Tương Kiến Hoan

Quyển 2 - Chương 102: Bái sư




“Chữ này phải đọc thế nào?” Thương Lưu Quân hỏi Đoạn Lĩnh.

Đoạn Lĩnh cùng Mục Khánh tiến đến giả vờ dạy Thương Lưu Quân nhận chữ, ba người chăm chú mật thiết nghiên cứu chưa được bao lâu Vũ Độc đã nắm lấy cổ áo Đoạn Lĩnh lôi y về chỗ. Bọn họ lần nữa phân chia ranh giới rõ ràng, tiếp tục đọc sách.

Đoạn Lĩnh đã bắt đầu cảm thấy đọc sách thật nhàm chán, trước kia khi y trải qua cuộc sống khổ cực thì luôn muốn được đến trường, sau khi cuộc sống tốt rồi lại muốn trốn học, hoài niệm lý tưởng lang bạt kỳ hồ. Hôm nay vừa muốn an ổn trôi qua, rồi lại hy vọng có thể cùng Vũ Độc ra ngoài chơi đùa.

Thời gian bọn họ ở Đồng Quan lúc nào cũng tràn ngập kích thích, đến bao giờ y mới có thể ra ngoài lần nữa chứ? Thiên hạ bao la khiến lòng người miên man bất định, một ngày y tiến vào Hoàng cung thì đời này liền giống như Tứ Hoàng thúc vậy, không thể trở ra lần nữa. Thứ vững vàng vây khốn y trên chiếc chế kia là bộ gông xiềng mang tên trách nhiệm không thể chối bỏ.

Sau giờ ngọ, Trương Sính tự mình cầm thư tiến cử đến để Đoạn Lĩnh và Mục Khánh ký tên, có được phong thư này liền tương đương trở thành môn sinh Thừa tướng, có thể trực tiếp bỏ qua thi hương mà tham gia kỳ thi hội đầu xuân, nếu có thể vượt lên liền tiến vào thi đình. Lúc Đoạn Lĩnh ký tên xong lại bị dẫn đến chỗ của Mục Khoáng Đạt tạ ơn, chỉ là khi đến thư phòng Mục Khoáng Đạt vẫn đang nghị sự với mấy vị quan viên, mà đứng chờ ngoài hành lang còn có một thanh niên chừng hai mươi tuổi.

“Vị này chính là công tử của Khâm sai tuần muối Hoàng đại nhân, Hoàng Kiên.” Trương Sính giới thiệu cho Đoạn Lĩnh và Mục Khánh.

Hai người liền hành lễ với nhau, Đoạn Lĩnh đến giờ mới biết được ngoại trừ mình thì người thanh niên tên Hoàng Kiên này cũng sẽ bái Mục Khoáng Đạt làm sư. Hoàng Kiên tuổi tác đã lớn, cũng trầm lặng ít nói, tựa hồ không quen với sự phồn hoa của Giang Châu. Mọi người đều là môn sinh Thừa tướng, thế nhưng tuổi tác lại có chút khác biệt khiến Hoàng Kiên có điểm câu thúc, ở lại không bao lâu liền cáo biệt rời khỏi phủ Thừa tướng trở về nơi ở của mình.

Chỉ còn hai tháng nữa đã phải thi cử, Đoạn Lĩnh bắt đầu cảm thấy được không khí khẩn trương, đành phải tạm thời vứt bỏ những ý niệm vụn vặt trong đầu chăm chú đọc sách. Thế nhưng đọc sách lại để làm gì? Đến đêm lúc Đoạn Lĩnh sắp xếp thư tịch lại đột nhiên sinh ra ý niệm phiền muộn.

Y đã gặp qua Lý Diễn Thu, thế nhưng Tứ Hoàng thúc lại không hề nhận ra y, lẽ nào y đọc thư luyện chữ chỉ vì thi đậu tiến sỹ, bởi vì vào Kim Loan điện, để Thái Diêm phát hiện chính mình sao? Hay là đợi đến khi tên đề kim bảng, thiên ân mộc trạch liền báo cho tất cả mọi người y mới thật là Thái tử?

