Tuần Thú Đại Minh

Quyển 2 - Chương 153: Giải oan trên công đường




- Khoan đã! Đoàn Phi hét lớn một tiếng, đứng lên phía trước, xoay người cúi đầu trước ba vị đại nhân, sau đó thẳng người nói:

- Hạ quan Đô Sát Viện Hữu Thiêm Đô Ngự Sử Đoàn Phi tham kiến ba vị đại nhân.

Đô Sát Viện Tả Đô Ngự Sử Ngụy Đạt Tiên liền vỗ bàn quát:

- Đoàn Phi, ngươi không ở Đô Sát Viện làm việc chạy tới đây làm gì. Các đại nhân đang phá án, ngươi có chuyện gì quay về rồi hãy nói.

Đoàn Phi cao giọng đáp:

- Đại nhân chẳng lẽ ngài đã quên? Vụ án này vốn là để hạ quan làm bồi thẩm, sau lại phát hiện bản án có nhiều điểm kỳ quái, vì thế hạ quan đến báo cáo đại nhân xin đại nhân phái đi Tô Châu điều tra, trong khi điều tra quả nhiên phát hiện nhiều điểm đáng ngờ, hạ quan không kịp xin chỉ thị của đại nhân, đã tự ý mời nhân chứng đến đây. Nhân chứng mà Tổng Bộ Tô Châu -Hà đại nhân vừa mới nói không mất tích, bọn họ hiện giờ đang ở trong nhà hạ quan, buổi tối hôm trước không phải đại nhân đã biết rồi sao? Đại nhân thương xót cấp dưới, để hạ quan nghỉ ngơi mấy ngày, chỉ là hạ quan không kiềm chế nổi lòng muốn chiêm ngưỡng phong thái ba vị đại nhân phá án, vì thế liền đến nơi này. Nghe những điều Hà Tổng Bộ vừa nói, hạ quan chỉ còn cách đứng ra biện bạch, bằng không hạ quan há không bằng bọn giặc cướp sao?

Những lời của Ngụy Đạt Tiên khiến Đoàn Phi nghẹn ngào trong lòng, Tiết đại nhân cười lạnh một tiếng, nói:

- Đoàn Phi, nghe nói miệng lưỡi ngươi sắc bén, hôm nay tai nghe mắt thấy quả nhiên là thật. Ta hỏi ngươi, ngươi đã đi dò xét án, vì sao không thông báo với phủ Tô Châu để phối hợp điều tra? Truyền gọi nhân chứng cũng không thông báo qua phủ Tô Châu, điều này có phần không thỏa đáng đấy. Huống hồ ngươi đêm khuya lẻn vào Vương gia bắt cóc hai tiểu thiếp của Vương gia, chuyện này phải giải thích thế nào?

Lúc này Ngụy Đạt Tiên cũng vỗ bàn quát:

- Đoàn Phi, ta kêu ngươi âm thầm điều tra án, người lại dám tự ý xông vào nhà dân lừa gạt tiểu thiếp người khác, hành vi như thế và trộm cướp có gì khác đâu? Thân là Ngự Sử hiểu luật còn phâm luật tội nặng thêm ba bậc. Ta lệnh cho ngươi lập tức chuyển giao nhân chứng cho Hình Bộ, sau đó trở về nhà chờ xét tội!

Đoàn Phi ngửa mặt lên trời cười ha hả, Ngụy Đạt Tiên có tật giật mình, hắn quát:

- Đoàn Phi, ngươi cười cái gì!

Đoàn Phi ngừng cười, thản nhiên nói:

- Quả thực, có người nên trở về nhà chờ xét tội, nhưng không phải Đoàn Phi ta, trong lòng ba vị đại nhân hiểu rõ những điều hạ quan nói. Thân là Ngự Sử, hạ quan từng giám sát đủ loại quan lại lên lớp giảng bài buộc tội, hai ngày trước hạ quan đã viết sớ dâng lên kinh thành. Tuy nhiên sớ kia thông qua trạm nghỉ chân thì đã không cánh mà bay rồi. May mắn hạ quan sớm có sự chuẩn bị, chuẩn bị hai phần khác nhau, thông qua hai cách khác nhau đưa đến trạm nghỉ chân và một phần đưa thẳng đến kinh thành, Ngụy đại nhân ngài sớm ăn vỡ bụng rồi sao? Tại sao sắc mặt khó coi thế?

Sắc mặt khó coi đâu chỉ có một mình Ngụy Đạt Tiên? Đại Lý Tự Tiết Trạch cả giận vỗ bàn nói:

- Đoàn Phi, ngươi còn chưa trả lời ta, người ban đêm xông vào nhà dân cướp vợ người khác, và trộm cướp có gì khác nhau? Người đâu, bắt lấy Đoàn Phi cho ta!

