Tuần Thú Đại Minh

Quyển 2 - Chương 154: Ngậm máu phun người




- Đoàn đại nhân nói tiếp đi, mọi người rõ như ban ngày, trừ phi có người trong lòng có quỷ, nếu không không thể nào ngăn cản Đoàn đại nhân nói rõ chân tướng vụ án?

Hồng Bang trốn trong đám người hét lớn.

Một người khác cũng nói vọng lên:

- Đoàn Phi rõ ràng đang nói hươu nói vượn, ta thấy hắn đã nhận bạc của Chu gia, vì thế muốn lật lại vụ án của Chu gia, đại nhân mau đuổi hắn ra ngoài đi!

Vương gia sắp xếp rất nhiều tai mắt ở đây, bọn họ cũng rất ồn ào, Tiền Như Kinh đập bàn vài cái, quát:

- Tất thảy im miệng cho ta! Đoàn Phi, ngươi nói tiếp đi.

Đoàn Phi mỉm cười nhìn xuống phía dưới, nói:

- Tiền đại nhân nếu ngài không ngại, xin đại nhân cho điều tra lai lịch từng người đến đây nghe xử án, ta thấy ít nhất có hơn phân nửa số người ở đây đến từ Tô Châu, những người này không phận sự mà ngàn dặm xa xôi chạy tới Ứng Thiên xem phán xét, bọn họ thực sự quan tâm tới vụ án Chu An đến vậy sao? Đại nhân, ta hoài nghi những kẻ nói tiếng Tô Châu kia chính là do Vương gia phái đến quấy nhiễu thẩm án, ngài không ngại hãy bắt từng tên lên đánh bốn mươi trượng, rồi đuổi ra ngoài cho thỏa đáng.

- Đoàn Phi, ngươi không cần nói nhăng nói cuội liên lụy người khác, mau nói cho hết lời.

Ngụy đại nhân thúc giục nói.

- Được.

Đoàn Phi nhún nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:

- Trở lại vụ án, Chu Đăng tại sòng bạc Vương gia chẳng những thua sạch gia sản, vợ yêu, thậm chí ngay cả tính mạng của mình cũng bị thua luôn, Vương Thế Dũng uy hiếp hắn phải bán Chu Thị đi, và đuổi đệ đệ là Chu An ra khỏi cửa, Chu Đăng nghe những lời mê hoặc đã cùng Vương Thế Dũng bày kế giả bộ hy sinh chính mình bảo vệ vợ con và hãm hại Chu An, đây chính là nguyên nhân Chu An chịu án, xin đại nhân xem xét rõ!

- Đoàn Phi, người luôn miệng nói Vương Thế Dũng bày kế hãm hại Chu An, vậy người có bằng chứng gì không?

Tiết Trạch chất vấn.

Đoàn Phi đáp:

- Có bản cáo trạng của thê tử Chu Đăng là Chu Thị ở đây, sau khi bị Vương Thế Dũng cưỡng ép làm tiểu thiếp, hắn trong một lần uống say đã vô ý nói ra việc này, Chu Thị liền ghi nhớ trong lòng, nàng chịu nhục vì muốn tìm được cơ hộ thay chồng báo thù, thay tiểu thúc rửa oan, mong ba vị đại nhân xem xét.

- Cho dù bản cáo trạng này là thật, sao có thể biết lời nàng ta nghe được có phải là sự thực không? Say rượu nói lời điên cuồng lại có thể cho là đúng sao?

Ngụy Đạt Tiên nói.

Đoàn Phi đáp:

- Đại nhân quên rằng sau khi uống rượu sayluôn luôn nói lời thật sao?

Tiền Như Kinh cẩn thận xem qua bản cáo trạng nha dịch đưa tới một lượt, nổi giận vỗ bàn nói:

- Quả thực, từng câu từng chữ trong này đều ẩn chứa nước mắt, Chu Thị này quả nhiên có oan tình thật lớn, nhưng lại có người có thể làm ra những chuyện không bằng cầm thú tới bực này, thực sự đạo trời khó dung, sư gia, ngươi thay ta đọc bản cáo trạng này, để hai vị đại nhân và bách tính cùng nghe..

Tiết Trạch nói:

- Khoan đã, Tiền đại nhân, bản cáo trạng này chưa được chứng thực là thật hay giả, cứ như vậy tuyên đọc e là không tốt?

Tền Như Kinh hỏi ngược lại:

- Tiết đại nhân cho rằng nên làm gì bây giờ?

Tiết Trạch nói:

- Chúng ta đến mặt Chu Thị còn không biết, sao biết những lời này là thực hay giả? Ít nhất phải truyền Chu Thị đến đây chứng thực, điều này không khó chứ? Nếu ngay cả chuyện này cũng không làm được, ta hoài nghi những lời này là ngụy tạo rồi.

