Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 174: Khai trương xưởng




Mùng 5 tháng 4, khai trương xưởng.

Tống Tân Đồng đứng ở cửa lớn của xưởng trên xoát bình đập lớn (?), nhìn thôn dân trong thôn tới hơn phân nửa, đáy lòng vẫn rất cao hứng: “Hôm nay xưởng chúng ta bắt đầu khai trương, lúc trước đã nói qua với mọi người, một văn tiền một cân khoai lang, các ngươi đưa bao nhiêu bao nhiêu ta thu bấy nhiêu, yêu cầu duy nhất là không có đồ hỏng.

Thu bà bà ở dưới lớn tiếng đáp: “Chúng ta bảo đảm chỉ đưa đồ tốt lại đây.”

“Đúng vậy, nếu ai dám trộn lẫn đồ hư vào, chính là đối đầu với chúng ta.” Trong đám người có người hô.

Trong đám người có người hỏi: “Tân Đồng, xưởng các ngươi còn cần chiêu người hay không?”

“Đúng vậy, lúc trước khi các ngươi chiêu người bọn ta không có ở nhà, bây giờ trở về đã bỏ lỡ, nếu như còn có việc bọn ta liền tới đây làm, so với đi tìm việc bên ngoài tốt hơn nhiều.”

Dương Thụ lớn tiếng trả lời: “Tạm thời không chiêu, có điều chờ xưởng này phất lên, có sinh ý, khẳng định còn cò thể chiêu, đến lúc đó sẽ thông báo cho mọi người.”

Người vốn ủ rũ lập tức khôi phục tâm tình: “Vậy được, cũng không thể để cho người ngoài thôn chiếm hời, thôn chúng ta có bảy, tám trăm người đâu.”

“Mọi người yên tâm, cô nương chúng ta là người Đào Hoa thôn, đâu thể không giúp mọi người trước chứ.” Dương Thụ dừng một chút: “Có điều mọi người nếu có thể trồng nhiều khoai lang, có bao nhiêu xưởng chúng ta thu bấy nhiêu.”

“Ta đã khai năm mẫu đất hoang, năm nay đều trồng toàn khoai lang.”

“Khoai lang là cao sản, một mẫu hơi chăm sóc tốt hơn chút  không được bốn năm nghìn cân a, năm mẫu khoai lang phải được chừng hai mươi mấy nghìn đâu.”

“Ta trở lại khai hoang đi, các ngươi từ từ xem náo nhiệt.” Không biết là ai nói một câu, sau đó đám người đứng đó đều tan đi không ít.

Thu bà bà nhổ một cái: “Sớm nói rồi các nàng còn không tin, bây giờ hoảng lên được cái rắm.”

“Thu tẩu tử năm nay trồng bao nhiêu khoai lang?”

“Thêm đất hoang nữa có mười hai mẫu.” Thu bà bà cười ha hả nói: “Bây giờ ta liền hi vọng xưởng này của Tân Đồng có thể làm tốt, một năm này ta bán khoai lang cũng có thể kiếm mười mấy lượng.”

“Cũng không phải, trước đây khoai lang cũng không đáng giá, bây giờ Tân Đồng đã nói như vậy, người trồng khoai lang liền nhiều hơn không ít.”

“Ôi không nói với ngươi, ta không vớt được việc trong xưởng bây giờ đi về khai hoang đi.”

Hè năm nay, Đào Hoa thôn dấy lên làn song trồng khoai lang, những ruộng dốc cùng vùng núi vốn rất khó khai hoang ấy đều bị chặt cây cối, tất cả đều bị khai khẩn thành dạng bậc thang, rất nhiều năm sau dần tạo thành ruộng cạn tính chất không tệ lắm, chẳng qua những cái này đều nói sau.

Tống Tân Đồng cũng không ngăn trở nhiệt tình khai hoang của người dân Đào Hoa thôn, thứ nhất là bởi vì Đào Hoa thôn liền ít, mà người vừa nhiều, nhiều hơn một chút cũng tốt. Hai là bởi chỗ bọn họ khai hoang đều là ở bên kia thôn, bên kia sườn núi thấp, cũng sẽ không nói sau khi chặt cây cối xong thì lở núi lung tung.

