Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 149: Tôi biết!




Liên tiếp năm ngày liền, Lục Tam Phong ngoại trừ nghỉ ngơi, cùng Như Lan chơi, đồng thời cũng âm thầm quan sát Giang Hiểu Nghi, Lục Tam Phong cảm nhận được, tâm sự của cô có chút nhiều, còn về con người tên Hàn Thiệu Huy này, sớm đã bị anh quên sạch.

Tám giờ sáng, Lục Tam Phong ngồi trên bàn ăn cháo, trên tivi đang phát tiết mục giải trí, Như Lan đã được đưa đi mẫu giáo, Lục Tam Phong nhìn Giang Hiểu Nghi ở phía đối diện: “Tối qua không phải là vợ của tổng giám đốc Hứa kêu em đi dạo phố sao?” “Không muốn đi, tốn tiền, đi cùng bọn họ chẳng mua được gì cả, chỉ có thể mua những món đắt tiền.” Giang Hiểu Nghi oán trách nói. “Mau đi đi, anh không thiếu tiền, anh đi ngủ một giấc, em đi đi.” Lục Tam Phong húp hết một ngụm cháo sau đó khua khua tay: “Đi mua sắm thuận tiện mua cho anh hai cái” “Con gái không ở đây, chúng ta vào phòng nỗ lực thêm đi.” Giang Hiểu Nghi háo hức đứng dậy. “Em có ý gì? Em xem chân của anh” Lục Tam Phong có chút buồn cười nhìn chân của mình, cố ý làm ra dáng vẻ run rẩy nói: “Nó đang run á, mấy ngày nay anh đều nghỉ ngơi, sắp không xuống nổi giường rồi.” "Anh nói nhảm cái gì vậy, làm như em là người phụ nữ thô lỗ vậy á, em chỉ là muốn... “Đừng nghĩ nữa, mau đi mua quần áo!” Lục Tam Phong dỗ dành cô ra mở cửa.

Lúc trước nghe nói phụ nữ sau khi kết hôn là địa ngục của đàn ông, anh còn có chút không tin, mấy ngày nay được lĩnh giáo rồi, Giang Hiểu Nghi xấu hổ ngày trước dường như biến thành người khác.

Đương nhiên, ra khỏi phòng khách cũng là bộ dạng ngại ngùng đó.

Sau khi nằm chưa được bao lâu, đột nhiên có người kêu cửa, Lục Tam Phong thở một hơi dài, nói một câu đến rồi, trong lòng thầm thở dài, dù sao cũng là một người phụ nữ sống vì gia đình, cho dù có thể thỏa thích tiêu tiền, cô cũng sẽ không làm vậy.

Mở cửa ra không nhìn thấy Giang Hiểu Nghi, ngược lại nhìn thấy Hàn Thiệu Huy mặc tây trang chỉnh tề đứng trước cửa, Lục Tam Phong nhìn thấy anh ta liền khó chịu nói: “Anh có việc gì?”

Hàn Thiệu Huy không nói lời nào đi vào phòng khách, ngồi trên ghế sofa nói: “Tôi biết anh kiếm được chút tiền, nhưng mà nếu bây giờ có một cơ hội trước mắt anh, tôi sẽ mang anh đi xem thế giới của người có tiền, cho anh thử cảm giác của người có tiền?”

Người có tiền? “Tôi không có hứng thú với người có tiền. “Không cần tự ti!” "Ha."

