Vợ yêu của tổng giám đốc xã hội đen

Chương 100: Con mèo nhỏ? Xáp lá cà




"Anh, đáng chết, buông tôi ra" Hồ Cẩn Huyên liều mạng tránh khỏi ngực hắn, trên mặt không biết vì tức giận hay vì đánh nhau kịch liệt mà hồng hồng, thật đáng yêu ah. Mặc dù hơi thở trước mắt không phải rất khó ngửi, thậm chí còn khiến lòng người bình tĩnh, nhưng cô vẫn không thích người xa lạ quá gần gũi mình. Lần này cô cảm thấy trong lòng khó chịu, giống như đụng phải thứ gì đó không sạch sẽ.

Người đàn ông trước mắt là ai? Chẳng những thần bí mà võ công cũng thế này cường thế như vậy. Xem ra thành A quả nhiên là địa phương Ngọa Hổ Tàng Long, động một chút là xuất hiện người có thể đánh bại cô – sát thủ đứng đầu thế giới này.

"Mèo nhỏ, cô đáng yêu như thế, sao tôi có thể buông tay." Người thần bí ôm thân thể mềm mại không ngừng giãy giụa trong ngực, trong lòng dị thường thỏa mãn, ngay cả nói chuyện cũng lây nhiễm ý cười. Nếu biểu lộ của hắn giờ phút này bị thuộc hạ trong bang biết, không chừng sẽ rớt hết mắt kiếng. Hắn đường đường là thủ lĩnh quân sự, thống lĩnh quân đội quốc gia cao cấp, ngay cả lãnh đạo quốc gia cũng nể hắn ba phần, không dám cẩu thả nói cười, theo lời người khác chính là mặt chết lạnh lùng.

Nhưng tất cả mọi người sợ Hình Thiên hắn, chỉ có cô gái tuyệt mỹ trong ngực là chẳng thèm ngó tới hắn, điều này gây cho hắn hứng thú lớn nhất trong đời. Trong mắt hắn, phụ nữ luôn luôn là động vật mềm yếu, động một chút là kêu đau, không giống như cô gái nhỏ trước mắt này, tư thái thì mềm mại nhưng tính khí lại hỏa bạo, lần đầu tiên anh gặp người như vậy.Xem ra anh hắn sắp có 1 sủng vật thú vị rồi, HÌnh Thiên trong lòng thầm nghĩ, khoé miệng không tự chủ giương lên một độ cong mị hoặc chúng sanh.

Trong khi Hình Thiên đang dương dương tự đắc ôm mỹ nhân trong ngực, một trận gió âm lãnh đột nhiên tràn tới, tực hồ cảm nhận được điều gì, thân thể Hình Thiên khẽ lùi lại, nhưng trận gió kia vẫn nhẫn tâm đánh tới hắn.

Một giây sau, trong kho hàng vũ khí xuất hiện thêm 7 người áo đen, ít nhất từ thân hình họ có thể nhận ra đó là 5 người phụ nữ và 2 người đàn ông. Trong mắt họ không có 1 tia tình cảm, khí thế kia rõ ràng khẳng định họ tuyệt đối không đơn giản, nhất là người đàn ông thần bí dẫn đầu. cả người tản mát ra hơi thở lạnh lẽo, như lưỡi dao sắc bén làm người ta phát run, tròng mắt thâm thuý lúc sáng lúc tối không để người khác nhận biết suy nghĩ trong đầu anh.

Thật đúng là thần bí, nhưng từ khi nào thành A lại xuất hiện một vị bất phàm như vậy? mục đích của hắn là vũ khí? Xem ra không chỉ mình anh có hứng thú với tin tức vũ khí mới ra đời.

Hình Thiên thủ thế, khẽ nhíu mày đẹp, gương mặt cương nghị tuấn tú lại mang vẻ mị hoặc như du côn, hai loại khí chất bất đồng xuất hiện đồng thời khiến khuôn mặt anh dị thường chói mắt.

Hình Thiên cảm thấy trên người đối phương phát ra tức giận rất lớn, bắn thẳng đến tim hắn, hắn không nghi ngờ chút nào địch ý của người thần bí trước mắt, giống như muốn đem xương hắn nghiền thành tro. Trong lòng hắn cảm giác hưng phấn đồng thời cũng cảm thấy khó hiểu, hình như hắn chưa từng đắc tội với người nào như vậy.

