Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 150: Vị vua không danh




Lưu Tử Hoa nghe được Lục Tam Phong biết, hai mắt nhất thời sáng lên, mở miệng nói: “Vậy anh dạy tôi có được không?” “Anh ta biết đánh bi da?” Ánh mắt cậu Hồng nhìn Lục Tam Phong giống như con dao sắc bén, châm biếm nói: “Nhìn thấy bi da mấy lần rồi? Tôi mỗi ngày đều chơi ở đây, kĩ thuật tuyệt đối có thể xếp trong top mười của thành phố” “Tôi đứng thứ chín.” Cậu Lý cũng không thua kém.

Hai cậu ấm còn lại cũng vội vàng tìm vị trí cho bản thân, một người đứng thứ mười một, một người đứng thứ mười hai. “Cái quả bóng này không dễ chơi, anh giúp tôi chơi đi.” Lưu Tử Hoa nói rồi đưa cây cho Lục Tam Phong. “Nhóc ocn, tôi nói cho anh biết, môn bóng này có độ khó vô cùng cao, đừng nói ba gậy, cho dù năm gậy không vào cũng là bình thường, giống như thực lực của tôi, chỉ đạt được hai gậy.” Cậu Hồng ở bên cạnh nói.

Những người ở đó lần lượt gật đầu biểu thị sự tán đồng, Lục Tam Phong nhìn những quả bóng bi da trên bàn liền cười rộ, bóng màu trắng nằm vị trí chính giữa ở dưới, quả bóng mục tiêu thì ở phía trên lỗ giữa, chỉ cần có một quả bóng vượt qua, cho dù là lỗ giữa hay là lỗ trên đều rất đơn giản.

Ở kiếp trước, ở phía sau cửa trường đại học của Lục Tam Phong có một quán bi da, dùng thẻ học sinh rất rẻ, năm đó anh cũng là vua bi da, là tay chơi bất khả chiến bại trong ba năm. “Anh thử đánh một chút đi, dù sao cũng là trò chơi. Lưu Tử Hoa mở miệng nói. “Đây không phải là đùa giỡn, tôi đoán là anh ta hai gậy cũng không vào được.” Cậu Hồng móc từ trong túi ra một tờ tiền vỗ vỗ lên bàn, nhìn Lục Tam Phong nói: “Nếu như hai gậy của anh có thể vào, số tiền này là của anh.”

Đó là năm trăm nghìn, bây giờ cũng được xem là một tờ tiền lớn, Hàn Thiệu Huy đi qua nhỏ giọng nói: “Anh hiểu chuyện chút đi, không được đánh vào được, không được lộ tài, biết chưa Những lời này bị mọi người nghe được liền hét lên: “Vị này nói không cho anh ta đánh vào, sợ mất mặt cậu Hồng, thể diện của cậu Hồng dễ dàng mất như vậy sao?” Một vài tiếng cười vang lên, không khí của phòng bi da trở nên hòa hoãn một chút, mấy người bên cạnh đều cười lên. “Anh cứ cố hết sức đánh, không cần cho tôi mặt mũi, số tiền này anh lấy được bao nhiêu thì lấy, đương nhiên, nếu như không có thực lực, thì thôi vậy” Cậu Hồng nhìn về hướng Lưu Tử Hoa nói: “Tử Hoa! Em muốn học anh có thể dạy em, dạy từng li từng tí.

Cậu Lý nghe xong lời này có chút không vui, buồn bực nói: “Mau đánh đi, đừng dài dòng nữa! Nhanh!”

Lục Tam Phong cầm cây gậy đi về phía trước, liếc nhìn sau đó nhấc cây gậy kên, tư thế vô cùng tiêu chuẩn, có một tên mập đứng ở xa nhìn tư thế của Lục Tam Phong có chút kinh ngạc. "Beng!”

Một âm thanh va chạm giòn giã vang lên, quả cầu màu trắng bắn ra, va chạm với quả bóng mục tiêu, rồi lập tức chạy thẳng về phía hố giữa, rồi vào hố. "Một gậy?”

Một gậy này khiến không ít người sửng sốt, Lưu Tử Hoa mở to mắt nhìn, sau đó không ngừng đập tay nói: "Lợi hại quá!”

Cậu Lý nhìn gương mặt giống như gan heo của cậu Hồng liền cười lên, mở miệng nói: “Đưa tiền cho người ta đi, nói lời giữ lời.

Cậu Hồng khó chịu móc trong túi ra một xấp tiền đưa cho Lục Tam Phong, nói: “Tôi không tin, ván này tôi với anh đánh, nếu như anh thắng được, tôi cho anh một bốn triệu

Không ít người nghe được con số này hít một ngụm khí lạnh, khuôn mặt vô cùng kinh ngạc, bốn triệu? Đây đúng là con số không hề nhỏ, đương nhiên, đối với cậu Hồng vốn dĩ là phú nhị đại, số tiền này không đáng là gì. “Bóng của anh vào rồi, tiếp tục chơi.” Cậu Hồng lạnh lùng nói.