Hàn Thiệu Huy móc từ trong túi ra thuốc lá đã chuẩn bị đốt, Lục Tam Phong vội vàng nói: “Vợ của tôi không cho hút thuốc trong nhà. "Anh xem anh kìa, làm sao ra nông nổi như này, lại còn sợ vợ?” Hàn Thiệu Huy không do dự châm điếu thuốc hút, nói với Lục Tam Phong: “Đàn ông phải phát triển sự nghiệp, phải biết quản lý gia đình, sống ở trong xã hội này, tốt nhất là phải khôn khéo, người anh em tôi nói với anh, hôm nay tuyệt đối là một nơi cao cấp, toàn bộ đều là người có tiền.” “Tôi thật sự không hứng thú với tiền.” Lục Tam Phong ngáp một cái nói: “Hiện tại tôi chỉ muốn đi ngủ. “Anh xem anh lại ra vẻ rồi?” Hàn Thiệu Huy nhả ra một ngụm khói nói: “Mau đi thay đồ, chuyển này cho anh một số.” Hàn Thiệu Huy nhấc hai ngón tay lên. “Bảy mươi triệu?” “Hơn một năm không gặp, có phải là đầu óc anh có vấn đề? Bảy tỷ, nhanh chóng đi thay đồ đẹp đẽ chút, biết lái xe không?”

Lục Tam Phong muốn để anh ta cút đi, nhưng mà theo trí nhớ của anh, người này có biệt danh làm bám dai như đỉa, hiện tại coi như là chạm phải rồi, người ta muốn mượn khí chất của mình dùng một chút. “Biết lái xe, nhưng mà tôi nói trước, chỉ lần này thôi, lần sau anh đi đường anh, tôi đi đường tôi. “Ái dà, anh nhìn xem tiền đồ của anh kìa, sinh ra đã là một tên nghèo kiết xác, tôi là đang giúp anh đó, bỏ đi, vợ của anh quản nghiêm, mau đi thay đồ đi, chỉ lần này, lần sau không kêu nữa.” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Lục Tam Phong gật gật đầu, rửa mặt, sau đó thay đồ xuống lầu, dưới lầu đậu một chiếc xe Santana, có vẻ như được thuê, Hàn Thiệu Huy nhìn Lục Tam Phong ăn mặc xong âm thầm gật đầu, khí chất của tên này cũng được đó chứ, nhìn tới nhìn lui không giống như người bình thường, nhìn như kẻ có thân phận và có tiền. “Hôm nay anh gọi tôi là tổng giám đốc Hàn, anh là cấp dưới của tôi, là tổng giám đốc, biết chưa?”

Lục Tam Phong nhìn Hàn Thiệu Huy phía sau gương, cau mày cảm thấy cái cảnh này có chút quen thuộc, cười lên, nói: “Anh yên tâm đi, kiểu này tôi rành lắm. “Sống trong thế giới của kẻ giàu đều như vậy, anh phải biết ra vẻ, bàn bạc hạng mục gì, mở công ty gì, phải lắng nghe, nói không chừng có được một hạng mục khiến anh bay cao, hơn nữa còn kéo gần khoảng cách với những người nhà giàu này, cùng những người có tiền đứng cùng nhau, cô ấy sẽ tự tiến đến bên cạnh anh

Lục Tam Phong đối với tình cảnh này đã quá quen thuộc, nói chính xác đây là buổi họp mặt của những doanh nghiệp lớn, người quá đông rồi, nhưng bất kể là hiện tại hay là tương lai, những mối quan hệ này cũng rất có giá trị, những người như vậy đa số đều là những kẻ cặn bã. “Nhưng mà chúng ta đi đâu bây giờ?” Lục Tam Phong hỏi. “Đi quán trà ở dưới khách sạn Thiên Hương, cậu Vương ở đó, hôm qua tôi đã đồng ý gọi anh đến, hôm qua nghe nói là chơi golf gì đó.”

Lục Tam Phong an tâm lái xe, thân là một người có tiền, nghe vị ngồi sau xe lân la, tâng bốc những người có tiền, trong lòng có một cảm giác giả dối khó nói.

Xe dừng dưới lầu của khách sạn Thiên Hương, kế bên chính là phòng trà, hôm nay vô cùng náo nhiệt, vừa vào cổng thì nhìn thấy mấy người ăn mặc sang trọng đang thảo luận, có chút ồn ào.

