Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử

Chương 72: Phu nhân xinh đẹp (3)




Uống được. . . . . . Tình yêu. . . . . .

Tô Mạt cúi đầu, trong chén trà ba đóa hồng nở ra ở trong nước, từng luồng mùi thơm quanh quẩn bốn phía, làm cô lóa mắt.

“Phu nhân uống được tình yêu?” Cô nhỏ giọng mà hỏi ngược lại.

“Tôi chỉ là uống trà, nhưng nghe mùi hoa nhìn đóa hoa, là có thể hiểu được tình yêu”

Tô Mạt ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đôi mắt xanh thẳm của Thanh Nhu giống như biển rộng sâu thẳm, tóc quăn màu vàng ở trong gió hơi vung lên mấy sợi, khóe môi của Thanh Nhu nhếch lên nụ cười động lòng người, và nói từng chữ từng câu: “Tình yêu không phải là nhìn thấy, cũng không phải là nghe, mà là trái tim, tin tưởng, kiên định, thời thời khắc khắc, đều có thể nhìn thấy người yêu của mình.”

“Thời thời khắc khắc?”

“Thời thời khắc khắc.”

Tô Mạt hơi hé miệng, uống một hớp trà lài, mùi hoa ở khắp nơi trong miệng. Nhắm mắt lại, thì bất ngờ mặt của Quý Thần Hi xông vào đầu.

“Nhìn thấy?”

Tô Mạt nuốt trà xuống, và chậm rãi mở mắt ra: “Phu nhân hình như có thể nhìn thấy lòng của tôi.”

Thanh Nhu mỉm cười lắc đầu một cái: “Thật ra thì tôi chỉ có thể nhìn thấy lòng của mình.”

Tô Mạt nắm chén trà ấm áp, phụ nữ xinh đẹp trước mắt đoan trang dịu dàng, làm sâu trong nội tâm cô sinh ra tín nhiệm cùng thiện cảm xa lạ, rất nhiều lời, giống như không giấu được mà chỉ muốn nói ra ngoài.

“Tôi yêu một người con trai không nên yêu.”

“Cô có thể khẳng định, mình đã yêu?” Thanh Nhã thả bộ đồ trà trong tay ra, tròng mắt sâu thẳm: “Yêu là một chuyện hoang đường vĩnh viễn không đổi, cô phải xác định hỏi mình, có phải thật sự yêu hay không.”

“Đúng vậy, tôi tin chắc, tôi yêu anh ấy.”

Tô Mạt cười khổ, tiếp theo lại lắc đầu một cái, dời mắt nhìn về màu đỏ hoa hồng trước mắt, “Yêu, chính là yêu thôi.”

“Tại sao cô lại cảm thấy cô không nên yêu cậu ấy?”

“Bởi vì, anh ấy không nên thuộc về tôi. Anh ấy quá ưu tú, quá thần bí, có lúc, rõ ràng là anh ấy đang ở bên cạnh tôi, nhưng tôi lại cảm giác, anh ấy cách tôi rất là xa. . . Loại cảm giác đó, không chân thật, không thực tế, giống như hoa trong sương mù, trăng trong nước. . . . . . Tôi sợ, chỉ cần một ngọn sóng lăn tăn, anh cũng được, tình yêu cũng được, cũng sẽ ở dưới tình huống tôi không kịp ngăn cản mà biến mất. . . . . .” Tô Mạt nhắm mắt lại, lạnh lẽo quanh người cũng hòan toàn rút đi, chỉ còn chừa lại một tiếng cười than thở: “Phu nhân, loại cảm giác đó thật sự rất đáng sợ. . . . . . Cho nên lúc tôi yêu anh ấy, thì tôi đã có một loại dự cảm không may.”

Thanh Nhu lặng lẽ nói: “Cô sợ, cô sẽ mất cậu ấy?”

“Không phải là mất, mà là buông tay. . . . . .”

Tô Mạt chán nản cười khẽ: “Tôi biết anh ấy sẽ không rời khỏi tôi, đây là tín nhiệm của tôi với anh ấy. Nhưng tôi lại rất sợ đến một lúc nào đó, tôi không thể không buông tay. . . . . .”

Cả vườn hoa hồng tranh nhau nở ra, ở trong mắt Tô Mạt không có đài hoa xinh đẹp, chỉ có gai nhọn kia bén nhọn, “Tình yêu, thật sự là hoa hồng, đẹp như vậy, cũng đả thương người như vậy. . . . . .”

“Cậu ấy thật đáng giá để cô yêu như thế?”

“Đáng giá.”

“Cậu ấy thật sự ưu tú như vậy?”

“Đúng vậy.”

Nụ cười của Thanh Nhu dịu dàng cũng có chút buồn khổ sở, và hỏi: “Cô cảm thấy mình không xứng với cậu ấy?”

“Không phải là cảm thấy, mà là sự thật.”

“Cậu ấy quan tâm sao?”

Tô Mạt buồn bã, và bình tĩnh nói ra: “Tôi quan tâm.”

Mặc kệ Thần Hi có quan tâm hay không, nhưng cô biết, mình cũng đã sớm không xứng với anh. . . . . .

Thanh Nhu lại rót thêm một chén trà cho Tô Mạt, dòng nước ấm chảy vào trong chén, ánh mắt của Thanh Nhu mềm mại: “Rất nhiều chuyện, không phải do chúng ta làm chủ. Thượng Đế là một người được cưng chiều, thích đủ loại trò đùa, nhưng mà lại có chút. . . . . .”

Lần nữa đẩy chén trà thứ hai tới trước mắt Tô Mạt, trong mắt màu xanh của Thanh Nhu có gợn sóng lăn tăn: “Thượng Đế, sẽ cho mỗi một người hiền lành nhận được hạnh phúc. . . . . .”