Tương Kiến Hoan

Quyển 4 - Chương 202: Quyển IV: Mộ hải thiên chung - Hồi triều




Quyển IV: Mộ hải thiên chung

Thập niên ly loạn hậu, trường đại nhất tương phùng.
Vấn tính kinh sơ kiến, xưng danh ức cựu dung.
Biệt lai thương hải sự, ngữ bãi mộ thiên chung.
Minh nhật ba lăng đạo,thu sơn hựu kỷ trọng
Đời loạn lạc mười năm cách biệt
Lớn lên rồi mới dịp gặp nhau
Ngẩn ngơ hỏi họ vừa chào
Xưng tên dần nhớ dáng nào ngày xanh!
Chuyện dâu bể rành rành kể lể
Lòng vừa vơi chiều xé tiếng chuông
Ba Lăng mai tiếp lên đường
Núi thu cách trở muôn trùng núi thu!

————————-

Đây là bài thơ ‘Hỷ kiến ngoại đệ hựu ngôn biệt’ (Mừng gặp lại đệ đệ nhưng phải từ biệt) của Lý Ích. Kể lại cảnh gặp lại người em trai lưu lạc sau mười năm chiến loạn, nhưng hôm sau lại phải vì công vụ mà chia biệt.

Ý cảnh lưu luyến, miêu tả sự vô thường của kiếp người, tương phùng ít biệt ly nhiều.

Editor lảm nhảm: Bối cảnh truyện này cũng kéo dài gần mười hai năm, từ lúc Lý Tiệm Hồng bị đoạt quyền dưới Tướng quân lĩnh đến khi hoàn truyện. Kẻ mất người còn, ly biệt trùng phùng đan xen, có lúc tưởng đã tương phùng thật ra lại là ly biệt.

Mượn đôi câu trong ‘Mô Ngư nhi’ trích từ thiên cổ tuyệt tình thơ mà Lý Mạc Sầu hay ngâm vựng để miêu tả lại tâm trạng của Mèo sau khi edit hết chương cuối của quyển này. Đến cuối cùng, có một mối tình, có một con người vĩnh viễn chìm trong phong tuyết.

Hoan lạc thú, ly biệt khổ (Hoan lạc thú, ly biệt sầu)Tựu trung cánh hữu si nhi nữ (Nỗi khổ chứa đầy tình tương tư)

***

Hoàng hôn thâm trầm, tiếng chuông Ngọc hành sơn vang vọng.

Cả tòa thành Giang Châu đều phơi vải trắng chịu tang, dòng sông ngoài thành hoa đăng dày đặt. Trường Giang gió êm sóng lặng, đèn nước xuôi dòng chảy xuống trôi về phía hoàng hôn nơi tận cùng chân trời.

Thái Diêm đứng tại lầu cao trong Hoàng cung, nhìn về dãy ráng hồng cuối cùng ở phía hạ lưu Trường Giang, hắn vô luận thế nào cũng không ngờ được, Vũ Độc và Đoạn Lĩnh ngay cả ải này cũng có thể né qua. Lộ tuyến tỉ mỉ Phùng Đạc thiết kế hoàn toàn bị bọn họ tránh đi, thẳng đến lúc gần đến Giang Châu, Thái Diêm mới phát ra lôi đình nhất kích.

Lại không ngờ rằng, công phu của Vũ Độc đã đến cảnh giới không người có thể đối địch, một người một kiếm đẩy lui toàn bộ thích khách mà hắn phái đến, hơn nữa còn là ở trước Đế lăng trên Ngọc Hành sơn! Lúc Thái Diêm nhận được tin Vũ Độc và Đoạn Lĩnh đã xuống núi, hai mắt nhất thời tối đen, trong lòng cũng hiểu trận đánh cuối cùng đã đến.

Chỉ vài hôm nữa, Hoàng đế chân chính của Đại Trần sẽ xuất hiện giữa triều đình, lộ mặt trước bá quan văn võ

Sắc diện của Thái Diêm đã giống hệt xác chết, cũng không biết bản thân có thể sống được bao lâu.