Vị trí ở giữa có ba bốn người thanh niên, trông chỉ mới hơn hai mươi tuổi, vẻ mặt kiêu ngạo, độc đoán, sự kiêu ngạo khó mà diễn tả, ngồi vị trí trung tâm giữa bốn người là một cô gái, mặc chiếc váy dài màu trắng, nhìn có vẻ thanh thuần, kế bên là chiếc túi hàng hiệu LV, trên cổ đeo một sợi dây chuyền mảnh, không biết hiệu gì, nhưng mà trông vô cùng đắt tiền.

Còn về những người khác, xung quanh đều có vài người, Hàn Thiệu Huy bước vào chỉnh lý lại tây trang, ở trong đám người quan sát một lúc, xong đi đến bên cạnh một người tầm hai mươi bảy mươi tám tuổi. “Cậu Vương, đến sớm như vậy sao?”

Cậu Vương quay mặt lạnh đánh giá Hàn Thiệu Huy, sau đó nói: “Hàn Thiệu Huy, lại đây, tôi giới thiệu cho anh “Cậu Lý, tôi giới thiệu cho mọi người người này, anh em của tôi, Hàn Thiệu Huy là một người vô cùng thú vị” Cậu Vương giới thiệu. “Xin chào cậu Lý, chào cậu Hồng u” Hàn Thiệu Huy khách khí nói.

Lục Tam Phong đứng kế bên nghe một hồi, cậu Lý tên đầy đủ là Lý Huỳnh Quang, là thiếu gia của nhà máy phân bón Phong Điền, cậu Hồng tên đầy đủ là Hồng Gia Bảo, nhà kinh doanh thịt dê, có trên một vạn con dê, còn về cô gái đó, tên Lưu Tử Hoa, nhà cũng có điều kiện.

Mấy người này nhất định là phú nhị đại ở đây, tài sản trong nhà đều lên đến hàng nghìn tỷ, đó là cuộc sống biết bao người mơ ước, hơn nữa phú nhị đại bình thường thời gian giàu có khá ngắn, mức độ thu nhập của đồng tiền còn chưa đủ vững chắc, giáo dục cũng không cao.

Hai bên khách sáo với nhau cả một khoảng thời gian, ánh mắt của Lưu Tử Hoa dừng lại trên người Lục Tam Phong, hỏi: “Anh ta là ai?” “Tôi? Tôi là tổng giám đốc của anh ta” Lục Tam Phong “Nhìn anh tuổi tác cũng không lớn nhỉ?" “Tôi hai mươi lăm tuổi”. “Cùng tuổi với tôi, anh tên gì?” Lưu Tử Hoa mở hai con mắt đầy hiếu kì. “Lục Tam Phong

Cậu Lý, cậu Hồng thấy Lưu Tử Hoa quan tâm như vậy, trong lòng có chút không thoải mái, nhìn Hàn Thiệu Huy nói: “Chúng ta đi ăn cơm trước đi, chút nữa chơi tiếp, hôm nay nhất định phải chơi cho vui vẻ! “Anh cứ yên tâm.” Hàn Thiệu Huy là một người thông minh, vội vàng kéo tay Lục Tam Phong đến bên mình, chất vấn hỏi: “Kêu anh đến diễn, anh câu dẫn con gái nhà người ta làm gì?” “Tôi quyến rũ người khác khi nào?” Lục Tam Phong mờ mịt hỏi. “Còn nói không quyến rũ người ta, ánh mắt của anh sắp phóng ra điện rồi, tôi nói cho anh biết, đừng có nghĩ cua được Lưu Tử Hoa là sẽ bớt phấn đấu hai mươi năm, anh không thấy đó là đối tượng mấy vị thiếu gia đang theo đuổi sao? Không muốn sống à?” Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Lục Tam Phong dở khóc dở cười gật gật đầu, dung mạo của Lưu Tử Hoa thật sự xinh đẹp, nhưng mà so với Giang Hiểu Nghi thì đúng là kém một chút, điểm quan trọng là anh cùng cô ta ở bên nhau, người bớt phấn đấu hai mươi năm phải là cô ta mới đúng.

