tà, ánh mắt cầu cứu.

Quân Vô Dược chỉ cười mỉa mai.

"Nghe không hiểu sao? Giao ra hết tất cả độc dược và giải dược trên người của ngươi." Túy Liên không kiên nhẫn lại túm đầu tóc Tần Ngữ Yên một lần nữa, nhưng không nghĩ rằng, đã dùng quá sức, trong tay lập tức có thêm một nắm tóc đen đã bị chặt đứt.

Tóc bị mạnh mẽ kéo xuống, Tần Ngữ Yên nháy mắt kêu rên, còn chưa chờ nàng hoà hoãn lại, Túy Liên lại nắm một lần nữa.

"Nhanh lên, nếu không ta sẽ nắm xuống toàn bộ tóc trên đầu ngươi." Quân Vô Tà chỉ nói không giết, nhưng không hề nói không thể ngược đãi!

Giọng điệu âm trầm của Túy Liên khiến Tần Ngữ Yên bị dọa đến nỗi cả người phát run, nàng ta vội vàng từ trên người lấy ra tất cả các bình đan dược đặt ở trước mặt Quân Vô Tà.

Mười mấy bình dược nháy mắt xuất hiện ở trước mắt Quân Vô Tà. Nàng nhìn sắc mặt trắng bệch của Tần Ngữ Yên, lại nhìn nhìn những đan dược đó, lập tức mở ra từng bình dược một, nhất nhất ngửi qua ở trước mũi.

"Chỉ cần ngươi có thể thả ta, ngươi muốn bao nhiêu đan dược đều được! Phụ thân ta sẽ cho, tất cả những gì ngươi muốn." Sự tàn bạo của Túy Liên đã dọa nát tâm hồn nàng ta, Tần Ngữ Yên khóc thành một lệ nhân. Dung nhan kiều mị như hoa cũng đã mất đi thần thái của ngày xưa. Dáng vẻ này, chỉ sợ ai cũng không thể nghĩ nàng ta chính là đại tiểu thư Khuynh Vân Tông thâm trầm mang đầy tâm cơ.