- Tiết đại nhân nói rất có lý, Đoàn Phi, nếu như Chu Thị ở chỗ ngươi, ngươi hãy mang nàng ta đến để chúng ta gặp mặt, không thể chỉ dựa vào một trang giấy liền phán định Chu An vô tội được?

Nguy Đạt Tiên nói.

Đoàn Phi thoáng có chút do dự, bây giờ đưa Chu Thị ra tòa có thỏa đáng hay không, bỗng nhiên nghe thấy sau lưng vang lên giọng nói kiên định mà thản nhiên:

- Không phiền đại nhân tới mời, dân phụ Chu Thị đã sớm đến lắng nghe các vị đại nhân thẩm án.

Người phía dưới ồ lên nhìn Chu Thị, Đoàn Phi cũng kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy thần sắc Chu Thi lạnh nhạt đi lên công đường, sau khi hành lễ với ba vị đại nhân liền nhìn Chu An nói:

- An tử, đệ chịu khổ nhiều rồi, đây cũng là ca ca và đại tẩu nợ ngươi.

- Không, đại tẩu, là ta, là ta hại các người.

Chu An đột nhiên nhìn thấy đại tẩu đã ba năm không gặp, nghĩ đến cảnh ba năm nay nàng phải chịu khổ còn hơn hắn nhiều, hắn không khỏi đấm ngực khóc lớn.

- Im lặng!

Đại Lý Tự Chính Tiết Trạch quát:

- Chu Thị, không đúng, Vương Thị, ngươi hiện tại rốt cuộc là mang họ Chu hay họ Vương?

Đây quả thực là nỗi sĩ nhục đối với Chu Thị, Đoàn Phi đang muốn đưa ra kháng nghị, Chu Thị lại quả quyết đáp:

- Lời ấy của đại nhân sai rồi, dân phụ sinh là người của Chu gia, chết cũng làm ma Chu gia, Vương Thế Dũng cậy khỏe ức hiếp yếu, bày kế hãm hại huynh đệ phu quân dân phụ, dùng sức cưỡng ép bức dân phụ thành hôn, những hành vi không bằng cầm thú này trong mắt đại nhân chẳng lẽ cũng là hợp đạo lý sao?

- Đúng!

Đám dân chúng xem phán xét không kìm nổi lòng, đều kêu lớn ủng hộ:

- Nói rất hay, gã họ Vương kia thực sự gây ra những chuyện thiên lý khó dung, Chu Thị dựa vào điều gì phải đổi họ thành Vương thị?

- Yên lặng, yên lặng!

Tiết Trạch vỗ bàn quát:

- Hà Dũng có thể nhận ra Chu Thị chứ? Nữ nhân trước mặt chính là Chu Thị thực sự hay là giả mạo?

Hà Dũng cúi đầu đáp:

- Đại nhân, tiểu nhân không tới lầu xanh mua vui, cũng không tham gia tiệc cưới của Vương gia, bởi vậy tiểu nhân không biết mặt Chu Thị, tuy nhiên Bộ đầu Kỳ Cố chắc hắn có thể khẳng định chuyện này.

- Tốt lắm, Kỳ Cố ở đâu?

Tiết Trạch kêu lớn.

- Có tiểu nhân.

Kỳ Cố lấm la lấm lét đi tới, sau khi bái kiến ba vị đại nhân Kỳ Cố nhìn Chu Thị nói:

- Đại nhân, đây chính là Chu Thị, không thể giả được.

- Ta chỉ hỏi ngươi phải hay không phải, nơi này là công đường, nói chuyện phải có chừng mực, cái gì là không thể giả được.

Tiết Trạch nói:

- Ta hỏi ngươi, những lời Chu Thị nói có phải là thật không?

Kỳ Cố đáp:

- Đại nhân, những câu thị nói đều là giả dối, không câu nào là thật, sự thực hoàn toàn không như thị nói.

Tiết Trạch nói:

- Hả? Sự thực là thế nào? Ngươi còn không mau nói!

Kỳ Cố đáp:

- Vâng, đại nhân, tiểu nhân sẽ nói… Chu Thị, vốn những lời này tiểu nhân không muốn nói ra, nhưng nếu không nói e là ba vị đại nhân sẽ bị ả lừa gạt, bởi vậy tiểu nhân đành phải nói, bẩm ba vị đại nhân, nguyên nhân câu chuyện là thế này: Chu Đăng hàng năm buôn bán bên ngoài, Chu Thị không tuân thủ nữ tắc, làm việc bất chính với tiểu thúc.