“Điện hạ.” Phùng Đạc ở phía sau Thái Diêm lên tiếng, “Đã truyền lệnh Tạ Hựu, toàn thành giới nghiêm, cấm đi lại vào đêm.”

“Chậm rồi.” Thái Diêm nói, “Bọn họ đã vào thành.”

Tính mệnh của Phùng Đạc cũng đã sắp không giữ được nữa, bọn họ đều là người ngồi chung một thuyển, thế nhưng Phùng Đạc nguyên bản chính là môt tử tù, bất quá chỉ là chết thêm một lần mà thôi.

“Điện hạ.” Phùng Đạc nói, “Những kẻ hy sinh tại Đế lăng cũng không nhiều lắm, chỉ cần thần lại phái một đội người đến xử lý hết tất cả các thi thể, sau đó dùng danh nghĩa của Điện hạ phát ra một đạo mật lệnh, thuyên chuyển Ảnh đội khỏi Giang Châu đi làm việc.”

“Ngươi nghĩ có hữu dụng sao?” Thái Diêm từ từ nhắm hai mắt, trầm giọng nói.

Phùng Đạc đáp: “Chí ít Tạ Hựu sẽ không biết chuyện của ảnh đội, đại thần trong triều cũng là không biết.”

“Vậy cho nên?” Thái Diêm nói, “Thị vệ thủ lăng một đêm tiêu thất, mọi người đều không phải câm điếc, có thể giấu diếm được ai?”

Phùng Đạc còn nói: “Thần đã phái người xem qua, hắc giáp trong lăng Tiên đế đã không còn nữa.”

Thái Diêm chỉ không nói lời nào, Phùng Đạc lại khom người nói: “Thần sẽ tận lực tạo ra manh mối gống như có người tiến vào Đế lăng trộm đi khải giáp, lại hạ mật lệnh cho Hắc giáp quân, nói rằng hiện tại chính sự đa truân, là lúc có kẻ gian mượn cơ hội tác loạn, bảo bọn họ gia tăng phòng bị, chú ý bộ dạng người khả nghi. Nếu có thể bắt được Vũ Độc cùng Vương Sơn, lại soát ra Đế khải từ trên người bọn họ, liền không tránh khỏi một tội rắp tâm nan trắc.”

Thái Diêm nói: “Chậm, đã chậm.”

“Còn có cơ hội.” Phùng Đạc kiên nhẫn nói, “Điện hạ, chúng ta còn chưa thua.”

Thái Diêm xoay người, liếc nhìn Phùng Đạc.

“Ngươi có lẽ chưa biết?” Thái Diêm nói, “Hôm nay Ô Lạc Hầu Mục xuất cung, nghe được một tin đồn, đầu đường cuối ngõ đều đang nghị luận, nói cô không phải do Tiên đế thân sinh.”

“Đó là do thần phái người tản ra.” Phùng Đạc cung kính đáp.

Thái Diêm: “…”

Phùng Đạc còn nói: “Lời đồn thình lình xuất hiện, tang kỳ của Bệ hạ chưa mãn, đại thần nghe được khẳng định sẽ cho rằng có người cố ý gây rối.”

“Sau đó thì sao?” Thái Diêm cau mày, cảm thấy một tia hy vọng.

Phùng Đạc đáp: “Ngày mai lúc lâm triều thần sẽ an bày Ngự Sử dâng sớ, chỉ cần Điện hạ giả vờ bất đắc dĩ, không trừng trị kẻ rãi lời đồn là được. Đến lúc đó ta lại để Trần đại nhân, Giản đại nhân của Binh bộ và Lễ bộ, kết hợp với Trịnh các lão đứng ra yêu câu truy tra tin đồn này.”

