Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 173: Căn dặn




Ngày hôm sau về đến nhà, Tống Tân Đồng liền vội vào phòng bếp giúp Lục mẫu, nhưng vừa mới bước vào cửa liền bị ngăn cản.

Lục mẫu khoa tay múa chân: “Mau trở lại phòng nghỉ ngơi cho tốt.”

Tống Tân Đồng: “Nương, con giúp người nhóm lửa.”

“Không cần, không cần, ta rất nhanh liền chuẩn bị tốt rồi, thân thể của con quan trọng.”

“Nương, kỳ thực con cảm thấy không có việc gì, con còn có thể lên núi đốn củi đâu.” Tống Tân Đồng lắc eo trái phải, Lục mẫu thấy cảnh đó vội đè Tống Tân Đồng lại, trái phải lắc đầu, làm cho nàng đừng lộn xộn.

Tống Tân Đồng dở khóc dở cười, “Nương…”

Lục mẫu khoa tay múa chân: “Tân Đồng, hôm qua đại phu có nói để con nghỉ ngơi cho tốt, đừng quá mệt nhọc Vân Khai cũng nói như vậy, con không thể lộn xộn.”

“Nương, đâu có mang thai thì không thể động, tướng công cũng quá cẩn thận rồi.” Tống Tân Đồng bây giờ còn chưa tới một tháng đâu, nếu như chờ đến ** tháng, chẳng phải là để cho nàng cả ngày nằm ở trên giường? Suy nghĩ một chút đã không vui.

“Con chớ suy nghĩ quá nhiều, Vân Khai cũng là lo lắng cho con, trước đây lúc nương có Vân Khai cũng cẩn thận như vậy, cha hắn lo lắng chiếu cố ta không tốt, còn mời người chuyên hầu hạ cho ta.” Lục mẫu khoa tay múa chân, “Vân Khai muốn mua người về chiếu cô con, con cũng đừng chậm lại tâm ý của nó.”

Tống Tân Đồng kinh ngạc, nàng vẫn cảm giác Lục mẫu giống như một tiểu thư đại gia vậy, được công công* mất sớm sủng như vậy, không phải cũng phải.

[*: nó không phải thái giám đâu, mà là cha chồng, mình để nguyên nhé.]

“Con biết nương.” Tống Tân Đồng cũng không thể ngang nhiên phản bác bà bà a, cho nên chỉ có thể đồng ý, nhưng tiếp đến có làm hay không là chuyện của nàng, tuy có người làm cơm quét tước phòng ốc cũng tốt, nhưng vừa không có di động lại chẳng internet, đến giết thời gian cũng không được, vẫn là tự mình động đậy thì thời gian mới trôi qua nhanh chút.

Ai, hình như không làm chút việc giết thời gian ngày nay trôi qua thật khó khăn, sao mình lại trở nên khó chịu vậy nhỉ?

Thu bà bà và Tạ thẩm được tin, còn có Hà nhị thẩm bọn họ nhao nhao đưa quà tặng tới cửa chúc mừng.

Lục mẫu chỉ là cùng mấy người lên tiếng chào hỏi sau đó liền đi về nội viện phía sau.

“Đây còn là lần đầu tiên ta đến nội viện nhà Lục tú tài.” Hà nhị thẩm nhỏ giọng nói.

“Lúc trước lão Lục phu tử đi ngươi không qua đây giúp?” Tạ thẩm hỏi.

“Không đâu, lúc đó thân thích nhà mẹ đẻ ta cũng mất, liền đi bên kia.” Hà nhị thẩm trái phải quan sát sân: “Trong thôn này sợ rằng chỉ có phòng của nhà Tân Đồng mới so sánh qua được đi?”

“Hắc, đây không phải cũng là viện nhà Tân Đồng sao.” Tạ thẩm nói.

Hà nhị thẩm ngốc một chút kịp phản ứng rồi khúc khích cười rộ lên: “Ôi, xem đầu óc ta này.”

“Tân Đồng, ngươi cảm giác thế nào?” Thu bà bà yêu thương nhìn chằm chằm, Tống Tân Đồng.

“Rất tốt a, không có cảm giác gì.” Tống Tân Đồng sờ sờ bụng: “Ta đều cảm thấy là đại phu chẩn mạch sai rồi.”

“Đại phu sao có khả năng chẩn mạch sai chứ, hiện tại tháng còn nhỏ, lại thêm mấy tháng nữa liền có biến hóa.” Tạ thẩm nghĩ đến chuyện làm quần áo vài ngày trước: “Lần trước còn nói chờ bụng ngươi có em bé ta liền làm cho hắn đâu, không nghĩ tới nhanh như vậy.”

“Cũng không phải, ta cũng không nghĩ đến.” Tống Tân Đồng cười sờ sờ bụng, sau đó nói: “Sau này quần áo em bé này liền xin nhờ thẩm.”

Tạ thẩm đồng ý: “Được, hôm nay ta trở lại liền mua vải làm cho hắn.”

“Hắc, ngươi cũng quá nóng nảy, thân nãi nãi người ta sẽ không làm sao, vừa nãy ta còn nhìn thấy Lục tẩu tử có vải đấy, sợ là muốn làm quần áo cho cháu trai đâu.” Hà nhị thẩm nói.

