Tù Với Biển Sâu

Chương 14




Đối với Lâm Tri Ngư đang cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, mỗi một giây trong vỏ sờ là một khoảng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, cậu không có cách nào tự giải tỏa dục vọng bị ép nín nhịn phía trước, nó đã sưng cứng tím bầm, mồ hôi tuôn ra không ngừng, sức lực cũng dần cạn kiệt.

Trong lúc hai mắt sắp mơ hồ, trong miệng cậu đột nhiên tràn vào một luồng chất lỏng mát mẻ, sền sệt, còn mang theo mùi ngọt tanh, chảy vào dạ dày. Nó như loại thuốc kỳ lạ giúp cậu giải quyết cơn khô nóng trong thân thể, ánh mắt vừa tan rã lập tức sáng bừng. Lâm Tri Ngư dựa vào lồng ngực Tố Châu, cuối cùng cũng tỉnh táo được mấy phần.

“Tri Ngư, còn khó chịu nữa không?”

Thân thể nặng nề không có sức lực, ngay cả chớp mắt cũng đều mất công tốn sức, Lâm Tri Ngư mệt mỏi không nói lời nào, Tố Châu liền ôm cậu nằm trong vỏ sờ. Ôm ấp quen thuốc khiến người an lòng, hai người hiếm khi cùng ngủ yên tĩnh như thế này.

Yên tĩnh không được lâu, Lâm Tri Ngư bị gợn nước cường liệt lay tỉnh, không biết trong đại dương xảy ra chuyện gì mà lan đến tận nơi này, vậy mà Tố Châu dường như vô cùng mệt mỏi, vẫn còn ngủ say.

Lâm Tri Ngư vừa cử động một chút, đuôi cá đang cuốn lấy mắt cá chân đột nhiên siết chặt, đuôi cá nhìn dẻo dai lại ẩn giấu sức lực kinh người, trong nháy mắt như con trăn khổng lồ nghiền ép chân cậu, thậm chí cậu còn nghe được tiếng xương trật vang lên giòn giã. 

“Tố Châu!”

Lâm Tri Ngư bị đau kêu thành tiếng, mắt cá chân suýt nữa bị siết nát, cũng may Tố Châu tỉnh táo đúng lúc, buông lỏng đuôi cá đang cuốn lấy cậu. Cơ thể cậu vốn chẳng còn chút sức nào, bây giờ bị dằn vặt lại càng sức tàn lực kiệt.

Tố Châu đã quen với động tĩnh dưới đáy biển, đuôi cá lại ôm lấy chân Lâm Tri Ngư, vuốt ve chân cậu như đang an ủi: “Đừng sợ, chỉ là biển động thôi.”

Lâm Tri Ngư yên lặng ôm lấy cánh tay Tố Châu, hai chân quấn lấy đuôi cá ướt át kia giống như một con bạch tuộc vô lại treo trên thân thể người cá, không an phận mà cọ cọ đụng chạm.

Tố Châu híp hai mắt, thích ý đung đưa đuôi cá, đối mặt với sự chủ động như thế, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua, bàn tay lập tức nắm lấy cặp mông non nớt của Lâm Tri Ngư, nắn bóp như có như không.

“A… Tố Châu…”

Lâm Tri Ngư bị sợ ôm lấy Tố Châu theo bản năng, lúc này cậu đã bị hắn sờ sinh ra cảm giác, trên mặt hiện lên vẻ hưởng thụ hừ hừ mấy tiếng, ngón chân không chịu để yên mà cọ lên lớp vảy dưới đuôi cá.

Đuôi của Tố Châu run lên, hắn sờ sờ miệng huyệt phía sau Lâm Tri Ngư, dịu dàng dụ dỗ cậu: “Ngoan, không làm nữa, phía sau em không chịu được đâu.”

Lâm Tri Ngư muốn nói không phải, nhưng vừa mở miệng đã vô thức rên rỉ, dương v*t người cá vất vả mãi mới mềm được lập tức phồng to lên, cái mông vừa bị hắn tàn phá cũng kẹp lấy ngón tay hắn lắc lư trái phải, nhìn dáng vẻ gợi tình thèm khát này, không ai có thể từ chối.