“Tạ tướng quân chắc chắn sẽ đứng về phía Điện hạ.” Phùng Đạc nói, “Để ngài ấy dẫn người lục soát, chỉ cần tìm được nơi hạ lạc của Vương Sơn và Vũ Độc, lại tra được bọn họ trộm cắp Đế khải, bọn họ liền chạy cũng không được, nhận cũng không xong.”

“Bọn họ chạy.” Phùng Đạc nói, “Liền chứng minh có liên quan đến lời đồn, nếu nhận liền đúng lúc không cần hỏi nguyên do, lập tức bắt giữ, chỉ cần Vũ Độc không ở cùng một chỗ với Vương Sơn thì cứ để Ô Lạc Hầu Mục đi ban cho y một cái chết toàn thây. Sau đó có thể đẩy việc này lên người Mục tướng gia, vừa vặn xác định tội giết người diệt khẩu.”

Mưu kế của Phùng Đạc một tầng lại một tầng, Thái Diêm vừa nghe xong đầu óc cũng chưa chuyển đổi kịp, nhíu mày suy tư chốc lát, nói: “Nói thì nói như vậy, nhưng… vạn nhất Tạ Hựu tin tưởng bọn họ thì phải làm sao?”

“Tạ Hựu sẽ không tin Vương Sơn.” Phùng Đạc nói, “Dựa vào cái gì tin y?”

Thái Diêm nói: “Tạ Hựu là người có lòng nghi ngờ rất nặng, chỉ sợ không thể gạt được. Ngươi nghĩ, Vương Sơn vì sao vô duyên vô cớ muốn trộn lẫn vào vũng nước đục này, y không hề có động cơ. Nếu ta là Tạ Hựu ngược lại sẽ tin y, chỉ vì tất cả thực quá khác thường.”

Phùng Đạc trầm ngâm một hồi, sau đó nói: “Như vậy chỉ có thể dùng phương pháp cuối cùng, nhưng phương pháp kia không khác gì bảo hổ lột da. Chúng ta dứt khoát đẩy Tạ Hựu về phía bọn họ, kết tội ý đồ mưu phản.”

Thái Diêm nói: “Hiện tại cả Giang Châu đều nằm trong lòng bàn tay hắn…”

“Để Hàn Tân vào thành.” Phùng Đạc nói, “Trong tay Hàn tướng quân có năm vạn trọng binh, đang trên đường quay về, chậm nhất là tối mai có thể đến Giang Châu rồi.”

Thái Diêm trầm mặc không nói, sau một hồi mới xoay người xuống lầu.

Trên lưng Phùng Đạc ướt đẫm mồ hôi, bị gió thổi qua khiến cả người bất giác rùng mình. Một lát sau, Thái Diêm hơi liếc nhìn Phùng Đạc, thở dài một hơi.

“Cứ làm theo những lời ngươi nói.”

Cuối cùng Thái Diêm đáp.

Phóng mắt nhìn thiên hạ, trong khắp vạn lý non sông người một nhà của hắn cũng chỉ có hai kẻ, một là Phùng Đạc, một là Lang Tuấn Hiệp. Phùng Đạc lần thứ hai dùng danh nghĩa bảo vệ Thái tử, điều võ sỹ được huấn luyện cẩn mật từ Tây Xuyên đến Giang Châu, hiện tại nhân thủ của bọn họ thiếu thốn trầm trọng, Ảnh đội và quân dự bị gần như đều đã toàn quân bị diệt, nếu Hắc giáp quân phát hiện thân phận của Thái Diêm, vậy thì liền xong đời!

Trong bóng đêm, hoa đăng ngập cả mặt sông không ngừng lưu chuyển. Trong bóng tối có hai người đã chờ hồi lâu trước cửa thành, bọn họ bước lên một chiếc xe ngựa, lặng lẽ nhập Giang Châu.

Vũ Độc mệt mỏi không chống được, trên người có vài vết thương do phi tiễn gây ra, dưới băng vải không ngừng rỉ máu. Vừa lên xe Đoạn Lĩnh đã lập tức cởi ngoại bào của Vũ Độc, lại vạch trần y phục dạ hành của hắn để lộ ra bờ vai, vội vã giúp hắn trị thương.

