Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử

Chương 73: Em đang ở đâu?




Quý Thần Hi kết thúc cuộc nói chuyện giữa hai cha con, lái xe chạy về vùng núi Luberon, vừa cầm tay lái vừa đeo tai nghe bluetooth, bấm điện thoại của Tô Mạt.

“Thật xin lỗi, số điện thoại ngài gọi không thể kết nối ( tiếng Pháp )”

“Đô — đô — đô –”

Quý Thần Hi khẽ cau mày ném tai nghe đi, một cước đạp lên tăng tốc. Lamborghini thể thức cao lái thật nhanh ở đường quốc lộ, chỉ vẽ ra một phong cảnh tuyệt đẹp.

Dựa theo thời gian thì Tô Tô hẳn là đã đến Tử Các, tại sao điện thoại lại không gọi được, điện thoại của Tử Các cũng không có ai nghe. . . . . .

Quý Thần Hi không kịp nhìn dấu hiệu giới hạn tốc độ ở phía trước, mà nhanh chóng lái về Tử Các, tiếng thắng xe của xe thể thao đỉnh cao vang lên ở trên mặt đất, Quý Thần Hi đẩy cửa xe ra bước vào Tử Các.

“Tô Tô! Tô Tô!” Quý Thần Hi vừa đi, vừa nhìn về phía ghế tre và bàn cây mà Tô Mạt thích nhất, cũng không trông thấy bóng người, càng làm anh lo lắng hơn, anh đẩy cửa ra, và vọt vào biệt thự nhỏ của Tô Mạt: “Tô Tô! Anh đã trở về!”

Phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp, phòng tắm, kể cả biệt thự của anh cũng tìm, nhưng hoàn toàn không có.

Cô chưa quen cuộc sống nơi đây, cũng không biết tiếng Pháp, sẽ đi đâu được chứ?

Tô Tô. . . . . .

Quý Thần Hi nắm điện thoại di động, trong đầu liên tục suy nghĩ chỗ Tô Mạt có thể đi, lại loại bỏ từng cái.

Có phải là Tô Tô ở trên đường xảy ra điều gì ngoài ý muốn nên mới không có về nhà đúng hạn hay không, hay là nói, Tô Tô bởi vì mình đi gặp người khác mà tức giận trở về nước. . . . . .

Quý Thần Hi liên tục suy nghĩ, đột nhiên lóe lên tia sáng.

Không đúng!

Tô Tô là một người cẩn thận, nếu như cô ấy trở về thì chắc chắn sẽ không lặng lẽ rời đi, chẳng lẽ. . . . . .

Hô hấp của Quý Thần Hi có chút dồn dập: chẳng lẽ, là người của Eros đã tìm tới cửa, và mang Tô Tô đi!

Nghĩ tới đây, Quý Thần Hi vội vàng nắm điện thoại di động lên, không chút nghĩ ngợi mà muốn bấm điện thoại của Nors, thì thanh âm của Tô Mạt lại thong thả đến.

“Thần Hi. . . . . .”

Quý Thần Hi nghe thanh âm của Tô Mạt, thình lình quay đầu lại, là Tô Mạt mặc một bộ váy màu xanh, nụ cười nhạt đứng ở ngưỡng cửa.

“Tô Tô!”

Quý Thần Hi không khống chế được, mà chạy tới ôm cô vào trong ngực mình.

Hiển nhiên là Tô Mạt không có dự đoán được Quý Thần Hi lại có thể kích động như vậy, eo thon của mình ở trong hai cánh tay của anh, gần như chặt đến mức muốn bẻ gãy.

“Thần Hi. . . . . .”

“Tô Tô. . . . . . em làm anh sợ muốn chết. . . . . .”Quý Thần Hi đem đầu của cô tựa ở bên môi mình, hô hấp dồn dập: “Anh cho rằng, không tìm thấy em nữa. . . . .”

Có thể cảm nhận rất rõ run rẩy trong ngực của người ấy, Tô Mạt mỉm cười trấn an anh: “Không có chuyện gì, chỉ là em nhìn thấy một trang viên hoa hồng rất đẹp, giữa đường xuống xe đi thưởng thức một chút, nên mới trở về chậm.”

Quý Thần Hi giống như không có nghe thấy lời nói của cô, vẫn ôm cô thật chặt không chịu buông tay.

Tô Mạt không giãy giụa, để mặc cho anh siết chặt thắt lưng của mình, chỉ là ôm anh, cũng để cho anh ôm mình.

“Anh đang lo lắng cho em?”

“Anh không phải là lo lắng cho em” Quý Thần Hi hít một hơi thật sâu, từ từ buông eo của cô ra, nhìn chằm chằm nơi sâu trong mắt cô, “Anh sợ, anh sợ em, sẽ rời khỏi anh.”

Mắt màu xanh lưu chuyển tình cảm làm rung động lòng người, làm cho Tô Mạt không thể kháng cự, tựa đầu dựa lên trên vai anh, Tô Mạt nhỏ giọng nhưng lại nói rất rõ ràng: “Em cũng sợ, sợ em sẽ rời khỏi anh. . . . . .”

Em sợ, không phải sợ anh giống như Lưu Lăng ruồng bỏ em, mà em sợ là, em sẽ không chịu được tình yêu của anh mà rời khỏi anh. . . . . .

Tô Mạt nhắm mắt lại, đem tình cùng với yêu chôn dấu dưới đáy lòng.

Cả vườn hoa oải hương theo chiều gió mà lay động là chứng minh hai người yêu nhau, vậy mà, một trận mưa gió nổi lên đang đến gần.