Trong lòng Tố Châu hơi rục rịch, nghe tiếng rên rỉ mềm mại của Lâm Tri Ngư suýt nữa bị mê hoặc, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, chỉ đành quyết tâm đánh một cái lên mông cậu, mông mềm bị đánh khẽ nảy lên hai lần.

Lâm Tri Ngư dường như tỉnh mộng, sửng sốt mấy giây rồi đột nhiên khóc lớn: “Oaa… Anh không được đánh em, em cũng không muốn. Đều tại anh biến em thành ra thế này… Hu hu…”

Cậu cũng không biết mình bị làm sao, lúc nào cũng lo sợ bất an, chỉ khi thân thể được an ủi mới có thể bình tĩnh một chút, nhưng tinh thần vẫn cứ ỷ lại đối phương, chịu tí xíu oan ức cũng bị khuyếch đại thành chuyện lớn động trời. Lúc này Tố Châu đánh cậu, cậu cho rằng hắn không yêu mình, cảm giác mất đi người mà mình luôn dựa dẫm khiến Lâm Tri Ngư vô cùng sợ hãi.

“Không phải anh muốn đánh em… Anh… Tiểu Ngư… Anh sợ em không chịu nổi…”

Tố Châu hiếm khi hoảng loạn như bây giờ, hắn đỡ lấy tính khí của mình, thứ đó bình thường chuẩn xác như lưỡi dao sắc bén, bây giờ lại vụng về cọ cọ mấy lần mới đâm vào mông Lâm Tri Ngư được, hắn vừa cử động nhẹ nhàng vừa nhỏ giọng dỗ dành cậu: “Không khóc nào, Tiểu Ngư muốn bao nhiêu anh cũng cho, có được không?” 

Lâm Tri Ngư cắn môi, cực kỳ phỉ nhổ bản thân dâm đãng, rồi lại gật đầu không ngừng, sau đó lại như xấu hổ mà trốn vào lồng ngực trước mắt, lắng nghe nhịp tim của Tố Châu, say sưa trong trận yêu nhẹ nhàng thoải mái.

Tố Châu cắn lưỡi, yên lặng đút máu của mình cho Lâm Tri Ngư, máu của người cá không chỉ giúp giảm nhiệt trong thời kì động dục mà còn có thể tăng tốc quá trình chuyển hóa, sau kì chuyển hóa này, người yêu của hắn sẽ đón chào cuộc đời mới.

‘Chuyển hóa quá nhanh sẽ tạo thành áp lực cho cơ thể, cho dù là mi hay bạn đời của mi. Máu của mi sẽ khiến cậu ta bị nghiện, nếu trong lúc chuyển hóa mà cậu ta mất đi lý trí, mi tự đoán được sẽ xảy ra hậu quả gì.”

Lời nhắc nhở của Hải Thần văng vẳng bên tai, Tố Châu do dự nhìn chằm chằm hàng mi đang lay động của Lâm Tri Ngư, đáy mắt ngưng tụ một mảnh tăm tối. Không cần biết là sống hay chết, hai người nhất định phải đi cùng nhau.

Mây mưa một trận, Tố Châu vuốt ve phần bụng dưới hơi lồi lên của Lâm Tri Ngư, nơi này đã được đổ đầy tinh dịch của người cá, sau này sẽ sinh ra một sinh mệnh mới, hắn sẽ lợi dụng máu mủ của mình để ràng buộc cậu, để trói chặt người yêu chưa thuộc về hắn hoàn toàn.

“Em muốn lên bờ.” – Lâm Tri Ngư thoả mãn ôm bụng, chậc lưỡi: “Anh vừa cho em ăn gì thế?”

Tố Châu không đáp, bàn tay vỗ vỗ mông Lâm Tri Ngư: “Trên biển có bão, hai ngày nữa chúng ta lên có được không?”

“Sao anh biết?” – Lâm Tri Ngư bị dời lực chú ý, tò mò hòi.

“Thiên phú chủng tộc, sau này em cũng…” – Lỡ miệng, Tố Châu lập tức ngừng lại.

Cũng may Lâm Tri Ngư không nghe rõ. Tình dục qua đi, thân thể càng lúc càng mệt, cậu chọc chọc vảy trước ngực Tố Châu, ngáp một cái, dường như đang buồn ngủ vô cùng.