Cái hậu quả kia, Đoạn Lĩnh quả thực không dám tưởng tượng. Y bỗng nhiên vô cùng mất hứng, chỉ muốn đem thư tịch ném sang một bên trút giận, thế nhưng lúc giương mắt lên lại thấy Vũ Độc đang ở trong viện đánh quyền luyện công.

“Làm sao vậy?” Vũ Độc thu quyền, bước vào phòng.

“Không có gì.” Đoạn Lĩnh đáp, “Chỉ là hơi mệt mỏi.”

Hai người an tĩnh đối diện, Đoạn Lĩnh tâm phiền ý loạn nhìn Vũ Độc, thầm nghĩ bản thân vất vả như vậy nhưng vận mệnh lại giống như luôn đùa cợt y, lúc nào cũng bắt y bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, bây giờ lại mưu cầu cái gì cơ chứ?

Đây là một đêm tuyết rơi cô tịch, Vũ Độc phảng phất cảm thấy sự phiền muộn của Đoạn Lĩnh, nói: “Ta đi mua ít thức ăn khuya cho ngươi, ngươi muốn ăn gì?”

Đoạn Lĩnh lại cảm thấy có chút xin lỗi Vũ Độc, miễn cưỡng xốc lại tinh thần đáp: “Đừng đi, bên ngoài quá lạnh.”

“Làm sao vậy?” Vũ Độc nghiêm túc hỏi, “Mệt mỏi?”

Đoạn Lĩnh hít sâu một hơi, muốn cùng Vũ Độc giải bày những phiền muộn trong lòng, thế nhưng ngẫm lại vẫn không quá thích hợp. Dù sao đối phương cũng là người đã phát thệ cả đời phải thủ hộ chính mình, bản thân y không thể nói ra những lời nhu nhược như vậy trước mặt hắn.

Đoạn Lĩnh cười cười, nói: “Có chút khẩn trương, sắp đến ân khoa rồi.”

“Không cần quá hao tâm tổn sức.” Vũ Độc hiểu được, nói, “Thi đậu thì thế nào, không đậu lại thế nào. Đến lúc đó ta lại cùng ngươi nghĩ biện pháp.”

Đoạn Lĩnh chợt nhớ đến năm đó, trước kỳ thi vào Ích Ung quán Phụ hoàng cũng đã nói với y những lời tương tự.

Vũ Độc ra ngoài mua thức ăn cho Đoạn Lĩnh. Đoạn Lĩnh ngồi một mình trong phòng giữa đêm câu tịch, thở dài não nề.

Bên ngoài chợt vang lên tiếng địch.

Tương kiến hoan!

Đây là một cảm giác vô cùng cửu viễn, là ai?

Tiếng địch khi thì nhu hòa lúc lại cao vút, quấn quýt không tan, trong nháy mắt một cổ cảm xúc ôn nhu tràn vào trong tim Đoạn Lĩnh.

Đây là tiếng địch của Vũ Độc, Đoạn Lĩnh chỉ cảm thấy bản thân còn chưa kịp phản ứng đã luân hãm vào trong tiếng địch này.

Mỗi lúc y cảm thấy sợ hãi cô độc, từ khúc này đều sẽ vang lên trấn an tâm thần của y, phảng phất giai điệu này sẽ tiếp thêm cho y lực lượng vô cùng cường đại. Khúc nhạc kết thúc, tiếng guốc gỗ của Vũ Độc cũng dần dần đi xa.

Đoạn Lĩnh ngơ ngác ngồi trước án, y nhớ về tiếng địch của Lang Tuấn Hiệp, tiếng địch của phụ thân, thậm chí tiếng địch của Tầm Xuân mà y đã nghe được trước khi Thượng kinh luân hãm. Vô số cảnh tượng giống như đèn kéo quân lần lượt hiện lên trước mặt y, thúc giục y tiến về phía trước.

Lúc Vũ Độc quay lại, Đoạn Lĩnh đã ghé vào trước án ngủ quên.

