Tứ Cầm Thú Và Tứ Hoa Khôi

Chương 37




- Kỳ thật, ngoài Thần Y Sơn Trang ra thì vẫn có một người có thể trị cho các ngươi - Du Lăng thật sự không chịu nổi lời ngon tiếng ngọt của Tuyết Chi Lạc nữa, tuy rằng trong lòng nàng vẫn rất vui vẻ vì dù sao cũng là khen nàng xinh đẹp mà! Chẳng qua từ miệng người kia nói ra lại tạo cảm giác không phải là tư vị kia.
- Ai? - Phong Chi Lâu kích động, không nhìn tới cái nhăn mày của Vị Triều mà nhanh nhảu mở miệng hỏi.
- Vì sao ta lại phải nói cho ngươi biết? - Du Lăng nhìn bộ dạng ngây thơ của Phong Chi Lâu thì trong lòng thầm cao hứng, Vị Triều ơi là Vị Triều, ngươi thông minh cả đời sao lại bập phải một người 'đơn thuần' như vậy, đến giờ còn không nhìn ra! Nhớ tới bình luận của Phong Chi Lâu về Thần Y Sơn Trang thì nàng cảm thấy buồn cười, đen, thật sự rất đen!

- Lạc Nhân, thu phục người của ngươi! - Phong Chi Lâu đến bên cạnh Tuyết Chi Lạc thì thầm.
Tuyết Chi Lạc ngửa đầu nhìn trời, ta không nghe thấy, ta không nghe thấy, cái gì ta cũng không nghe thấy.
Ly Tuyệt cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Nguyệt Chi Loạn ở một bên thì trong lòng cảm thấy buồn bực thật sự, còn gì mà Tiểu Tuyệt Nhi? Gì mà chỉ vì người ấy mà hao gầy tiều tụy? Ghê tởm muốn chết! Chẳng qua nàng cũng cảm thấy có chút ẩn ý ngọt ngào.

- Cũng không phải là không thể nói, chỉ là... - Niệm Khanh là người quen biết Du Lăng lâu nhất, cũng là người phối hợp tốt nhất, chậm rì tiếp lời của nàng, tiếp tục nói - Các ngươi phải đáp ứng một điều kiện của chúng ta.

- Được! - Tứ cầm thú gật đầu, các ngươi nếu không ra điều kiện mới kỳ quái! 
- Một khi đã như vậy, bốn chúng ta sẽ đem điều kiện viết lên giấy, mỗi người viết một cái, các ngươi cho một người đến chọn, nếu hoàn thành thì chúng ta sẽ bảo người nọ chữa khỏi mặt cho các ngươi - Niệm Khanh cười thực vô hại, thực trong sáng - Yên tâm, chúng ta sẽ không bảo các ngươi làm chuyện xấu, tỷ như trộm cướp giết người phóng hỏa.
Vị Triều, Ly Tuyệt ngây người một lúc, Niệm Khanh lại đang làm cái quỷ gì vậy? Nhưng Du Lăng thì rất phối hợp vỗ bàn:

- Chủ ý này hay! Ta thích! - Kỳ thật trong lòng nàng đã bắt đầu cân nhắc, hơn nữa còn chưa từng tà ác như vậy bao giờ.

Ly Tuyệt nhìn Niệm Khanh và Du Lăng cười, không biết nghĩ tới cái gì mà cũng sáng tỏ:

- Được, không tồi! - Mượn tay người khác hoàn thành chuyện mình không làm được, kỳ thật cũng rất hay.

Vị Triều nhìn ba người gật đầu thì cũng không thể không đồng ý, chỉ có điều...vì sao nàng lại cảm thấy có chút dự cảm xấu?

Nếu đã quyết định thì phải hành động. Du Lăng đi trước làm gương, vào phòng Ly Tuyệt lấy giấy bút rồi khẩn trương trở lại, nụ cười kia tà mị muốn chết.

Để công bằng, lúc tứ đại hoa khôi viết thì tứ cầm thú đều đứng ở một bên rất xa, mà mấy người Niệm Khanh, Ly Tuyệt, Vị Triều, Du Lăng cũng có ý tránh để đối phương biết, dù sao nội dung trên tờ giấy này các nàng cũng không muốn người khác thấy.

- Được rồi, ai trong các ngươi tới chọn? - Ly Tuyệt muội muội thực hưng phấn, cùng bốn cầm thú tiếp xúc một thời gian lâu làm nàng cũng dần trở nên hư thân, lại có ý niệm như vậy trong đầu.