Có điều Tống Tân Đồng vẫn là nhắc nhở thôn trưởng, quy định chỗ khai hoang cố định ở một mảnh kia, còn sau Đại sơn dựa vào thôn bên đây sẽ không được đi khai.

Chờ đám đông đi rồi, tính cả Tống Tân Đồng ở bên trong chỉ còn lại hai mươi người.

Thu bà bà và ba phụ nhân chủ yếu phụ trách rửa sạch như núi khoai lang, loại bỏ hư hỏng hoặc cắt bỏ hai đầu, Tống Tân Đồng phát cho các nàng bao tay không thấm nước để tránh bệnh hơi ẩm quá nặng, phát tiền công cũng cao, ba mươi văn một ngày.

Mà bên trong xưởng cũng đã bắt đầu làm việc.

Lúc trước Tống Tân Đồng đã mời thợ thủ công chế tạo lưỡi dao có thể nghiền nát, mặc dù không có công cụ chạy bằng mô tơ điện, nhưng dùng phương thức đẩy bằng la và người, mà việc này cần khí lực rất lớn, mời bốn nam nhân, nam nhân đều là người thành thật tay nghề giỏi như Hà nhị thúc, Thôi Thiết Trụ, còn có hai người của Vạn gia, mấy người này phẩm hạnh đều rất tốt.

Hơn nữa mỗi người đều ký khế ước năm năm, đều bảo đảm không được để lộ bí mật, nếu để lộ bí mật liền đi nha môn cáo bọn họ.

Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn bột vụn đã nghiền áp qua, mặc dù vẫn còn có vài khối to, nhưng cũng không quá vướng bận, dù sao sau đó còn có một trình tự nhỏ vụn, đây cũng thuộc việc Hà nhị thúc bọn họ làm: “Hà nhị thúc, mấy bột vụn này cho vào cối đá bên cạnh nghiền thêm một lần.”

“Tân Đồng ngươi yên tâm, tuyệt đối để chúng nó ra nhiều bột súng*.” Hà nhị thúc nói.

[*:chắc là tinh bột, sau này mình sẽ để bột súng là tinh bột nhé]

Tống Tân Đồng ừ một tiếng, đi qua chỗ mấy ao lọc bên trong, trong ao đều là ao đã lọc qua hai lần, nước lọc chính là nước ở giếng đào bên cạnh, nước giếng ngọt có thể bảo đảm tinh bột làm ra chất lượng tốt.

Bởi vì mỗi ao đều sẽ lưu lại không ít tinh bột, Tống Tân Đồng cũng không có lãng phí, hơi thô một chút thì làm tinh bột bán, còn lại đồ tốt thì phơi xong rồi dùng làm miến.

Trong xưởng còn có hai sân phơi lớn, một chỗ chuyên phơi tinh bột, một chỗ chuyên phơi miến, có điều đều là mở ra đối ứng với mỗi trình tự làm việc, không phải người của trình tự làm việc này thì cũng không được vào trình tự làm việc khác. Đây cũng là bảo đảm phương pháp chế biến này không bị những người hữu tâm ấy đánh cắp.

Lúc trước Dương Thụ đề nghị toàn bộ mua người về làm nhưng bị Tống Tân Đồng bác bỏ, chỉ tìm mấy tráng niên làm công đoạn cuối cùng, một là nàng vô cùng nhớ thôn, hai là không cần thiết, chờ nàng mở ra thị trường, sau khi tất cả mọi người đều nhận định miến nhà nàng, người khác học cũng không sao, nàng cũng không tính sẽ lung đoạn, dù sao cả Đại Chu này lớn như vậy, sinh ý này nàng cũng không làm hết.

“Bột phấn đã lọc đều đưa đi trại lợn?” Tống Tân Đồng nhìn khu lọc trống trơn, hỏi.