Lục Tam Phong nhưởng mày, nhìn số bóng còn lại trên bài bi da, cộng thêm quả Hắc Bát còn lại năm quả, mở miệng nói: “Anh chắc chắn là để tôi tiếp tục đánh? Nếu như tôi tiếp tục đánh, anh sẽ mất đi cơ hội ra gậy liên tiếp. Lời này quả thật quá kiêu ngạo rồi, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía anh, có chút không thể tin nổi, cho dù có lợi hại như thế nào cũng không dám nói ra những lời như vậy. “Nếu như anh có thể thắng hết, số tiền này, của anh!” Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Cậu Hồng móc ra bốn triệu đặt trên bàn, mở miệng nói: “Nếu như không đánh thắng hết, tôi cũng không bắt nạt anh, anh quỳ trên đất sủa tiếng chó, từ chỗ này bò ra ngoài.” “Được!” “Có dám không?” “Hiểu chuyện chút đi, cậu Hồng nhìn thấy bộ dáng nghèo hèn của anh, nghĩ cho anh đó. “Nói chuyện kiểu gì vậy, anh ta cũng đưa bốn triệu, tôi giúp anh ta trả.” Lưu Tử Hoa đứng kế bên nói.

Lưu Tử Hoa không lên tiếng, có ý giúp Lục Tam Phong, chốc lát khiến cho sắc mặt của Cậu Hồng thêm vài phần hung hãn, trầm giọng nói: “Tiếp tục đánh đi, ngẩn ra đó làm gì.”

Lục Tam Phong cầm cây gậy bi da một gậy đánh vào lỗ. "Beng beng beng!"

Âm thanh va chạm của những quả bi da vang lên, mỗi một gậy đều vô cùng chuẩn xác, khiến sắc mặt của tất cả mọi người ở đó đều trở nên vô cùng phấn khích, ánh mắt Lưu Tử Hoa nhìn về phía Lục Tam Phong sáng lên, anh ta đúng là vô cùng xuất sắc.

Hàn Thiệu Huy cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, đầu tiên không nói tại sao anh lại trở nên lợi hại như vậy, hình như đắc tội với cậu Hồng rồi, định mở miệng nói nhường lại một chút, Lục Tam Phong một gậy đánh xuống, ba quả bóng đen vào lỗ. "Oa!"

Tất cả òa lên, đây chính tuyệt sát trong truyền thuyết sao, chỉ cần để anh chạm vào gậy, thì cứ ngồi xuống xem anh biểu diễn đi.

Sắc mặt của cậu Hồng vô cùng khó coi, nhưng sự thật ở trước mắt, không thể giở trò, liền ném tiền qua một bên không nói nữa. “Hồng Gia Bảo, sao không huênh hoang nữa? Tôi đã nói mà, anh xếp ở hạng mười không được đầu, phải nhìn tôi nè, biết chưa?” Cậu Lý mang khuôn mặt với nụ cười đắc ý, nhìn về cậu Hồng khoe khoang, tên mập đứng bên cạnh có chút ngại ngùng, sờ đầu, trong lòng thầm nghĩ có nên rút lui không.

Anh ta là bồi luyện ở nơi này, cũng là người đánh bi da đứng nhất được công nhận, năm ngoái toàn tỉnh có tổ chức một cuộc thi đấu, anh ta lấy được hạng ba, còn có cúp thưởng, còn cậu Lý muốn giết anh ta, đơn giản là một trò đùa.

Hiện tại anh ta chỉ hy vọng Lục Tam Phong nhường một chút, nếu không giữ thể diện cho người ta, đến lúc đó bản thân còn bị mắng.

Sau khi xếp bi da, Hàn Thiệu Huy không ngừng nhìn Lục Tam Phong nháy mắt, Lục Tam Phong nhìn mắt anh ta nhát sắp mù luôn, nói: “Anh bắt đầu đi” “Anh xác định? Nếu như anh để tôi đánh bóng đầu thì anh không có cơ hội chạm vô bóng nữa. Cậu Lý híp mắt cười. “Đánh lẹ đi, lắm lời quá.” Cậu Hồng ngồi cách đó không xa mắng. “Im mồm đi tên thất bại.

Cậu Lý mắng lại một câu, nhấc cây gậy lên, một gậy phát bóng, sau khi phân biệt màu sắc xong vô cùng tự tin nhấc gậy đánh, không biết do anh ta may mắn, hay là thực sự có thực lực, vị trí khá gần lỗ, một gậy rồi một gậy rất lưu loát, những người xung quanh đều kinh ngạc kêu lên. Không ít kẻ nịnh hót, đến cả Lưu Tử Hoa cũng mang vẻ mặt sùng bái.

Anh mập đứng kế bên thở một hơi hắt ra, trong lòng thầm kêu lão thiên phù hộ.