- Lão đại, lên! - Phong Chi Lâu thúc Hoa Chi Phá.
- Ta không đi, để Loạn nhi đi! Nếu là Ly Tuyệt nhà nàng mở miệng hỏi thì để nàng đi - Hoa Chi Phá cũng không muốn vận mệnh được quyết định bởi tay mình, nếu chọn không tốt thì chẳng phải sẽ bị tam chích cầm thú đập chết sao!
- Có lý! - Tuyết Chi Lạc gật đầu, tất nhiên là nàng không muốn đi, chuyện khiến Du Lăng hăng hái như vậy thì khẳng định không phải là chuyện tốt.

Nguyệt Chi Loạn nuốt nước miếng một cái, nàng cũng không muốn đi, nhưng thôi quên đi, nếu là Tiểu Tuyệt Nhi nhà mình mở miệng thì cố mà làm! Nhắm mắt lại, tùy tiện lấy một tờ trong đó, mở ra...sốc! May chỉ có mình nàng thấy nội dung trong đó, nếu không đại chiến thế giới là không thể tránh khỏi.Khẳng định sẽ là một trận đầu rơi máu chảy!

Hơn nữa nội dung trên tờ giấy này đã không thể dùng từ sốc để miêu tả, phải là cực sốc, hoàn toàn vô cùng siêu cấp cường đại sốc!

Nhìn tứ đại hoa khôi mặt không đổi sắc rồi nhìn lại ba tờ giấy chưa mở trên bàn, Nguyệt Chi Loạn không biết cái nàng chọn phải là cực phẩm nhất hay là còn có cái cực phẩm hơn!

- Thế nào? Có vấn đề gì không? - Ly Tuyệt nhìn sắc mắt chuyển trắng chuyển xanh của Nguyệt Chi Loạn, cũng không biết là chọn phải tờ giấy của ai, trong lòng cũng có chút không yên, chẳng lẽ chọn phải của nàng? Có lẽ...đại khái...chắc thế...không thể nào!

Nguyệt Chi Loạn hít sâu một hơi:

- Không, tuyệt đối không có vấn đề! - Tử đạo hữu bất tử bần đạo, dù sao người xui xẻo cũng không phải là ta! Đem bỏ tờ giấy vào trong vạt áo, tuyệt đối không thể để Lâu đệ nhìn thấy, nếu không đến lúc thực thi sẽ khó khăn.

- Nếu vậy thì chúng ta sẽ chờ tin tốt của các ngươi! - Du Lăng vừa nói tay vừa hướng đến ba tờ giấy còn lại.

Tay nàng vừa mới tiếp xúc với tờ giấy liền bị kẻ khác đè lại, chính là Niệm Khanh, Vị Triều và Ly Tuyệt. Nhìn bộ dạng kích động của các nàng, chẳng lẽ cũng giống mình? - Du Lăng xấu bụng nghĩ như vậy.

Nhìn bóng dáng bốn người Phong Hoa Tuyết Nguyệt rời đi cho đến khi biến mất nàng mới mở miệng nói:

- Các ngươi làm gì vậy?

- Ngươi muốn làm gì? - Ly Tuyệt không muốn tờ giấy nàng viết bị người khác thấy, đương nhiên, tứ đại hoa khôi đều nghĩ như vậy.

- Buông tay! - Vị Triều lạnh lùng nói.

- Một mình vui vẻ không bằng mọi người đều vui vẻ, ngươi nói phải không, Du Lăng? - Niệm Khanh cũng nhanh chóng nhìn chằm chằm mặt bàn, chỉ sợ bị ai giành trước.

Ai cũng không chịu buông tay, thế giằng co tiếp tục.

- Cứ vậy cũng không phải là cách hay, bằng không ta đếm tới ba, mọi người cùng buông tay? - Du Lăng thấy các nàng khẩn trương như vậy lại tò mò muốn chết, trong lòng như bị mèo cù ngứa ngáy, không được, nhất định phải xem!

- Một.

- Hai.

- Ba.

Bốn người cùng nhau buông tay, chẳng qua là Du Lăng nhanh chóng trở mặt. Vị Triều lập tức định bắt lấy tay Du Lăng, nhưng một đôi tay khác lại cản tay của nàng:

- Niệm Khanh, ngươi cản ta! – Tay Vị Triều bị Niệm Khanh bắt được.

- Vị Triều, đến tột cùng là ngươi viết cái gì mà lại có thể không bình tĩnh như vậy? Thật ngạc nhiên! - Niệm Khanh nhìn Vị Triều khác thường thì biết chắc chắn có chuyện kỳ quái, hơn nữa Ly Tuyệt, Du Lăng đều khẩn trương muốn chết, xem ra nội dung tờ giấy này không thế nào tốt đẹp được!

