Tứ Cầm Thú Và Tứ Hoa Khôi

Chương 36




Editor: Truyện dừng post đến mùng 2/7 do bạn phải đi học chỗ không tiện dùng laptop.

======================================

Tứ chích cầm thú từ hiệu thuốc Lâm gia trở về thì đến thẳng chỗ tứ đại hoa khôi, không còn cách nào khác, càng để lâu mấy cái này trên mặt thì càng thấy bất an. Vốn đã thấp hơn một bậc so với tứ đại hoa khôi, nếu bị hủy dung nữa thì cái ngày làm tiểu bạch kiểm càng xa xôi.
Đi được nửa đường thì gặp Tiểu Trúc, bốn người liền thay đổi hướng tiến thẳng đến rừng trúc.
Toàn bộ Điêu Lan Thủy Tạ Lâu, trừ chỗ ở xa xỉ của tứ đại hoa khôi thì hẻo lánh nhất là rừng trúc xanh quanh năm, nơi đây vốn cũng là một đại phong cảnh, đáng tiếc sau một lần một muội muội trong thanh lâu gặp phải rắn thì trừ tứ hoa khôi người mang tuyệt kỹ ra, không ai dám đến rừng trúc này nữa.
Dù sao thì có rất ít nữ nhân không sợ rắn, đương nhiên tứ hoa khôi cơ bản không tính là nữ nhân, là độc phụ!
- Các nàng thật quá nhàn hạ thoải mái, còn có thể ở trong rừng trúc uống trà! - Nguyệt Chi Loạn tức giận không có chỗ phát tiết, đánh cũng không đánh lại, mắng cũng không thể mắng, uy hiếp chỉ tổ rước phải họa, còn có chiêu gì dùng được!
- Sai! Thứ các nàng uống không phải là trà, là tịch mịch! – Một câu của Tuyết Chi Lạc làm cho không khí lạnh thêm ba phần.
- Tịch mịch? Ta thấy là một con gà đang mài mực, gà chọi, gà đen. Đầu óc ngươi bị úng? - Phong Chi Lâu nhìn vẻ mặt Tuyết Chi Lạc - Ngươi cởi sạch quần áo rồi nằm trên đó, Du Lăng nhà ngươi không phải là gà chọi, bởi vì nàng sẽ chọi gà (?) - Nói xong, ánh mắt rơi xuống hạ bộ Tuyết Chi Lạc.
- Cút! Tên xấu xa nhà ngươi! Cách xa ta một chút! - Tuyết Chi Lạc đỏ mặt, đá Phong Chi Lâu một cước – Lâu đáng chết!
Phong Chi Lâu xem thường xì một tiếng, tên có sắc tâm không có sắc đảm!
Lúc này là lúc nào mà các ngươi còn có tâm tình đấu võ mồm!
- Tứ hoa khôi không có chuyện nhàn rỗi, cũng không có trí hướng ẩn dật, lại càng không tịch mịch, các nàng là đang câu cá giống Khương thái công: Đợi cá tự nguyện mắc câu! Thực không hay, chúng ta chính là bốn con cá đó - Hoa Chi Phá nhìn rừng trúc xanh um tươi tốt chỉ cảm thấy độ ấm quanh thân cũng rơi chậm dần đều - Lại còn là bốn con cá không biết điều.
Nghe xong lời nói đầy ý tứ của lão đại thì ba người cũng cảm thấy lạnh thêm vài phần, rốt cuộc các nàng trêu chọc phải mỹ nữ hay là góa phụ đen?
Theo một đường duy nhất, rốt cục bốn người cũng thấy được bốn bóng dáng đang ở trong rừng trúc dâng hương đánh đàn. Chỉ nhìn dung mạo và tính tình đơn thuần thì bốn người này tuyệt đối là mơ ước của bao người, nhưng sau khi hiểu biết sâu xa thì sẽ thấy thống khổ biết nhường nào! Bốn cầm thú mắt mù mới rơi vào hang cọp!