- Khoan đã!

Quan Chủ Thẩm Tiền Như Kinh rốt cuộc lên tiếng, ông chậm rãi nói:

- Tiết đại nhân không cần sốt ruột, ta thấy Đoàn Phi này muốn chạy cũng không chạy được. Trước khi bắt hắn không ngại hãy nghe giải thích rồi tính.

- Đại nhân anh minh!

Đoàn Phi chắp tay, sau đó nói với Tổng bộ Tô Châu Hà Dũng rằng:

- Hà Tổng Bộ đại nhân, hạ quan hỏi ngài, hai nữ tử hạ quan mang đi trong đêm, họ là ai trước khi vào phủ Vương gia?

Hà Dũng nói:

- Bất kể là ai, đêm khuya ngươi xâm nhập vào nhà dân bắt thê thiếp người ta chính là tội lớn mất đầu, ngươi còn lời nào để nói?

Đoàn Phi cười lớn nói:

- Thật uổng ngài là Tổng Bộ một phủ, không ngờ nói ra những lời vô tri như vậy. Chính vì thân phận hai cô gái này có quan hệ cực kỳ quan trọng với bản án, hạ quan mới không tiếc thân mạo hiểm cứu họ khỏi hố lửa, ba vị đại nhân chả nhẽ không biết hai nữ tử kia là ai sao? Các cô ấy, một người là thê tử của Chu Đăng, một người là Lưu tiểu thư, hôn thê thanh mai trúc mã của Chu An!

- Xin hỏi Hà Tổng Bộ, vì sao Chu Đăng vừa chết, Chu An vừa mới bị nhốt vào đại lao, toàn bộ gia sản Chu gia đều bị Vương gia chiếm đoạt, còn Chu Thị bị Vương gia bắt vào thanh lâu do Vương gia mở? Vì sao không đến nửa năm, vị hôn thê của Chu An và Chu Thị đã trở thành tiểu thiếp của Vương Thế Dũng? Còn đứa con của Chu Đăng - đứa trẻ bị Vương Thế Dũng lấy ra để uy hiếp cưỡng ép Chu thị chuộc thân về làm tiểu thiếp của hắn, sau khi về nhà không đến ba ngày lại chết oan uổng không rõ nguyên nhân? Hà Tổng Bộ Hà đại nhân, ngài thân là Tổng Bộ một phủ, không hề điều tra đến những tình tiết liên quan cực lớn tới vụ án, vậy rốt cuộc là ai bỏ rơi nhiêm vụ lạm dụng chức quyền? Nếu như hạ quan không mạnh bạo xông vào Vương gia giải cứu hai người họ, hai người họ có thể lên công đường làm chứng thay Chu An sao!

Những lời Đoàn Phi nói khiến cho sóng giận trong lòng bá tính tại công đường giảm xuống không ít, vụ án Chu An giết huynh trưởng vô cùng đơn giản, nhưng không ai ngờ sau lưng lại ẩn chứa nhiều chuyện tình bi thảm như vậy. Đám dân chúng vốn căm phẫn Chu An, nghe xong lời Đoàn Phi nói, gần như đều nảy sinh lòng thông cảm đối với y, đồng thời đều hoài nghi vụ án này thực sự không hề đơn giản!

Chu An quỳ ở bên, lần đầu tiên nghe được tin tức trong nhà, y nhất thời ngây dại. Ba năm qua y vẫn kiên trì phải cố gắng rửa oan giúp chính mình, sau đó lại trở về ngôi nhà ấm áp chăm sóc đại tẩu và cháu, cưới Lưu Khanh Vân làm vợ, xây đắp lại những ngày hạnh phúc hoàn mỹ. Y nằm mơ không nghĩ tới, mọi việc đã tan thành bọt nước, cháu mình đã chết rồi, gia nghiệp không còn, đại tẩu và Lưu tiểu thư đều bị Vương Thế Dũng ép bức cưới làm tiểu thiếp của gã, tất cả là vì sao chứ?

Ngay khi Hà Tổng Bộ bị Đoàn Phi chất vấn không đáp lại được, Chu An ngẩng đầu lên trời khóc rống:

- Lão Thiên ah, tại sao đối đãi với ta như vậy, Chu An ta đã làm điều gì sai? Tiểu Lang đáng thương, đại tẩu đáng thương, Khanh Vân đáng thương.

Chu An điên cuồng phun một ngụm máu tươi, sau đó bất tỉnh, đám dân chúng phía dưới thấy thế đều thở dài, trong đó có người kêu lớn:

- Thật sự bi thảm a, Vương Thế Dũng này cuối cùng là ai, sao ném đá xuống giếng hãm hại Chu gia như vậy?