Trịnh Ngạn ở phía trước đánh xe, không nói một lời, đợi đến khi tiến vào một trạch viện mới vén mành liếc nhìn Vũ Độc.

“Thế nào?” Trịnh Ngạn nói, “Bị thương nặng như vậy?”

Sắc mặt Vũ Độc trắng bệch, liếc nhìn Trịnh Ngạn nhưng cũng không đáp lời.

“Bệ hạ có ở đây không?” Vũ Độc hỏi.

Trịnh Ngạn gật đầu, đến tận lúc này Đoạn Lĩnh mới chính thức yên tâm.

“Đi gặp Tứ thúc của ngươi thôi.” Vũ Độc nói với Đoạn Lĩnh.

“Cùng đi chứ.” Đoạn Lĩnh kiên trì đỡ Vũ Độc xuống xe, nửa người Vũ Độc đặt lên vai Đoạn Lĩnh, lần này ở Đế lăng hắn lấy môt địch trăm, nếu thật sự truyền đi liền nhất định một trận thành danh.

“Coi chừng một chút.” Trịnh Ngạn thấp giọng nói.

Đoạn Lĩnh hỏi: “Đây là chỗ nào?”

“Nhà của một vị quen biết đã lâu.” Trịnh Ngạn nói, “Tạm thời mà nói, là an toàn.”

Trong phòng ánh đèn hôn ám, có thể nhìn thấy một đôi lão phu thê, người nam đang ngồi trên tháp chặt đuôi ốc nước ngọt, nữ thì bận rộn gỡ tơ rối, vừa nghe thanh âm Trịnh Ngạn đẩy cửa liền vội vàng bước ra chào đón. Đoạn Lĩnh gật đầu hành lễ, Trịnh Ngạn lại nói: “Đây là phụ mẫu của bằng hữu ta.”

“Là vị cố hữu nào?” Vũ Độc hữu khí vô lực hỏi.

“Ông chủ của Thiên hạ đệ nhất mỳ.” Trịnh Ngạn đáp.

Trịnh Ngạn đỡ Vũ Độc bước vào hậu viện, tiến đến sài phòng, lại dỡ một miếng ván gỗ ra, lách người vào mật đạo, bước xuống thang gỗ. Hồi lâu sau bọn họ đi đến một ám viện bốn bề tường vây, Lý Diễn Thu đang ngồi trong viện uống trà đọc sách.

Khí lực toàn thân Đoạn Lĩnh hư thoát, bước nhanh về phía trước, ôm lấy Lý Diễn Thu.

“Ta biết con sẽ trở về.” Lý Diễn Thu ôm Đoạn Lĩnh, bảo y ngồi xuống, lại nhìn Vũ Độc.

“Sao lại bị thương nặng như vậy?” Lý Diễn Thu nói.

“May mắn không làm nhục mệnh.” Vũ Độc cường chống, hành lễ với Lý Diễn Thu, Lý Diễn Thu cũng phất tay bảo hắn đứng dậy, lại để Trịnh Ngạn đưa người vào phòng chữa thương.

Đoạn Lĩnh kéo tay Lý Diễn Thu, đầu tiên là giúp y bắt mạch, may là mạch tượng bình thản, cũng không có dị trạng gì.

“Thúc vì sao lại gạt chất nhi?” Đoạn Lĩnh lo lắng nói.

Lý Diễn Thu nở nụ cười: “Ta liền biết con sẽ tức giận.”

Chân mày Đoạn Lĩnh nhíu chặt, đương nhiên không có khả năng thực sự hờn dỗi với Lý Diễn Thu, chỉ đành lắc đầu.