Không lo lắm chuyện như vậy, Lục Tam Phong ở khu vực ăn tự túc ăn cơm, hôm nay cả đám người đi chơi, tuy rằng anh mới hai mươi lăm tuổi, nhưng mà những năm nay bên cạnh đều không có người cùng tuổi. nói.

Người trẻ nhất chính là Cao Chí Dũng, mới có hơn ba mươi tuổi, người dẫn dắt khiến cho Lục Tam Phong có sự tinh tế và trưởng thành hơn so với những người cùng tuổi, đó là điểm sát thương lớn với những cô gái.

Ån xong buổi sáng đã gần mười giờ rồi, Hàn Thiệu Huy không ngừng lôi kéo đám người đó, muốn dùng hết mọi cách để thân cận với những thiếu gia đó, một bữa ăn sáng công phu đã vô cùng thành thục rồi.

Mười giờ sáng, mọi người ra phòng ăn sáng, Lục Tam Phong vừa lái xe vừa hỏi: “Đi đâu đây?” “Hôm qua nghe nói đi đánh golf, hôm nay nghe nói đi đánh bi da, buổi chiều có thể đi trường đua ngựa, buổi tối tham gia tiệc người giàu” “Nơi rách này của chúng ta còn có trường đua ngựa sao?” Lục Tam Phong kinh ngạc, anh luôn cảm thấy nơi này chỉ một con đường bình thường, so với thị trấn cũng không có gì khác biệt, không ngờ nhiều nơi vui chơi như vậy? “Anh xem anh kìa, nghèo mù luôn rồi, chỉ cần anh có tiền, nơi nào cũng có, đây đều là khu vui chơi thường ngày của đám thiếu gia này, dù sao có tiền, mỗi ngày đều có thể vui chơi, hiểu không?”

Lục Tam Phong vuốt cằm, cảm thấy bản thân mình chỉ biết kiếm tiền mà không biết tiêu tiền, lại nghĩ sau này. Như

Lan lớn lên, xung quanh đều có bao nhiêu công tử nhà giàu. Lại nghĩ một hồi, bình thường con nhóc này vô cùng nghịch ngợm, khó chiều nhưng nghĩ đến sau này con bé trưởng thành phải gả cho người khác, trong lòng cảm thấy không dễ chịu.

Chiếc xe dừng lại ở một nơi gọi là khu vui chơi Hoàng

Gia, có bốn năm tầng lầu, dưới lầu đậu rất nhiều xe, nghe Hàn Thiệu Huy nói ở đây có rất nhiều hạng mục lớn, thật ra chính là một nơi cá cược.

Ở trong đám người đi vòng vòng quanh mấy cậu ấm, Hàn Thiệu Huy vội vàng đi về phía trước, anh ta nhất định phải lúc nào cũng xuất hiện trong tầm mắt của người ta, nhất định phải trở thành bạn bè thân thiết của bọn họ, người tin tưởng nhất, như vậy mới có thể phát triển.

Phòng đánh bi da là nơi có tiêu thụ cao nhất, sau khi giải trí tràn lan xong, mở ra ba bốn bàn, mọi người bắt đầu chơi, Lục Tam Phong đứng bên cạnh xem.

Nhìn thấy bọn họ có vẻ như không biết chơi, thậm chí tư thế còn sai, Lưu Tử Hoa cười mấy lần, đứng kế bên có chút ngại ngùng. “Không sao, tiếp tục!” Cậu Hồng cổ vũ nói.

Lưu Tử Hoa nhìn Lục Tam Phong hỏi: “Anh biết đánh không?"

Trong chốc lát ánh mắt của mọi người đều dừng về phía Lục Tam Phong, những ánh mắt này vô cùng tức tối, thậm chí Lục Tam Phong cảm giác ánh mắt của mấy cậu ẩm như muốn ăn tươi nuốt sống anh.

Lục Tam Phong cảm thấy buồn nôn sau đó mỉm cười, nói: “Tôi biết.”