Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 172




Lúc Tống Tân Đồng tỉnh lại lần nữa thì đã thấy cặp song sinh vẻ mặt lo lắng đang nhìn mình.

Mơ hồ nháy nháy mắt, sau đó nhìn đỉnh màn màu trắng, ở đây không phải Lục gia, là gian phòng trước đây của nàng a, sao nàng lại ở đây nhỉ?

“Tỷ, tỷ người tỉnh rồi.” Đại Bảo vừa hô vừa khóc nức nở.

Tiểu Bảo cũng hô theo: “Tỷ, tỷ, người có đói bụng hay không?”

Tống Tân Đồng chống thân thể ngồi dậy, một bên xuống giường, một bên nói: “Hai đứa các đệ không phải ở học đường sao, sao lại trở về?”

Vương Thị vội vã chạy vào: “Cô nương người hảo hảo nằm trên giường, cũng không thể tùy tiện động.”

“Vì sao ta không thể động a.” Tống Tân Đồng xoay eo một cái: “Bên xưởng kia chuẩn bị tốt chưa? Buổi trưa kia còn xảy ra vấn đề.”

“Cô nương, người hiện tại chớ lộn xộn, hiện tại người đang có thai đấy.” Vương thị không đồng ý nói: “Cô nương người cũng quá không để tâm, mang thai đã sắp một tháng rồi, sao lại không nhận thấy được chứ?”

“Không có khả năng, tháng này ta còn tới…” Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn cặp song sinh một cái: “Các đệ đi ra ngoài trước.”

Cặp song sinh mếu máo bĩu môi: “Tỷ có oa oa, sẽ không đau đệ với ca ca.”

“Không phải.” Tống Tân Đồng sờ dưới bụng bằng phẳng của mình, không thể tin tưởng hỏi: “Ta thực sự mang thai?”

“Cô gia đang tiễn đại phu ở ngoài đâu, cô nương nếu không tin có thể hỏi cô gia.” Vương thị thấy Tống Tân Đồng còn không tin, lại nói: “Cô nương, lúc trước nguyệt sự của người không quá quy luật, cho nên vừa mới mang thai mà có là bình thường.”

Tống Tân Đồng còn muốn nói chuyện thì Lục Vân Khai đã đi vào, chỉ thấy bước chân hắn có chút bất ổn đi tới bên giường: “Nàng đã tỉnh.”

Tống Tân Đồng nhìn thần sắc kích động của hắn, muốn nói chuyện sinh con không vội lại  nói không nên lời, lúc trước nàng còn nói chờ mười tám mới sinh, còn tận lực tính toán kỳ an toàn một chút, nhưng không nghĩ đến vẫn là trúng.

“Đại phu nói như thế nào?”

“Đại phu nói mấy ngày nay nàng quá mức mệt mỏi cho nên mới té xỉu.” Lục Vân Khai kéo tay Tống Tân Đồng: “Là ta sơ sót, nương tử mang thai ta vậy mà lại không biết, ta thực sự là…”

“Ta cũng không biết, sao chàng có thể biết.” Tống Tân Đồng sờ sờ bụng, cảm thấy đặc biệt kỳ lạ, hai đời nàng còn chưa có con đâu, lúc trước còn không nghĩ sẽ sinh, nhưng hiện tại trong bụng đã có, lại cảm thấy đặc biệt kỳ diệu.

Nhìn Lục Vân Khai còn đang cười ngây ngô, hỏi: “Đứa nhỏ thế nào?”

“Đại phu nói không có việc gì, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là tốt rồi.” Lục Vân Khai dời tầm mắt tới bụng Tống Tân Đồng: “Chúng ta có hài tử rồi.”

“Ân.” Tống Tân Đồng xấu hổ lấy chăn che che bụng, mẹ nó, nàng mới mười sáu a, nàng lại sắp làm nương rồi, cái tiết tấu này thật nhanh, nhanh đến cảm thấy như là giấc mộng.