Người Giang Châu không chịu được giá lạnh mùa đông, vừa đến đêm khuya cả thành đều ngủ mất, Vũ Độc đi hết nửa ngày cũng không tìm được gì để mua, đành phải tay không trở về. Trước hết hắn không ngừng chà sát đôi tay đến khi đã ấm hẳn lên mới tiến đến ôm Đoạn Lĩnh về giường, cởi áo ra nằm xuống bên cạnh.

Ngày hôm sau lúc Đoạn Lĩnh thức dậy, mọi thứ đều đã trở lại bình thường, phu tử đã không còn gì có thể dạy cho bọn họ nữa, liền để bọn họ tự mình ôn tập tri thức. Đoạn Lĩnh suốt ngày vùi mình trong thư các của phủ Thừa tướng lật xem những bản tấu chương chất cao như núi, học tập đạo trị quốc của Mục Khoáng Đạt. Càng lúc y càng cảm thấy Mục Khoáng Đạt đầy bụng thi thư, liền cố gắng đem ra sử dụng, bất tri bất giác trong cách hành văn của y đã thấp thoáng bóng dáng của Mục Khoáng Đạt.

Chỉ cần đọc tấu chương của người này, Đoạn Lĩnh hầu như đã có thể hiểu được vì sao Lý Tiệm Hồng không giết y. Mục gia lớn mạnh đã là việc biết mà không thể tránh, Hoàng thất Trần quốc nhập Xuyên mười năm, Mục Khoáng Đạt dùng hết thủ đoạn đem mới có thể đem thu nhập từ thuế khóa phiên đến gấp ba lần, đủ để duy trì lượng tài phú cuồn cuộn đổ về cho quân đội tiến lên bắc cương, đóng giữ Ngọc Bích quan.

Tiếng bước chân vang lên, Đoạn Lĩnh vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy Thương Lưu Quân tiến về phía mình, bốn bề vắng lặng, ánh dương quang từ ngoài thư các chiếu vào sáng rực. Thương Lưu Quân kéo khăn che mặt xuống nói với Đoạn Lĩnh: “Kế hoạch đã an bài thỏa đáng.”

Đoạn Lĩnh không kịp phòng bị, nhìn thấy gương mặt của Thương Lưu Quân lập tức vô cùng kinh hoảng, bất giác muốn hét gọi Vũ Độc, Vũ Độc lúc này nhất định đang ở dưới lầu. Nhưng chưa kịp kêu lên thì Thương Lưu Quân đã thấy phản ứng của y, kinh ngạc hỏi: “Ngươi hoảng cái gì?”

“Ngươi… ngươi muốn giết ta sao?” Đoạn Lĩnh kinh hãi nói.

“Cái gì?” Thương Lưu Quân ngẩn ra, đợi đến khi phản ứng kịp lại nói, “Ngươi không phải đã nhìn thấy mặt của ta sao?”

Đúng nha, Đoạn Lĩnh tỉ mỉ nhìn Thương Lưu Quân, đúng là lần trước khi ở Quần phương các y đã nhìn thấy người này, chỉ là trên mặt hắn có hình xăm khiến khóe miệng có chút xếch lên, không những không khiến hắn bị phá tướng mà trái lại càng sấn thêm vẻ lãnh khốc oai hùng.

Thương Lưu Quân cầm khăn che mặt trên tay phất phất đùa giỡn, tay còn lại chống vào giá sách vây lấy Đoạn Lĩnh, mỉm cười xấu xa để lộ răng nanh.

“Ta sẽ la lên đấy.” Đoạn Lĩnh lập tức trưng ra vẻ mặt phòng bị.

Thương Lưu Quân đành phải thu tay về, nói: “Hai tên người Nguyên kia đã đi hối lộ khắp nơi rồi.”

Đã lâu như vậy, Đoạn Lĩnh thiếu chút nữa cũng đem mưu kế bản thân an bày quên mất, ám đạo chôn đến quá sâu cũng không ổn, thuốc của Vũ Độc còn chưa dùng đến Trịnh Ngạn và Thương Lưu Quân đã phân công nhau hoàn tất hành động. Thương Lưu Quân lấy ra một bản danh sách đưa cho Đoạn Lĩnh: “Cho các ngươi, đến phiên Vũ Độc xuất thủ.”