- Ha, đây không phải là bốn tiểu tư đại nhân của chúng ta sao? Ngọn gió nào đem các ngươi tới đây? – Du Lăng tỷ tỷ nhìn thấy bốn người thì mắt sáng rực, chậc chậc, nốt đỏ trên mặt thật sự nhiều, chẳng trách tâm tình nhiều ngày nay của Niệm Khanh lại cực tốt, mỗi ngày lôi các nàng tới nơi này pha trà nói chuyện phiếm như thể không hận thù gì ngày ấy, thì ra là nàng đã bảo Vị Triều làm việc này.
Ly Tuyệt ngẩng đầu lên từ trong sách, lúc nhìn thấy bốn người thì sắc mặt đơ một cục, tạo hình này nàng sẽ không góp ý thêm, đi ra ngoài tuyệt đối rất phong cách.
Vị Triều nâng mắt nhìn một chút rồi sau đó tiếp tục đắm chìm trong cờ vây.
Niệm Khanh ngay cả đầu cũng lười ngẩng, tiếp tục cùng Vị Triều đánh cờ.
- Trời, Du Lăng tỷ tỷ nói vậy sao được, chúng ta chẳng qua chỉ là tiểu tư nho nhỏ, chúng ta vẫn luôn lấy việc phục vụ các tỷ tỷ làm quy tắc tối cao, lấy mọi thứ của các tỷ tỷ làm trung tâm, làm mọi điều các tỷ tỷ muốn, vì các tỷ tỷ dù vượt lửa băng sông cũng không chối từ - Phong Chi Lâu vẻ mặt a dua nói, chỉ thiếu nước học vượn người vỗ bộ ngực cam đoan.
Vô sỉ! - Ba cầm thú khinh bỉ nhìn nàng lật mặt như trở bàn tay - Không biết là ai nói tứ đại hoa khôi chẳng khác nào bốn con nhện tinh.
- Du Lăng, ngươi thật sự càng ngày càng đẹp! Ta cảm thấy ta sắp say đến nơi! - Tuyết Chi Lạc cũng vứt bỏ thể diện, ngay cả lời ngon tiếng ngọt bình thường không thế nói được cũng lấy ra - Có người đẹp chờ, gặp rồi không quên, Một ngày không gặp, nhớ như điên cuồng (trích 'Phượng cầu hoàng' - Tư Mã Tương Như) - Hơn nữa quần áo ngươi mặc hôm nay rất hợp khẩu vị bé nhỏ của ta!
Hoa Chi Phá và Nguyệt Chi Loạn chỉ cảm thấy dạ dày khó chịu, Lạc thật sự là chân chó đáng yêu, đáng tiếc không ai yêu!
- Ly Tuyệt, xem sách gì vậy? Thi tập? Quả nhiên phẩm vị tốt - Nguyệt Chi Loạn đi đến bên người Ly Tuyệt gãi đầu gãi gáy nhìn, nói thật, nàng nhìn sách không hiểu gì hết - Ly Tuyệt? Ly Tuyệt? Tiểu Tuyệt nhi? – Thấy Ly Tuyệt không để ý đến nàng liền tiếp tục xưng hô ghê tởm - Một ngày không thấy như cách ba thu, tiểu Tuyệt nhi, chúng ta đã mấy ngày không thấy, thì phải là cách vài năm! Ngươi xem ta đều gầy đi, nhưng mà đừng lo, có câu nói rất đúng: Áo quần rộng dần (gầy đi) nhưng trước sau cũng không hối hận, chỉ vì người ấy (nhớ nhung) mà hao gầy tiều tụy, vì tiểu Tuyệt nhi, ta cam tâm tình nguyện.
Hoa Chi Phá chỉ thấy tay cầm sách của Ly Tuyệt hơi run run là biết nàng nhẫn nhịn rất vất vả.
- Niệm Khanh, ta sợ đại hội thanh lâu kia chúng ta không có cách nào tham gia - Hoa Chi Phá xem bộ dạng ba người bộ kia, thật sự lấy làm hổ thẹn!