“Vậy ta làm cũng là tâm ý của ta mà.”

“Thật đúng là tốt, cũng không biết là Bạch Vân nhà ta lúc nào mới có thể mang thai.”

“Gấp gì, Bạch Vân nhà ngươi còn nhỏ đâu, nói không chừng qua mấy tháng liền có tin tức.”

Tạ thẩm hỏi: “Hiện tại Tân Đồng có thai, vậy xưởng bên kia vẫn mở sao?”

“Cũng đã xây rồi, còn có thể không tiếp tục mở?” Tống Tân Đồng nói với Thu bà bà: “Thu bà bà yên tâm, khoai lang của các ngươi vẫn thu như thường.”

“Không vội, bây giờ đứa bé trong bụng ngươi là quan trọng.” Thu bà bà thập phần cẩn thận dặn dò nàng: “Phong tục trong thôn là chưa đầy ba tháng đều gạt, nhưng ngươi đây lại hôn mê trước mặt nhiều người như vậy, mọi người đều biết, dự đoán mấy ngày nay người tới cửa cũng nhiều, ngươi cẩn thận một chút, đừng để va chạm.”

Tống Tân Đồng ừ một tiếng, vội vã đồng ý: “Ta hiểu được.”

Hà nhị thẩm nhìn nhìn chung quanh, phát hiện không có người ngoài, tò mò hỏi: “Ta xem trong nhà vẫn chỉ có bà bà ngươi, Lục phu tử không có mua người hầu về hầu hạ ngươi à?”

Tạ thẩm bất mãn nhìn Hà nhị thẩm: “Nhị thẩm nàng, ngươi nói cái gì vậy chứ.”

Trong nháy mắt Hà nhị thẩm không kịp phản ứng, vội vỗ vỗ miệng mình, sau đó áy náy cười nói: “Tân Đồng ngươi chớ để ý a, thẩm không có ý kia.”

“Ân, ta biết.” Tống Tân Đồng cười cười, lời này đích xác có nghĩa khác, người không biết còn tưởng rằng Hà nhị thẩm gây xích mích quan hệ giữa nàng với Lục mẫu đâu: “Hắn nói muốn mời người chiếu cố ta, nhưng ta không quen có người hầu hạ, lúc trước nếu không phải là sân viện quá lớn, lại chỉ có ba người ta cùng Đại Bảo và Tiểu Bảo thì ta cũng sẽ không mua Dương thúc bọn họ về.”

“Tân Đồng ngươi có phải nghe mấy kẻ bên ngoài nói mát hay không? Bọn họ chính là đố kỵ nhà ngươi có người hầu.” Tạ thẩm lo lắng nhìn nàng: “Ngươi chớ để trong lòng.”

Tống Tân Đồng lắc lắc đầu: “Không phải.” Năm ngoái lúc Đại Nha bọn họ vừa mới theo nàng về nhà liền có người nói, nếu quả thật để ý thì năm ngoái đã nổi giận.

Thu bà bà nói: “Vậy thì tốt, bây giờ đứa nhỏ trong bụng ngươi mới quan trọng, xưởng bên kia nhất thời cũng không vội.”

“Cũng có Dương thúc bọ họ giúp đỡ nhìn chằm chằm đấy, ta cũng không tốn tâm tư mấy.” Tống Tân Đồng cười sờ sờ bụng, không để bụng nói: “Lại nói, tẩu tử các nàng cũng mang thai đâu, cũng không nói gì mảnh mai như ta vậy.”

Hà nhị thẩm nói: “Vậy đâu giống, ngươi gầy như thế, nhu nhược hơn các nàng, lại nói, hiện tại cũng không phải mấy năm trước, trong nhà cũng lấy bạc ra mua móng heo hầm canh được, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, đừng có cắt xén bản thân.”

Tạ thẩm vội nói: “Đúng đúng đúng, nếu ngươi muốn móng heo, xương cốt này nọ thì liền trực tiếp nói với Tạ thúc ngươi, trực tiếp cầm về từ trong trấn cho ngươi.”

“Cảm ơn Tạ thẩm mọi người.” Tống Tân Đồng thật tình thành ý nói cảm tạ, Tạ thẩm và Hà nhị thẩm các bà đều là thật tâm thật lòng muốn tốt cho mình, cho dù lúc trước… Ai, cũng là nàng quá lòng dạ hẹp hòi, mọi người đều vì gia đình mình là rất bình thường, chỉ cần không quá phận, chỉ cần nàng có thể giúp được, nàng cũng nguyện ý.

Nếu như không phải cả nhà Thu bà bà bọn họ thì nàng và Đại Bảo, Tiểu Bảo bọn họ mấy năm nay nhất định sẽ trôi qua càng thảm hại hơn.

Tống Tân Đồng ngửa đầu nhìn cây táo trong viện, ánh nắng xuyên qua khe hở giữa cành cây rải xuống, rơi vào trên người nàng, ấm áp, làm nàng có chút buồn ngủ.

“Tân Đồng mệt sao? Mau vào trong nhà ngủ, đừng để bị lạnh.”

“Vậy chúng ta liền đi về trước, ngươi có việc liền báo chúng ta một tiếng.”