Đoạn Lĩnh tiếp nhận danh sách, mở ra liền thấy một đám chữ viết nghiêng ngã của Thương Lưu Quân, xem ra hắn đọc sách mấy tháng cũng rất có tác dụng..

“Cực khổ rồi.” Đoạn Lĩnh nói, “Mục tướng gia nói như thế nào?”

“Người nói, cái gì cũng chưa từng nghe thấy.” Thương Lưu Quân mỉm cười.

Đoạn Lĩnh nghĩ thầm đúng là lão hồ ly, tâm tư sâu không lường được.

“Vậy giữ nguyên kế hoạch mà tiến hành.” Đoạn Lĩnh nói, “Đến phiên chúng ta ra sân.” Dứt lời liền xếp danh sách lại chuẩn bị chép thành một bản ngay ngắn hơn giao cho Vũ Độc dâng lên Lý Diễn Thu.

“Chờ một chút.”

Trước khi Đoạn Lĩnh rời đi, Thương Lưu Quân lại gọi hắn về, nói: “Nếu như ngươi thi đậu tiến sỹ rồi, có thể làm phu tử của ta sao?

Đoạn Lĩnh: “…”

Đoạn Lĩnh há hốc mồm, hỏi: “Phu… phu tử?”

Thương Lưu Quân nói: “Đúng vậy, dạy ta học chữ, trong phủ này chỉ có ta là nhàn rỗi không việc gì làm, một kẻ bất học vô thuật.”

Đoạn Lĩnh nhất thời thụ sủng nhược kinh, nói: “Ngươi thế nào không tìm Mục… thiếu gia?”

“Ta…” Thương Lưu Quân do dự một chút, nói, “Học vấn của ngươi tốt hơn hắn.”

Đoạn Lĩnh kỳ quái nhìn Thương Lưu Quân, người kia lại nói: “Chữ của ngươi cũng viết đẹp hơn, cứ quyết định như vậy đi!”

Đoạn Lĩnh chỉ phải gật đầu, Thương Lưu Quân lại hỏi: “Ngươi có thuộc nhiều thơ không? Dạy ta làm thơ đi.”

Đoạn Lĩnh chỉ biết mấy bài thơ học đòi văn vẻ, nói: “Không… không quá hiểu biết, thế nhưng viết vài bài thơ bình thường vẫn là có thể.”

Đột nhiên Đoạn Lĩnh linh quang lóe lên, phảng phất đã hiểu cái gì,nói: “Ngươi muốn làm loại thơ nào?”

“Cũng không có yêu cầu gì.” Thương Lưu Quân nói, “Chỉ là tùy tiện nói một chút, buổi tối ta sẽ đưa thịt khô đến.”

“Không cần không cần.” Đoạn Lĩnh nói, Thương Lưu Quân vậy mà còn muốn quỳ xuống làm lễ bái sư, Đoạn Lĩnh nhất thời chấn kinh rồi, vội nói: “Nào có nhiều quy củ như vậy, trước hết cứ định như thế đã. Mấy hôm nay ta phải chuẩn bị tham gia khoa cử, không có thời gian dạy ngươi, đợi đến mọi việc xong xuôi sẽ từ từ sắp xếp.”

Đoạn Lĩnh lại khích lệ Thương Lưu Quân vài câu, bảo hắn trước hết cứ về tiếp tục đọc Thiên tự văn đã. Sau đó liền vội vã xuống lầu, nhìn thấy Vũ Độc đang đứng bên hồ nước ngắm cá.

“Đang muốn đi lên xem một chút.” Vũ Độc nói, “Con gấu mù kia lại quỷ quỷ túy túy nói cái gì muốn cùng ngươi mật đàm.”