“Có một số việc, nếu phải bỏ ra cái giá lớn như vậy, con cảm thấy vẫn là không nên.” Đoạn Lĩnh nói, “Trong mấy năm nay con vẫn thường hối hận, năm đó nếu con nói ra sớm một chút, có lẽ…”

“Suỵt!” Lý Diễn Thu nói, “Việc trên đời này không có đáng giá hay không, chỉ có nên hay không. Có một số việc, cho dù là núi đao biển lửa, biết rõ hẳn phải chết cũng muốn đi làm, không phải sao?”

Lúc Lý Diễn Thu nói ra những lời này thì tâm trạng Đoạn Lĩnh cực kỳ phức tạp, sau đó lại thở dài một hơi..

“Con cho rằng người sẽ ở chỗ Tạ Hựu.” Đoạn Lĩnh nói, “Phụ cận nơi này cũng không có Hắc giáp quân, thật sự quá nguy hiểm, vì sao không nói cho hắn?”

Lý Diễn Thu nói: “Ngày mai lại kể con nghe, trước hết đi ngủ đã. Hoàng nhi, thời gian không còn sớm, con đã đi xa như vậy hẳn cũng mệt mỏi rồi.”

Đoạn Lĩnh còn muốn biết rõ mọi chuyện, Lý Diễn Thu lại nghiêm túc nói: “Con phải nghe ta, Hoàng nhi.”

Đoạn Lĩnh chỉ có thể bỏ cuộc, trở về phòng giúp Vũ Độc đổi thuốc, rửa vết thương. Vũ Độc vì bị thương nên cơ thể có chút bị sốt.

Trịnh Ngạn tiến đến, nói: “Ta phải đi, không thể ly khai Hoàng cung quá lâu, tránh cho người khác nghi ngờ.”

Đoạn Lĩnh viết một phương thuốc, nói: “Giúp ta lấy một chút thuốc… Khoan đã, ngươi đi rồi Tứ thúc phải làm sao?”

“Ngài ấy nói không sao cả.” Trịnh Ngạn đáp, “Hiện tại ai cũng không biết ngài ấy còn sống, hơn nữa còn lưu lại tại Giang Châu.”

“Thế nhưng Thái Diêm vẫn nhìn chằm chằm chúng ta.” Đoạn Lĩnh nói, “Chỉ sợ người của hắn sẽ một đường đuổi theo đến đây.”

“Đều đã bị ta cắt đuôi rồi.” Trịnh Ngạn kéo áo choàng đem mặt che khuất, tiếp nhận phương thuốc, nói, “Kẻ kia hiện tại trong tay còn không có bao nhiêu người, phía võ sỹ Tây Xuyên còn chưa điều động đến.”

Đoạn Lĩnh nói: “Vạn nhất lại có người đến hành thích thì phải làm sao?”

“Còn ai có thể hành thích?” Trịnh Ngạn nói, “Tứ đại thích khách đều đã thành thủ hạ của ngươi rồi. Thương Lưu Quân đang ở đâu? Khi nào lại đến?”

Tuy là nói như vậy, Đoạn Lĩnh lại cảm giác không quá an ổn, thế nhưng tính cách của Lý Diễn Thu vẫn luôn thích mạo hiểm, nếu đã đi đến nước này rồi, vạn nhất Trịnh Ngạn vì vắng mặt quá lâu lại khiến người khác khả nghi, trái lại sẽ thất bại trong gang tấc.

“Yên tâm đi.” Trịnh Ngạn nói, “Ông chủ của Thiên hạ đệ nhất mỳ chính là ngũ đại thích khách.”

Đoạn Lĩnh: “…”

Trịnh Ngạn nở nụ cười, một tay đặt trước ngực, quỳ một gối xuống mặt đất, chỉ là đầu gối vừa chạm xuống liền nhanh chóng đứng dậy, nói: “Điện hạ, người đã hồi triều.”

Trịnh Ngạn vừa dứt lời, vạt áo lay động, xoay người ra khỏi phòng, mũi chân khẽ điểm nhảy lên tường viện, vượt nóc băng tường rời đi.