Suy nghĩ Hình Thiên liên tục thay đổi, nháy mắt hắn cảm thấy cô gái nhỏ vừa nãy còn trong ngực hắn giờ phút này đã không còn, lại nằm trong ngực người đàn ông thần bí trước mắt. Lúc này hắn mới hiểu rõ đối tượng của người áo đen là cô gái này. Đúng là một sủng vật phiền toái, nhưng Hình Thiên anh muốn thứ gì, người khác đừng mơ tưởng đến.

Hình Thiên tức giận, bắt đầu động thủ, vô cùng tàn nhẫn đánh tới đối phương. Người đàn ông trước mắt cho dù thần bí cỡ nào, dám giành sủng vật với hắn, chính là tìm chết, hơn nữa còn dám dành tình cảm cho sủng vật của hắn.

Hồ Cẩn Huyên bị cuốn vào một lồng ngực khác, cô cảm giác bụng lăn lộn liên hồi, liền mạng muốn tránh thoát. Nhưng đối phương giống như nhìn thấu ý đồ của cô, bá đạo ôm cô tới trước ngực mình. Cô có thể cảm thấy sự tức giận và run rẩy trên ngừoi đối phương, một sự tức giận quen thuộc. không kịp nghĩ thêm gì nữa, giờ phút này toàn bộ suy nghĩ của cô đều đè nén trong dạ dày không thoải mái, rất muốn ói, nhưng lại không ói ra. Cả đời Hồ Cẩn Huyên cô đúng là chưa từng bị bệnh tật giày vò như vậy.

Tựa hồ nhìn thấu cô không thoải mái, mắt ngừoi thần bí chợt loé lên thương tiếc, nhưng lại nghĩ đến cái gì, tức giận không chỉ không giảm mà còn tăng, nhìn Hình Thiên ra tay tàn nhẫn, muốn nhanh nhanh giải quyết phiền toái trước mắt.

Ôm chặt thân thể mềm mại trọng ngực, vừa không làm cô đau vừa tung chưởng phong bén nhọn như một con rắn nhỏ linh hoạt đánh úp tới Hình Thiên, khiến hắn ứng phó không kịp. Hình Thiên hắn lăn lộn bao năm, lần đầu tiên gặp nhân vật lợi hại như vậy, bản lĩnh không phân cao thấp.

Giờ phút này, hưng phấn và tức giận trong lòng hắn đều bị kích thích, trốn tới tránh lui, hắn dứt khoát dùng tay tiếp nhận chưởng phong đối phương đánh tới. Hai kình lực chạm nhau, hai người đàn ông cường thế không phân thắng bại. bị đánh lui ra ngoài, Hình Thiên phải lui một bước mới nhếch nhác ổn định được thân thể mà người thần bí trong ngực vẫn ôm thân thể mềm mại, cẩn thận bảo vệ, dùng lực toàn thân ổn định thân hình. Có thể thấy được bản lĩnh của người thần bí cao hơn một chút.

Trong khi HÌnh Thiên còn đang hưng phấn chiến đấu, không ngừng nghĩ đối sách, đối phương lại quyết định dốc toàn lực. So với sức lực vừa rồi càng lớn hơn, đầu óc hắn không kịp phản ứng, chỉ có thể dùng trực giác của hai chân chống đỡ thân thể.

Bịch một tiếng, hai người va chạm lập tức bắn ngược trở về, ngay sau đó hai chân trong không khí kéo dài giao chiến, không ai nhường ai, thời gian từng giây, còn chưa phân thắng bại. Hồ Cẩn Huyên bị người thần bí vừa ôm trong ngực vừa đánh nhau, máu hướng thẳng lên đầu, dạ dày nhộn nhạo hơn, giờ phút này Hồ Cẩn Huyên thật muốn chửi mắng một trận, Mẹ nó, muốn đánh nhau ôm cô làm gì, giày vò dạ dày cô khó chịu không nói, ngay cả đánh nhau cũng bị trở ngại.

Nhưng không biết vì sao, Hồ Cẩn Huyên luôn luôn tiêu sái giờ phút này lời nói và suy nghĩ không đồng nhất, trong lòng quyến luyến cái ôm trong ngực, xem ra cô bệnh cũng không nhẹ.

Không cho Hình Thiên cơ hội thở dốc, hắn vừa ổn định thân hình, toàn bộ người áo đen chung quanh lao tới, khiến hắn kêu rên trong lòng. Hắn thích luận võ với người khác, nhưng chỉ giới hạn với những người võ công cao hơn hắn, một chọi một mà thôi, giống như người đàn ông thần bí trước mắt, tuyệt đối không phải muốn tìm chết, cái này là ỷ thế quần đấu nha, sống đã bao nhiêu năm, làm một thủ lĩnh quân sự, là một quan chức cấp cao, hắn có quyền trị tội bọn họ.