Mặt Vị Triều đỏ lên, lơ nàng mà tiếp tục động thủ. Niệm Khanh sao có thể chịu thua? Vì thế hai người nhanh chóng đánh nhau.

Du Lăng và Ly Tuyệt ở một bên nhìn cũng choáng váng, mình còn chưa đánh, các nàng đã đánh nhau?

Xem ra ba tờ giấy này là siêu cấp không đơn giản!

- Chúng ta đừng cãi nhau nữa, cùng nhau xem đi - Du Lăng mở miệng nói, cũng không chờ Ly Tuyệt đáp ứng, ngay lập tức mở tờ giấy ra.

Hai người vừa thấy lâp tức có cảm giác bị sét đánh, ngây người.Oa! Chữ viết này... khẩu vị của Niệm Khanh thật sự rất nặng!

Mở ra tờ thứ hai, mặt Ly Tuyệt đỏ lên nhưng Du Lăng chỉ cười nhẹ, so với Niệm Khanh cũng chưa là gì. Ly Tuyệt bé nhỏ vẫn rất thuần khiết!
Nàng đang định mở tờ giấy thứ ba thì cảm thấy một luồng xé gió sau lưng, nhanh nhẹn né tránh thì thấy ba cây ngân châm cắm trên bàn đá. May là Du Lăng tránh mau, hơn nữa tờ giấy vẫn ở trong tay nàng, chưa bị Vị Triều xiên phải.

- Hai người các ngươi, vô sỉ! - Vị Triều không ngờ nàng đánh nhau với Niệm Khanh một trận lại tiện nghi cho hai người kia.

- Ta vô sỉ? - Xem xong tờ giấy cuối cùng trong tay, mặt Du Lăng cũng hơi đỏ - Vị Triều, ngươi mới vô sỉ! Ngươi lại có thể viết như vậy?

Mặt Vị Triều vốn hơi đỏ, nghe xong lời này lại càng đỏ:

- Đùa mà thôi! - Vẫn dùng giọng nói đầy bình tĩnh nói.

Du Lăng cầm tờ giấy trong tay tức giận bắn về phía Vị Triều, người kia xoay người một cái rồi nương theo lực hóa giải ám kình, mở ra tờ giấy, mặt đột nhiên càng đỏ thêm:

- Niệm Khanh, ngươi có ý gì? - Nếu ánh mắt có thể giết người thì Niệm Khanh nhất định đã chết không có chỗ chôn.

Du Lăng thấy thái độ của Vị Triều, chậc chậc, dưới tình thế cấp bách nhưng vẫn không thể nhận sai.

- ...Đùa mà thôi – Niệm Khanh ho khan hai tiếng rồi học ngữ khí của Vị Triều.

Vị Triều lửa giận ngút trời, nhưng lại nghĩ đến cái mình viết thì cũng trấn tĩnh không ít, nhưng nàng vẫn giận, hiện tại nàng dám khẳng định, mấy tờ giấy khác cũng không phải thứ tốt đẹp gì!

'Khiến Phong Chi Lâu trộm yếm của Vị Triều' – Là bút tích của Niệm Khanh, đây là điều kiện của nàng ta, may không chọn phải, Vị Triều thầm thấy may mắn.

Niệm Khanh lườm Du Lăng một cái, ngươi hại chết ta, nhưng mà Vị Triều viết cái gì? Nghĩ vậy, nàng lắc mình một cái đến bên người Du Lăng, đoạt lấy một tờ giấy khác rồi nhìn lại.

Vị Triều nhìn hành động của Niệm Khanh cũng biết được ý của nàng, nhìn tờ giấy trong tay Niệm Khanh lại đỏ mặt.

'Sáng hôm sau khiến Phong Chi Lâu ở trên đài hôn môi Vị Triều' – Là bút kí của Ly Tuyệt. Vị Triều cảm thấy nàng tức sắp ngất đến nơi.

Bốn người tựa vào nhau nhìn tờ giấy cuối cùng.

'Trên người bốn người, ai có bớt?' – Là bút ký của Vị Triều.Cái này không phải là muốn tứ cầm thú lại đi rình trộm một lần nữa sao! Lần trước sương mù có thể thấy gì được!

Lần này tứ đại hoa khôi đều đỏ mặt.Vị Triều quả nhiên cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt! Một vấn đề liền tha thêm ba người còn lại.

Du Lăng viết cái gì? - Niệm Khanh, Ly Tuyệt, Vị Triều chỉ có duy nhất một ý niệm như vậy trong đầu –Không phải cũng là loại vấn đề này chứ!