Vương thị ở bên này đối với vợ chồng đang cười ngây ngô này không nhịn được lắc đầu, cắt ngang hai người cười ngây ngô: “Cô gia, cô nương thân thể mệt mỏi, không bằng để cô nương lại nghỉ ngơi một chút.”

“Đúng đúng đúng.” Lục Vân Khai sửa lại gối, sau đó lại ôn giọng nói: “Tân Đồng, nàng ngủ tiếp đi.”

“Ta ngủ không được.” Tống Tân Đồng không muốn nằm xuống lại, cũng cảm thấy thân thể không có vấn đề.

“Vậy nằm một hồi.” Lục Vân Khai cứng rắn ấn Tống Tân Đồng xuống giường, sau đó nói cùng cặp song sinh: “Đại Bảo, các đệ đi ra ngoài học trước, để tỷ tỷ các đệ nghỉ một lúc đi.”

“Nga.” Cặp song sinh cũng biết hiện tại tỷ có em bé, phải nghỉ ngơi thật nhiều, cho nên cũng không có quấy rầy, nghe lời đi ra ngoài.

“Đâu cần để ý như vậy.” Tống Tân Đồng không nhịn được nói.

“Đại phu bảo nàng nghỉ ngơi nhiều.” Lục Vân Khai dừng một chút: “Chuyện trên xưởng đều giao cho Dương Thụ cũng được, nàng đừng qua đó, không bằng để Vương thị tới nhà chiếu cố nàng?” Dừng một chút lại lắc đầu: “Ta đi vào thị trấn chọn mấy bà tử về hầu hạ nàng.”

Tống Tân Đồng lắc đầu: “Không cần, trong nhà quá nhiều người ta cũng không thoải mái, hơn nữa ta cũng không phải người sứ, không có tinh quý như vậy, người ta mang thai còn có thể xuống đất đấy.”

“Trong lòng ta nàng là tinh quý nhất.” Lục Vân Khai nói: “Nàng ở đây hảo hảo nghỉ ngơi, ta viết đi viết thư cho Giang Minh Chiêu.”

“Không phải là chàng không nguyện thiếu nhân tình của hắn sao?” Tống Tân Đồng quay đầu nhìn hắn.

“Nàng quan trọng nhất.” Lục Vân Khai kéo chăn: “Nương biết nàng mang thai rất cao hứng, vẫn giục ta mời bà tử biết chiếu cố về.”

Sau khi Tống Tân Đồng tỉnh lại liền không nhìn thấy Lục mẫu: “Nương tới rồi?”

“Nàng vẫn chưa tỉnh, bà liền lại trở về.” Lục Vân Khai phủ phục hôn hai má Tống Tân Đồng một cái: “Ta rất vui vẻ.”

Tống Tân Đồng có thể cảm giác được: “Vậy sau này chàng phải đối xử tốt với hai người ta và nương.”

“Được.” Lục Vân Khai trịnh trọng gật đầu, đong đầy tình cảm nhìn Tống Tân Đồng, trong mắt là quý trọng: “Nàng ngủ tiếp chút đi.”

“Ân.” Tống Tân Đồng đích xác cảm thấy buồn ngủ đến hoảng, nhắm mắt lại mị một chút, sau đó lại mở mắt nói: “Chàng đừng đi tìm người, quá nhiều người ở nhà ta cũng không quen, lại nói bây giờ ta cũng không phải không động đậy được, cho dù sau này cần người chiếu cố thì cũng có Đại Nha các nàng đâu.”

Lục Vân Khai: “Thế nhưng…”

“Không có thế nhưng, ta không quá thích người hầu hạ, ta mua Vương thẩm các nàng về cũng chỉ là bởi lúc trước ta và Đại Bảo hai tiểu tử bọn họ ở nhà không an toàn, nhưng hiện tại có chàng với nương, trong nhà an toàn, không cần.” Tống Tân Đồng lại cường điệu lần nữa: “để tránh Lục Vân Khai vụng trộm chạy đi mua người về: “Hơn nữa Đại Nha cùng Vương thẩm các nàng đều ở đây, có việc có thể gọi bọn họ, còn tiết kiệm được một phần tiền tháng.”