Chỉ còn lại quả bóng Hắc Bát, cậu Lý cầm cây gậy bi da vô cùng hưng phấn, nhìn về phía Lục Tam Phong cười nói: “Nhìn thấy chưa, đây mới gọi là tuyệt đỉnh, anh vẫn còn non lắm, không nên để tôi phát bóng”

Nói xong, một gậy phát xuống, quả Hắc Bát vẫn không vào, anh ta cũng không tức giận, nói: “Cho anh một cơ hội”

Lục Tam Phong cầm cây gậy nhìn một lúc, nhấc tay một gậy đánh vào một quả, tiếp theo đều là tiếng cạch cạch, chưa đầy năm phút, chỉ còn lại quả Hắc Bát.

Nhấc tay lên một gậy đánh xuống, Hắc Bát trực tiếp chạm vào mép xong bị bật ngược lại, lao thẳng vào lỗ. Tất cả mọi người im lặng, ánh mắt nhìn Lục Tam

Phong có chút nghi hoặc, người này lợi hại như vậy, tại sao trước đây chưa từng nhắc tới? “Hahahahaha!” Cậu Hồng bật cười lớn, không chút lưu tình mà châm biếm nói: "Không phải rất lợi hại sao? Sao lại để người ta phát sạch bóng”

Thần sắc của cậu Lý có chút khó coi, nghĩ đến lúc nãy Lục Tam Phong để anh ta phát bóng trước, càng xấu hổ hơn, nếu như không phải anh ta phát bóng, sợ là anh không còn cơ hội chạm vào bóng rồi. “Đây cũng quá lợi hại đó.” “Quá sức mạnh, năm ngoái tham gia giải đấu toàn tỉnh không có anh ta?” “Đây đúng là vua bị da mà.” Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Ánh mắt Lưu Tử Hoa nhìn Lục Tam Phong lấp lánh, đi về phía trước nhẹ nhàng nói: "Anh thật lợi hại quá, có thời gian có thể dạy tôi không, tôi vẫn luôn không biết chơi thứ này, học rất lâu. “Xin lỗi, tôi không có thời gian dạy cô.” Lục Tam Phong thẳng thừng từ chối.

Không nói tới Lưu Tử Hoa diện mạo vô cùng xinh đẹp, chỉ dựa vào gia thế nhà cô ta, làm sao có người đàn ông nào nỡ từ chối cô ta, đó chính là đang từ chối hào môn.

Lời nói cứng rắn như vậy, giống như tát lên mặt đảm người cậu Lý, cậu Hồng và mấy cậu ấm vậy, khiến cho bọn họ mất cả thể diện. “Chị Lưu, anh ta là thủ hạ của tôi, mỗi ngày vô cùng bận rộn, còn nữa, không thể ở bên cạnh đại tiểu thư như cô, thân phận không xứng, cô đừng nghĩ nhiều." Hàn Thiệu Huy vội vàng đứng ra giải thích, khẽ kéo Lục Tam Phong một cái, cho anh một ánh mắt cảnh cáo. “Không sao, tôi có thể mời anh dạy, tiền lương bao nhiêu?” “Không phải là đánh một ván bị da sao, chơi vui là được, tưởng bản thân mình là vô địch à?” Cậu Lý buồn bực nói: “Này mập, đi đâu rồi?” “Đến đây, đến đây!” Tên mập chạy tới. “Vị này là đứng thứ ba trong cuộc thi đấu bị da toàn tỉnh năm ngoái, cũng tức là cả tỉnh chỉ có hai người lợi hại hơn anh ta.” “Đúng vậy, người thứ nhất là con trai của giám đốc văn phòng tỉnh, người thứ hai là con gái của Tổng giám đốc Trịnh, người thứ ba chính là tôi.” Tên mập tự hào vỗ ngực nói.

Nói về bi da, anh ta ở trong tỉnh tuyệt đối là một tay chơi bị da có tiếng, người ta là dựa vào cái này kiếm cơm đó.

Mọi người nghe lai lịch của tên mập xong có chút kinh ngạc, phòng bi da nhỏ như này hóa ra còn có tàng long ngọa hổ nha, tên mập tuyệt đối là vị vua không danh của tỉnh này, lời anh ta nói lúc nãy với mọi người ngụ ý anh ta cũng chính là quán quân. “Tôi lúc nãy nháy mắt với anh nhiều lần như vậy, anh không quan tâm, bây giờ thì hay rồi người ta đòi thi đấu với anh, sẵn đây tôi nhắc nhở anh, phí lao động hôm nay của anh không có đầu” Hàn Thiệu Huy nhỏ giọng nói: “Đưa bốn triệu đó cho tôi, tôi giúp anh bảo quản.

Giúp tôi bảo quản?

Lục Tam Phong bất ngờ nhìn anh ta, nhìn anh giống trẻ ba tuổi lắm sao? “Không cần đầu, bản thân tôi giữ là được rồi.” “Đừng hòng giữ riêng, phải chia cho tôi một nửa, biết không?”

Tên mập rất thành thục bày sẵn bóng, nhìn về phía Lục Tam Phong nói: “Ai cũng đừng hòng được lợi, oẳn tù tì, ai thắng được phát bóng trước.” "Không vấn đề!”

Lục Tam Phong vận động cơ thể một chút, chốc lát tìm lại được cảm giác năm đó ở cửa trường đại học.