Dương Thụ: “Đều đưa đi, lão bản trại lợn còn rất cao hứng, không cần lại gia công, chỉ cần thêm chút trấu là được, mấy con heo còn thật thích ăn.”

“Ân.” Tống Tân Đồng đem vụn còn lại đều bán, bán giá một văn một cân, cũng không tính chịu thiệt.

Lại đi vào trong nữa là khu vực làm miến.

Làm miến chủ yếu nhất là nấu bột hồ cùng tạo sợi, bây giờ là do Đại Nha cùng Vương thị làm, hai người đã luyện gần một tháng, tay nghề cũng luyện được không tệ, có thể nắm giữ hỏa hầu cùng phẩm chất dài ngắn, muốn bộ dáng gì là bộ dáng đó.

Còn hai đôi vợ chồng thân thể cường tráng mua về thì ở bên cạnh đem miến phơi nắng.

Tống Tân Đồng nhìn động tác hai người phối hợp, lại nhìn Dương Tiểu Nguyệt đang ở một bên giúp đỡ nhóm lửa, không nhịn được nói: “Tay của Tiểu Nguyệt lại đi nhóm lửa thật đáng tiếc.”

Dương Tiểu Nguyệt giơ hai tay lên: “Cô nương, nô tỳ đeo găng tay đâu, sẽ không sao, cũng sẽ không làm lỡ việc làm quần áo cho tiểu công tử.”

“Các ngươi vất vả rồi.” Tống Tân Đồng nói với mấy người: “Chờ cuối tháng, cho các ngươi thêm chút tiền khen thưởng.”

“Đa tạ cô nương.” Vương thị vừa nói vừa nhanh nhẹn đấm cái đồ thoát khí trên cái nồi nước sôi cuồn cuộn ở dưới, miến thành hình liền rơi xuống từ cái lỗ nhỏ ở bên dưới, cuối cùng rơi vào trong nồi. Mà Đại Nha chờ một bên khi thấy miến nổi lên liền lập tức vớt miến bỏ vào vại nước lạnh bên cạnh, dùng tay bó lại xuyên vào trên cây gỗ, sau đó lại bỏ trên một nồi nước lạnh khác không ngừng đong đưa, chờ rời ra rồi vớt lên, đợi nguội rồi liền phơi trên thanh trúc dài nhỏ.

Có thể làm miến to cùng miến nhỏ.

Chờ khô rồi là thành công, đến lúc đó là có thể lấy ra đi bán.

“Các ngươi làm trước, chờ bọn hắn có thể thay ca với các ngươi là có thể nghỉ ngơi.” Tống Tân Đồng nói.

Vương thị nói: “Cô nương, việc này cũng nhẹ nhàng, bọn nô tỳ thay nhau làm cũng rất tốt.”

Tống Tân Đồng nói: “Nhiệm vụ thiết yếu của các ngươi là giúp ta chiếu cố trong nhà và Đại Bảo bọn họ, mấy việc này giao cho bọn họ cũng được.”

“Cô nương nói phải.”

Dương Thụ lại nói: “Cô nương, nếu sinh ý miến này có thể làm xong, mấy người này sợ là không đủ, tiểu nhân cảm thấy còn phải có mấy người ký văn tự bán đứt về giúp mới được.”

Tống Tân Đồng gật gật đầu, xưởng này xây rất lớn, hiện tại chỉ có mấy người vẫn có chút trống trải: “Vậy ngươi xem rồi làm, lại kiếm mấy người về cũng tốt, tốt nhất còn có thể trông viện.”

Trong xưởng không chỉ có nhà kho với nhà ăn, còn có một nhà trọ bên cạnh, là chuyên dùng để cho các công nhân nghỉ trưa dùng.

Tống Tân Đồng dừng một chút: “Sau này xưởng này do ngươi quản, nếu như có cái đường rẽ gì ta liền tìm ngươi trách.”

Dương Thụ lại lên làm quản sự, đáy lòng cao hứng cực, lập tức thể hiện trung tâm: “Cô nương yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng cao của cô nương.”