Hiện tại trời đất bao la, thê tử mang thai lớn nhất, Lục Vân Khai tùy nàng nghĩ làm gì thì làm: “Ân, đều tùy nàng, nàng ngủ tiếp đi.”

Đợi lúc sau, khi Tống Tân Đồng ngủ một giấc xong rồi dậy thì trời đã tối.

Tống Tân Đồng dưới sự hầu hạ của Vương thị uống canh gà, lại kể chút chuyện xưa cho cặp song sinh trước khi ngủ, lúc này mới chậm rì rì về sân của mình.

“Cô gia đâu rồi?”

Đại Nha lắc đầu: “Buổi chiều liền đi ra ngoài, cũng không biết là đi chỗ nào. Có cần nô tỳ đi tìm cô gia một lần không?”

“Không cần.” Tính khí Lục Vân Khai còn rất là đáng tin cậy, không có khả năng không có chuyện gì mà đi.

Tống Tân Đồng rửa chân xong, liền nằm ở trên giường, hoạt động hai chân một phen: “Đã lâu không ngủ giường của ta đâu, thật là thoải mái.”

“Cô nương, người cũng không thể động như vậy.” Đại Nha vội bắt lấy chân Tống Tân Đồng, nhét vào trong chăn: “Cô nương cũng không thể lăn qua lăn lại trên giường giống như trước được.”

“Không có chuyện gì.” Tống Tân Đồng giật giật đôi chân: “Ta còn có thể ngược xuôi đâu.”

“Ngược xuôi cái gì?” Lục Vân Khai đi đến, vừa lúc nghe thấy một câu như vậy thì liền hỏi.

“Cô gia.” Đại Nha thi lễ một cái.

“Ngươi đi xuống đi.” Lục Vân Khai trực tiếp đi qua bên cạnh nàng, sau đó đi tới bên giường, đem đôi chân của Tống Tân Đồng nhét vào trong chăn: “Cẩn thận đông lạnh.”

Tống Tân Đồng trợn trắng mắt: “Đã tháng tư rồi, đâu dễ đông lạnh như vậy?”

“Đề phòng vạn nhất.”

“Buổi chiều chàng đi đâu? Ta tỉnh lại đều chưa gặp được chàng.” Tống Tân Đồng xê dịch vào trong chăn, truy vấn hành trình buổi chiều của Lục Vân Khai.

“Đi nội thành một chuyến.”

“Nga.” Tống Tân Đồng nhìn đỉnh màn àu trắng, sau đó vỗ vỗ giường của mình: “Đã lâu không ngủ giường này, cảm thấy thật thoải mái, chàng cũng qua đây nằm.”

Lục Vân Khai cởi ngoại sam qua đó nằm.

Tống Tân Đồng hỏi: “Có phải rất thoải mái hay không?”

“Ân.”

Tống Tân Đồng động đậy qua lại: “Cũng không muốn trở về, giường này ngủ thật thoải mái.”

Lục Vân Khai vội đè nàng lại, nạt nhỏ: “Đừng động.”

Tống Tân Đồng không nhịn được nói: “Thân thể ta rất tốt, đâu cần cẩn thận như vậy a.”

“Ta chính là nhìn mà đáy lòng run đến hoảng.” Lục Vân Khai nói.

Nghe vậy, Tống Tân Đồng phì một tiếng bật cười: “Đồ nhát gan.”

“Phải, ta chính là.” Lục Vân Khai không phản bán, chỉ là kéo tay Tống Tân Đồng, thì thào nói: “Ta để nương trải giường lại lần nữa, cũng rất mềm mại, ngày mai trở lại thử một lần?”

“Ân, được.” Tống Tân Đồng cười đáp lời, không đến hai tháng, nàng đã quen với bày biện của gian nhà ở Lục gia kia, lúc này đột nhiên không còn thấy đáy lòng còn có chút bối rối.

Thói quen, thực sự là thứ đáng sợ.