Đoàn Phi lớn tiếng nói:

- Sai rồi, các người đều thiếu suy nghĩ, Vương Thế Dũng này không phải ném đá xuống giếng, mà giếng này chính là gã đào. Mọi người không thắc mắc vì sao sau khi Chu Đăng chết gã lập tức chiếm đoạt gia sản Chu gia, và cướp đi Chu Thị đưa vào Thanh Lâu sao? Mong đại nhân phái người mời thầy thuốc chữa bệnh cho Chu An, sau đó hạ quan sẽ từ từ giải thích nghi hoặc cho mọi người.

Tiền Như Kinh ra lệnh mời thầy thuốc chữa bệnh cho Chu An, và phân phó nói:

- Nhất định phải mời thầy thuốc tốt nhất, nếu Chu An xảy ra chuyện, ta sẽ hỏi tội các ngươi!

Trong nha môn cũng có loại thuốc xử lý tình huống khẩn cấp, sau khi rót cho Chu An một chút thuốc bột bảo mệnh, hai nha dịch vội đi mời thầy thuốc, còn Đoàn Phi mời Tô Dung tới xem khí sắc và mạch đập của Chu An. Tô Dung lặng lẽ vận nội lực trợ giúp Chu An khai thông huyết mạch tắc nghẽn, Chu An phun một ngụm máu tươi rồi tỉnh lại.

Tô Dung nhìn về phía Đoàn Phi gật gật đầu, sau đó lui xuống, Đoàn Phi tiếp tục khống chế bầu không khí trên dưới công đường, lớn tiếng nói:

- Tam ti hội thẩm Chu An ngày đầu tiên, hạ quan không ngừng hỏi Chu An đã từng kết thù với ai hay không? Chu An tỉnh tỉnh mê mê nói không thành lời, trên thực tế đây chính là Chu An khoan hồng độ lượng với gã, là người khác chưa hẳn đã khoan dung độ lượng với gã như vậy. Chu An chuyện đã qua hãy bỏ qua đi, ngươi hãy tĩnh tâm lại, ta có điều muốn hỏi ngươi.

Chu An lau lau nước mắt trên mặt, hắn nghẹn ngào nói:

- Xin đại nhân cứ hỏi.

Đoàn Phi nói:

- Ngươi nói mình không có kẻ thù, vậy gã Vương Thế Dũng kia ngươi cũng không nhớ, nhưng ngươi có thể nhớ rõ mùa xuân ba năm trước, ngươi và tiểu thư Lưu Khanh Vân cùng nhau du ngoạn, trên đường gặp một gã công tử vô lại.

Thần sắc Chu An khẽ biến đổi, rồi kinh hô:

- Đúng vậy, ngày đó chúng tiểu dân thực sự gặp một gã vô lại, gã đùa bỡn Khanh Vân, tiểu dân tiến đến ngăn cản, bị gã sai gia nô đánh cho một trận. Nếu như trên đường không có nhiều người qua lại, e là gã đã đánh chết tiểu dân, chẳng lẽ tên vô lại kia chính là Vương Thế Dũng?

Đoàn Phi nói:

- Đúng vậy, đó chính là Vương Thế Dũng, ngươi hiện tại đã rõ vì sao ta trước kia hỏi đi hỏi lại chuyện nguơi có kết oán với ai hay không rồi chứ? Ngươi tuy không để bụng, nhưng Vương Thế Dũng kia không quên chuyện ngươi coi thường gã, ý nghĩ có thù tất phải báo luôn ngay ngáy trong lòng, vì vậy gã dẫn dụ huynh trưởng ngươi ngày ngày đến sòng bạc của gã đánh bạc.

Bịch! Đại Lý Tự Chính Tiết đại nhân quát:

- Đoàn Phi, người ăn nói bừa bãi gì đó? Không có bằng chứng thì ngươi đừng có vu cáo lung tung, nếu không đừng trách ta đánh đuổi ngươi ra ngoài.

Đoàn Phi mỉm cười nói:

- Đại nhân nghe hạ quan nói hết rồi kết luận cũng không muộn, hạ quan tin dân chúng ở đây muốn nghe rõ nguyên nhân gây ra vụ án. Muốn chứng thực cũng không khó, chỉ là phải xem đại nhân có bằng lòng hay không thôi?

- Đúng đấy, để Đoàn đại nhân nói hết, cho dù là tội phạm giết người cũng có cơ hội bào chữa nữa là, đại nhân để ngài ấy nói hết đi.

Một bách tính đứng lên nói.