“Ngủ đi, anh ở đây…” – Tố Châu nắm chặt hai tay Lâm Tri Ngư, đặt lên môi hôn nhẹ một cái.

Nước biển gợn sóng bằng phẳng, vỏ sò khổng lồ đợi Lâm Tri Ngư ngủ rồi khép kín lại, biến thành vũ khí phòng vệ, xung quanh yên lặng như tờ, giờ phút này hai người như đôi tình nhân bị thời gian phong bế dưới đáy biển.

Dưới biển sâu không phân rõ ngày đêm, thời gian ở đây như mất đi ý nghĩa, hai người bắt đầu làm tình không phân  rõ không gian địa điểm, dưới đám san hô to, dưới tán cây đen sì sì đong đưa trong làn nước, trong chiếc tàu chìm cũ nát, nói nào cũng có thể biến thành chiếc giường ấm cho họ làm tình, thậm chí họ còn làm trên tảng đá Lâm Tri Ngư từng ngồi để lên ngôi, giữa một bầy người cá trốn trong bóng tối, từng tràng từng hồi hoan ái.

Giằng co một tuần đợi bão táp qua đi, lần thứ hai đặt chân lên bờ như đang trôi qua hàng thế kỉ, Lâm Tri Ngư trốn trong hang động, nhìn vảy xanh xuất hiện giữa hai chân, trái tim như ngừng đập.

Không chỉ hai chân, cả ngực, trước tim cũng mọc ra một tầng vảy gần trong suốt, phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt. Lâm Tri Ngư run rẩy giơ hai tay lên, giữa các ngón tay mọc ra màng mỏng, móng tay cũng biến thành sắc bén. Tố Châu không lừa cậu, cậu thực sự đang chuyển hóa.

“Không…”

Lâm Tri Ngư thống khổ ôm đầu, mi mắt run rẩy không dám rơi lệ, cậu không muốn bị ngọc trai lạnh như băng lấp đầy cơ thể, càng không muốn khuất nhục nằm nhoài dưới thân Tố Châu, cậu cố gắng co rút hậu huyệt, muốn đẩy hết ngọc trai mà tên kia nói rằng tập xếp trứng ra ngoài. 

Nhưng cậu không có cách nào từ chối, ngày ngày đêm đêm xằng bậy dưới đáy biển, Tố Châu đã dùng máu và tinh dịch biến cậu thành một bông hoa yếu đuối, chỉ có thể dựa vào tinh huyết của người cá mà sống.

Giống như lúc này, khứu giác phát triển khiến Lâm Tri Ngư dễ dàng tìm được vị trí của Tố Châu, cậu men theo mùi hương độc nhất của hắn, chủ động ra khỏi hang động.

Những ngôi sao tỏa sáng trong màn đêm bao la, phản chiếu trên mặt biển đen như mực như dải Ngân hà, ánh sao huyễn hoặc ngoài khơi tôn lên hòn đảo biệt lập này, Tô Châu hiếm khi ngồi trên bờ, đuôi cá vẫy lên từng đợt bọt nước. Hắn cúi đầu, bóng đêm dịu dàng bao phủ xung quanh như bức tranh sơn dầu nổi bật.

Bức tranh đẹp đẽ này bị phá hủy, Lâm Tri Ngư động dục đạp lên ánh trăng, nhào vào lồng ngực Tố Châu, nôn nóng ngửi động mạch bên gáy người cá, hàm răng sắc nhọn đè lên mạch máu xanh, gặm cắn nó.

“Tiểu Ngư lại muốn rồi đúng không?” – Một lời hai nghĩa, hai tay Tố Châu xuyên qua nách Lâm Tri Ngư bế người lên, đuôi cá ác ý vuốt lên cái mông tròn trần trụi của cậu.

Mắt Lâm Tri Ngư lóe lên u quang, hầu kết trượt một cái, cậu như kẻ nghiện phát bệnh, nuốt nước bọt, dùng móng tay sắc bén công kích Tố Châu.