- Ngươi nói bậy! Ngậm máu phun người!

Chu Thị và Chu An cùng lúc phẫn nộ kêu lớn.

- Trên công đường không được ồn ào!

Tiết Trạch quát:

- Các ngươi muốn phản bác hãy đợi Kỳ Cố nói xong.

Kỳ Cố cúi đầu nói:

- Chu Đăng dần dần biết được việc này, trong lòng tràn đầy oán giận và thất vọng, hắn mới vùi mình vào cờ bạc, cuối cùng táng gia bại sản, Chu Thị không đức, Chu Đăng cũng không cố kỵ, khi thua không còn gì để bán, hắn mới bán Chu Thị cho chủ sòng bạc, hóa ra chủ sòng bạc này chính là Vương thiếu gia Vương Thế Dũng, việc mua bán này Chu Đăng đồng ý ký tên, sao lại gọi là cưỡng bức được? Chu Đăng nếu đã bán Chu Thị và nhà cửa cho Vương thiếu gia, vậy sau khi Chu Đăng chết đi, Vương thiếu gia đương nhiên có quyền quyết định để Chu Thi đi bất cứ đâu, Chu Thị ở Khoái Hoạt Lầu vẫn chưa tiếp khách, cho tới khi Vương thiếu gia chuộc ả về, có thể thấy Vương thiếu gia rất sủng ái ả, Chu Thị ngu muội không hiểu chuyện ăn nói xằng bậy, hoặc là đã bị người khác uy hiếp, hoặc là dâm tâm tái phát, lại có nhân tình mới, bởi vậy mới không biết xấu hổ nói ra lời này.

Trong lúc Kỳ Cố nói, Chu An và Chu Thị vô cùng tức giận tới mức toàn thân phát run, trong lòng cố kìm nén chờ Kỳ Cố xong, hai người không kìm được lòng mà phản bác lại.

Khi hai người bọn họ bị Tiết đại nhân quát lớn, Đoàn Phi khẽ mỉm cười, lớn tiếng nói:

- Ba vị đại nhân, lời nói của Kỳ bộ đầu vừa vặn chứng minh lời nói vừa nãy của ta.

Nghe được lời Đoàn Phi nói...Ngụy Đạt Tiên không kìm nổi hỏi:

- Kỳ bộ đầu nói chứng minh cái gì?

Đoàn Phi tràn đầy tự tin, cười nói:

- Hạ quan sớm đã nói toàn bộ phủ Tô Châu đều bị Vương gia mua chuộc, Kỳ bộ đầu thực sự ăn nói xằng bậy nhằm hãm hại Chu Thị, vừa hay chứng minh lời nói vừa nãy của ta không phải là giả, ánh mắt dân chúng sáng như tuyết, Chu Thị là người không phải chỉ vài câu nói xấu của Kỳ bộ đầu là có thể hãm hại, hiện có mẹ con Ngô Thẩm, hàng xóm của Chu Đăng có thể làm chứng, xin đại nhân truyền Ngô Thẩm lên công đường.

Sau khi mẹ con Ngô Thẩm lên công đường chứng minh Chu Thi là người hiền lương thục đức có thể nói là người coi tiết hạnh làm đầu, Hà Dũng cùng tìm đến vài nhân chúng, song phương tranh cãi cả ngày cũng không rõ Chu Thi là người trong sạch hay không?

Đến ngày thứ ba, song phương vẫn lên làm chứng như trước, từng bằng chứng đối chọi cực kỳ gay gắt, trong lòng Đoàn Phi bắt đầu có chút bất an.

Ngày thứ tư, thứ năm đối phương cũng áp dụng phương pháp kéo dài thời dài, quyết định thắng bại đã không còn ở Nam Kinh, mà là trên Thái Thượng Điện tại Tử Cấm Thành trong thành Bắc Kinh.

Vô tình đã là trung thu tháng tám, bởi vì ăn tết, vụ án Chu An đã ngừng thẩm tra một ngày, trưa hôm nay, Thạch Bân hưng phấn chạy vào nói:

- Phi ca, đoán được ai trở về không?

Tâm thần Đoàn Phi khẽ động, nói:

- Chẳng lẽ là Đường tiên sinh đã trở về?

Thạch Bân cười hì hì nói:

- Phi ca thực sự lợi hại, quả nhiên là Đường tiên sinh đã trở về, Đường tiên sinh còn dẫn theo một vị khách, Phi ca đoán người kia là ai?

Đoàn Phi khẽ mỉm cười, nói:

- Ta chưa đoán được, không nhiều lời vô ích nữa, mau dẫn ta đi gặp Đường tiên sinh.