Đoạn Lĩnh dở khóc dở cười, ý bảo trở về rồi hãy nói, ven đường đem ý niệm bái sư của Thương Lưu Quân lật đi lật lại vài lần liền hiểu. Bởi vì chỉ cần thi hội xong y cùng Mục Khánh sẽ không cần lên lớp nữa, nhiệm vụ của phu tử theo đó cũng kết thúc, có thể trở về nhà, Thương Lưu Quân từ đó cũng không thể theo bọn họ học tập. Trương Sính là một quân sư, sẽ không rảnh rỗi đi dạy một thích khách đọc sách, Mục Khoáng Đạt đầy bụng kinh luân phải lo liệu quốc gia đại sự càng không kịp để ý đến hắn, vì vậy hắn chỉ đành tìm một phu tử kiêm chức.

Ba năm ở học đường, hai năm rưỡi tại Ích Ung quán, lại ở phủ Thừa tướng học tập nửa năm. Mười năm đèn sách của y đoạn đoạn tiếp tiếp không ngừng như vậy, đến lúc này toàn bộ đã kết thúc, từ nay về sau y đã cáo biệt kiếp sống đọc sách mưu sinh rồi.

Đoạn Lĩnh không khỏi có chút thổn thức, phảng phất như đang nằm mơ, nhớ đến ngày đó khi Lang Tuấn Hiệp vừa đưa hắn đến học đường, hắn còn bị phu tử quở trách mấy câu.

Như vậy liền kết thúc rồi sao? Đoạn Lĩnh thật sự cảm thấy rằng bản thân cái gì cũng chưa học được, thỏ lặn ác tà, bóng câu vùn vụt đã sống uổng rồi.

“Cái đống chữ như gà bới này là thứ gì đây?” Vũ Độc cầm bản ‘danh sách’, vẻ mặt co quắp hỏi Đoạn Lĩnh.

Đoạn Lĩnh: “…”

“Đây hẳn là chữ ‘Lâm’ đi.” Đoạn Lĩnh ghé vào trước bàn cùng Vũ Độc châu đầu nghiên cứu, dằn vặt cả nửa ngày mới có thể miễn cưỡng hoàn. Lúc Vũ Độc cầm danh sách đi hỏi Thương Lưu Quân đây là chữ gì còn bị đối phương khách sáo, ngay cả chữ ‘Tạ’ cũng không nhận ra sao?

Vũ Độc lại cùng Đoạn Lĩnh thương lượng một hồi, còn có ba ngày nữa đã là mồng hai tháng hai, thời điểm thi hội. Hôm nay Vũ Độc đi xem trường thi của Đoạn Lĩnh thuận tiện tiến cung, tìm Lý Diễn Thu thỉnh một phong mật chỉ.

“Ta cũng…”

“Ngươi đâu cũng không cần đi.” Vũ Độc nói, “Ở nhà đọc sách.”

Đoạn Lĩnh chỉ đành phải thôi. Vũ Độc thay chính trang, một thân võ bào đen tuyền, khí trời hiện tại còn rất lạnh, Đoạn Lĩnh lại khoác thêm cho hắn một kiện áo choàng vải dạ màu lam. Vũ Độc đứng soi mình trước một vũng nước do tuyết tan ra trong sân viện, ngây ngô thất thần.

“Sau khi thi xong ta mang ngươi ra ngoài chơi.” Vũ Độc quay đầu lại mỉm cười với Đoạn Lĩnh, lại xoa xoa đầu y, cưỡi Bôn Tiêu dẫm lên nước bùn lao ra khỏi hẻm nhỏ.

Áo choàng của Vũ Độc đón gió tung bay, thắt lưng còn đeo Liệt Quang kiếm, Đoạn Lĩnh ghé mắt nhìn nhiều mấy lần, thẳng đến khi bóng dáng người kia khuất sau lối ngoạc mới trở về trong viện. Y duỗi người buồn chán vòng vo mấy vòng, lại bước đến kiểm tra mấy gốc đào trong viện.

Giang Châu nhiều hoa đào, đây là mùa xuân đầu tiên của y ở Giang Châu, chẳng biết đến khi nào mới nhìn thấy hoa đào nở rộ. Đoạn Lĩnh chọc chọc một chùm nụ hoa, nhìn thấy bên trong loáng thoáng đã có một lớp màu hồng nhạt, dường như mùa xuân đã sắp về rồi.