Máu tươi ấm áp bắn lên mặt, Lâm Tri Ngư mở to mắt bừng tỉnh, cậu nhìn cổ Tố Châu bị mình cắt rách, nước mắt đột nhiên tí tách rơi xuống: “Xin lỗi, Tố Châu, em không cố ý, không phải em cố ý làm anh bị thương…”

“Không sao đâu.” – Tố Châu ôm Lâm Tri Ngư ngã ra sau, không hề đề phòng ưỡn cổ lên: “Anh biết Tiểu Ngư sẽ không làm anh bị thương.”

Lúc này Tố Châu nằm dưới thân Lâm Tri Ngư, dịu ngoan như một con hải cẩu, còn nhàn nhã vẫy đuôi cá, không mảy may để ý đến vết thương kinh khủng trên cổ, mặc dù vết cắt từ móng tay người yêu suýt nữa chém đứt lìa cổ hắn.

Dường như theo bản năng, Lâm Tri Ngư chậm rãi cúi đầu, cái miệng nhỏ liếm lên vết thương của Tố Châu, thỉnh thoảng không nhịn được mà lén nuốt một chút máu của hắn. Kỳ lạ là, vết thương sâu rộng kia dần khép lại theo động tác của cậu, hiển nhiên nước bọt của cậu đã có được năng lực chữa lành của người cá.

Tố Châu híp lại mắt, lười biếng gối hai tay ra sau gáy, trong họng phát ra tiếng rên thỏa mãn. Khí cụ hồng tím chậm rãi đẩy lớp vảy ra, rục rà rục rịch chọc vào cáo mông trắng mềm của Lâm Tri Ngư.

Lâm Tri Ngư kìm lòng không đặng hừ thành tiếng, lại như kẻ nghiện liếm láp vết thương đã lành, cậu ngẩng đầu dò xét người cá, lặng lẽ sờ lên eo hắn, nắm lấy hung khí dọa người kia mà ngồi sụp xuống.

Hậu huyệt vừa trải qua một trận tình ái giờ như đầm lầy ướt đẫm, miệng huyệt đã khép kín đột nhiên được xỏ qua khiến cả hai cùng thở ra một hơi. Tố Châu mở bừng mắt, một phát túm được mắt cá chân của Lâm Tri Ngư, hắn ưỡn người đâm mạnh hai cái: “Nhóc háo sắc.”

Hai má Lâm Tri Ngư nóng bừng như tên trộm bị bắt quả tang, cậu bất lực cưỡi trên người Tố Châu, nhưng chỉ có công cụ gây án chứ không có kẻ hành động, cậu nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Anh làm đi…”

“Tiểu Ngư tự làm có được không?” – Tố Châu nằm thẳng, cố ý dụ cậu làm chuyện xấu: “Tự làm cũng rất thoải mái.”

Lâm Tri Ngư bị người cá giảo hoạt xui khiến, do dự nhấc mông lên rồi ngồi xuống mấy lần, dần dần thấy thú vị, chủ động làm việc, tất cả tiếng rên rỉ đứt quãng biến mất trong tiếng nước và tiếng va chạm vang dội.

Tố Châu si mê nhìn chằm chằm Lâm Tri Ngư đang đổ mồ hôi ướt hai má, mỗi một giọt mồ hôi đều mang hình dáng đáng yêu, người yêu của hắn cưỡi trên người hắn, cơ thể phóng đãng đong đưa như tướng quân xuất chinh cưỡi trên con ngựa yêu quý, bắt đầu xông pha chiến đấu trong chiến trường tình dục.

Lâm Tri Ngư tự thân vận động một lúc đã mỏi eo run chân, cậu hờn dỗi chu mỏ, động tác cũng dần chậm lại, muốn khóc nhưng lại không dám. Tố Châu nhanh chóng ngồi dậy ôm cậu vào ngực, mạnh mẽ thúc eo đỉnh lên trên điên cuồng, mãi đế khi cậu cao trào mới dừng lại cơn dục tiên dục tử này.

Mồ hôi rơi trên đá, vỡ thành từng mảnh, lấp lóe dưới bầu trời đầy sao, Lâm Tri Ngư bỗng nhớ tới một câu trước khi hôn mê: không có gì lãng mạn hơn làm tình dưới bầu trời sao lấp lánh.