Hình Thiên thâm nhập vào giữa sáu người áo đen, trái một quyền, phải một cước, sức lực ngoan độc không bỏ sót gì. Thân hình anh tuấn giống như một cơn gió vô hình xuyên qua những người áo đen.

Ôm cô gái nhỏ ở bên ngoài nhìn kịch đấu trước mắt, người thần bí nhíu nhíu mày đẹp, thấy họ đều không phải đối thủ của người kia, đánh bại các cô là chuyện sớm muộn, tròng mắt thâm thúy khiến người ta không thấy rõ suy nghĩ nhu tình liếc liếc sắc mặt tái nhợt của cô gái trước mắt, thở dài một tiếng, ôm tiểu nữ nhân như quỷ mỵ đánh tới Hình Thiên.

Hình Thiên đang thành thạo ứng biến, cảm giác một ngọn gió nhanh chóng đánh tới hắn, bằng vào phản xạ bẩm sinh đối với nguy hiểm, Hình Thiên đưa quả đấm dùng sức đánh úp lại. Va chạm với chân người thần bí, đau đến mức khiến hắn giơ chân, nhưng vì tự ái đàn ông, hắn mới cứng rắn chịu đựng. Trên mặt không có thần sắc gì nhưng trong lòng đã sớm mắng không biết bao nhiêu lần, mẹ nó, âm hiểm thế này, lại dám dùng chân như trâu như hổ đá cánh tay nhu nhược của hắn, còn đâu lương tâm nữa.

Trong hơi thở của chủ tử nhà mình đã bắt đầu không nhịn được, tất cả người áo đen cùng hướng Hình Thiên tiến công, thủ đoạn so với vừa rồi linh hoạt tàn nhẫn hơn. Mà hắn còn không hiểu nguyên nhân gì khiến đám người kia anh dũng chiến đấu như vậy, người thần bí ôm cô gái nhỏ trong ngực bay ngang đá tới, lúc này Hình Thiên mới cảm giác được cái gì gọi là lấy mạnh lấn yếu, lấy nhiều khi ít, tuyệt đối không công bằng, nhưng có ai biết thanh âm trong lòng hắn, cho dù có, đối phương cũng sẽ không dừng tay.

Rốt cuộc người thần bí đá một cước lớn, Hình Thiên không hề báo động trước trúng một cước, khẽ lui về phía sau mấy bước.

Trong mắt đối với người đàn ông thần bí có tán thưởng, có thể làm anh tác chiến lâu như vậy, hơn nữa còn liên hiệp thuộc hạ xuống tay, trên thế giới người đàn ông là người đầu tiên. Nhưng anh cũng không quan tâm thủ đoạn có quang minh chính đại hay không, là quần đấu hay đấu một mình, cái anh muốn là kết quả, cho dù anh cùng người đàn ông trước mắt đánh nhau, anh cũng tuyệt đối nắm chắc phần thắng. Nhưng anh không còn thời gian suy nghĩ nữa, đảo mắt nhìn khuôn mặt nhỏ bé khó chịu, trong mắt lóe lên nhất mạt lo lắng.

Người đàn ông trước mắt thực đáng chết, lại dám ôm người phụ nữ của anh, còn cợt nhã ăn đậu hũ của cô. Trong lòng bị phẫn nộ thay thế, đột nhiên lui về sau một bước, hai tay đột nhiên xuống đòn, một phát bắt được cổ tay Hình Thiên, dùng sức một chút chỉ nghe rắc rắc một tiếng, âm thanh xương vỡ vụn vang lên. Giờ khắc này người thần bí phát hiện mình vô cùng thích bẻ gảy khớp xương người khác. Trước đây có một lần cũng dùng thủ pháp này, mặc dù nhân vật, địa điểm bất đồng, nhưng chuyện xảy ra lại tương tự.

Trong lòng người áo đen thần bí tức giận cùng lo lắng lại không thể phát tiết lên người cô gái nhỏ, không có chỗ tiêu tán ra ngoài, vì vậy dùng chân hung hăng đá Hình Thiên bị trật khớp té xuống đất, cả người lạnh như băng và tức giận không chút nào che giấu. Đáng chết, thiếu chút nữa có chuyện, anh không thể tưởng tượng nếu cô xảy ra chuyện, anh nên làm cái gì, sợ hãi xông lên trái tim anh.