Niệm Khanh nhìn thoáng qua Vị Triều rồi ngẩng đầu:
- Vì sao? Sao trên mặt các ngươi lại xuất hiện nhiều nốt đỏ như vậy? Chẳng lẽ là vì vậy?
Giả bộ! Ngươi còn tiếp tục giả bộ! Ngươi còn không biết! Đánh chết ta cũng không tin! Nhưng mà hành động này nếu là ở thế kỉ 21 thì người này tuyệt đối có thể diễn tour vòng quanh thế giới, lấy một đại gia trẻ tuổi là không thành vấn đề, không chừng lấy xong địa vị giải trí trong nước có thể bay lên một bậc.
- Đúng vậy, hôm nay chúng ta đi xem đại phu, đại phu nói đây là bệnh không thể trị, cho nên, chúng ta không muốn bôi tro chắt chấu lên Điêu Lan Thủy Tạ Lâu, khuôn mặt này chắc chắn không thể đi tỉ thí. Chúng ta mất mặt là chuyện nhỏ, mà nếu đánh mất thể diện của tứ đại hoa khôi thì sẽ không tốt lắm! – Lời lẽ của Hoa Chi Phá thực mềm mỏng, vì không thể vạch trần chuyện tứ đại hoa khôi hạ độc nên chỉ có thể đi đường vòng cứu nước - Trừng trị chúng ta? Có thể, tỉ thí gì kia các ngươi tự mình nghĩ cách đi! Lão tử không đi!
- Bệnh không thể trị? - Khóe miệng Niệm Khanh nhếch lên, liếc mắt nhìn Vị Triều mặt không biểu tình im lặng nhìn chằm chằm bàn cờ một cái - Sợ là các ngươi gặp phải lang băm rồi! - Nàng còn tưởng rằng bốn tên này sẽ trực tiếp đến chất vấn, thật đáng tiếc!
- Lang băm? Mặc Uyên huynh vẫn có chút năng lực, nói thế nào cũng là đệ tử ký danh của Thần Y sơn trang - Hoa Chi Phá nói xong lời này theo bản năng quét mắt rất nhanh hết một lượt bốn người, quả nhiên nghe được tên Thần Y sơn trang thì mấy người thoáng có chút mất tự nhiên, Vị Triều còn ngẩng đầu nhìn Hoa Chi Phá một cái rồi nhìn sang Phong Chi Lâu, thấy Phong Chi Lâu không có vẻ gì khác thường thì cũng không có ý nói chuyện.
Hoa Chi Phá nhìn hành động của Vị Triều thì trong lòng nàng cũng sáng tỏ, nhìn vẻ mặt mờ mịt của Phong Chi Lâu, Lâu đệ, ngươi vẫn còn hi vọng!
- Thần Y sơn trang? Các ngươi cũng biết nơi đó? - Niệm Khanh cười cười, nhưng nụ cười này không quá tự nhiên.
Phong Chi Lâu vừa nghe đến Thần Y sơn trang thì lập tức nhảy vào:
- Phí khám bệnh là một ngàn lượng vàng, cho dù không biết nhưng nghe xong cái giá thì cũng không quên nổi! Xã hội đen, thật sự là đen tột đỉnh! Trang chủ thật sự là nhân tài, đáng tiếc tim gan phèo phổi đều đen, tiểu hài tử nhà hắn ta chắc cũng toàn là người da đen ở châu Phi, đen từ đầu đến chân! Đen ca ca, đen muội muội! Quá đen!
Một câu tám chữ đen, hiển nhiên chứng tỏ rằng Phong Chi Lâu rất bất mãn với Thần Y sơn trang. Chỉ là Vị Triều nghe xong lời này thì khuôn mặt nguyên bản lạnh lùng cũng ứng với lời Phong Chi Lâu mà bắt đầu đen đi. Tuy rằng nàng không biết người da đen ở châu Phi là loại người nào, nhưng tám chữ đen này, chỉ cần không phải ngốc thì đều hiểu!