Tướng Minh

Chương 130-2: Thật là tốt biết bao (2)




Một chân võ tướng Cao Cú Lệ bị chiến mã chặn lại, rút vài lần đều không rút được, nhưng chiến mã không ngừng giãy dụa nghiền nát đùi gã, thậm chí gã còn nghe thấy xương chân mình kêu răng rắc.

- Á!

Võ tướng Cao Cú Lệ này điên cuồng hết sức dùng một gậy đập lên trên đầu chiến mã của mình. Bụp một tiếng, lang nha bổng trực tiếp đập vào đầu chiến mã.

Chiến mã không còn giãy giụa nữa, gã thở phào nhẹ nhõm một cái.

Vẫn chưa hết giận thì một trường sóc đã xẹt ngang cổ gã. Trường sóc dài ba thước dễ dàng cắt ngang cổ gã, võ tướng Cao Cú Lệ vừa mới thở phào thì đầu gã lập tức bay lên không trung.

Kẻ giết người, Lạc Phó.

Một đao chém xuống bả vai của kỵ binh Cao Cú Lệ đằng trước, binh sĩ kia rơi từ trên ngựa xuống, mắt Lý Nhàn sáng lên, lúc ngẩng đầu nhìn mới phát hiện ra hắn đã giết thấu trận địa địch rồi.

Hắn đi phía trước nhìn thoáng qua, Ất Chi Văn Đức bị thương đã được thân binh của y nâng lên đặt trên trên lưng chiến mã. Kỵ binh trên lưng ngựa một tay dìu Ất Chi Văn Đức, một tay khẽ giật dây cương chạy vội về phía trước. Hơn một trăm kỵ binh Cao Cú Lệ bảo vệ Ất Chi Văn Đức ở giữa, chạy rút về hướng thành Bình Nhưỡng.

Lý Nhàn dùng sống hắc đao khẽ đập lên mông ngựa, chiến mã hiểu được ý của chủ nhân nên hí lên hai tiếng rồi vung ra bốn vó đuổi về phía trước. Ở phía sau Lý Nhàn, mười bảy người đồng loạt xuyên qua trận.

Trong lúc phi nhanh, Lý Nhàn cắm hắc đao sang một bên, lấy cung cứng cài phá giáp chùy lên. Nhưng ngắm trong chốc lát, Ất Chi Văn Đức nằm rạp trên lưng ngựa được kỵ binh Cao Cú Lệ chắn cho nên không thể ra tay.

Lý Nhàn chau mày buông cung cứng, không ngừng thúc ngựa về phía trước. Hắn biết Ất Chi Văn Đức chắc chắn dẫn theo nhân mã đến nhưng bọn chúng sẽ không dám đến gần quân doanh Đại Tùy. Viện binh Cao Cú Lệ hẳn đợi Ất Chi Văn Đức cách phía trước không xa, nếu như đuổi không kịp thì chỉ e chỉ có thể trơ mắt nhìn quân Tùy bỏ lỡ cơ hội duy nhất quay về thành Liêu Đông.

Đúng lúc này, bỗng nhiên một đội kỵ binh trên dưới nghìn từ mặt chếch giết ra. Lý Nhàn hơi nghiêng đầu nhìn, không ngờ là kỵ binh của Cao Cú Lệ.

Lúc nhìn thấy đội kỵ binh này trong lòng Lý Nhàn thở dài một cái. Đây nhất định là viện binh mà Ất Chi Văn Đức sắp xếp tiếp ứng cho y rồi.

- Nhiều người quá!

Lý Nhàn không cam lòng ghìm chặt Đại hắc mã chuẩn bị quay đầu trở về, mặc dù mười tám kỵ binh tinh nhuệ vô cùng nhưng bọn họ không phải là thần, đối mặt với đại đội kỵ binh hơn nghìn người tuyệt đối không có chút phần thắng nào.

Đám người Lạc Phó đi theo sau Lý Nhàn cũng chầm chậm dừng lại, chuẩn bị rút về đại doanh nhưng chưa đợi bọn họ quay đầu về thì phía sau đột nhiên vọng lại tiếng hò hét rung chuyển đất trời.

Tả Võ Vệ Đại tướng quân Vương Nhân Cung là người dẫn đầu, ở phía sau là mấy trăm kỵ binh Tả Võ Vệ tinh nhuệ của Đại Tùy, không chỉ như vậy mà phía sau nữa vẫn còn kỵ binh Đại Tùy không ngừng giết tới. Hơn hai trăm kỵ binh Cao Cú Lệ mà đám người Lý Nhàn giết xuyên qua trước đó đã bị kỵ binh Đại Tùy nhấn chìm như nước lũ, trong nháy mắt không thấy tung tích đâu.

Vương Nhân Cung ở phía sau hô lớn với Lý Nhàn:
- Tráng sĩ áo giáp đen ở phía trước, mau đuổi theo, chớ để Ất Chi Văn Đức chạy thoát.

Lý Nhàn cười ha hả, thúc ngựa mà ra, tiếp tục đuổi theo Ất Chi Văn Đức, đám người Lạc Phó theo sát phía sau. Vương Nhân Cung cầm trường sóc trong tay chỉ về phía trước, mấy trăm kỵ binh Đại Tùy ở phía sau y ngay ngắn giơ mã sóc, đụng tới hơn nghìn kỵ binh Cao Cú Lệ kia.

Chiến mã của Lý Nhàn phi nhanh, càng ngày càng kéo gần khoảng cách với kỵ binh Cao Cú Lệ phía trước. Sau hắn, tinh kỵ của Đại Tùy đang quần chiến với viện binh Cao Cú Lệ. Binh lính Cao Cú Lệ tuy được trang bị không bằng phủ binh Đại Tùy tuy rằng chiếm ưu thế về nhân số, nhưng sau khi bị tinh kỵ của Tả Võ Vệ xung kích vào đã bị tán loạn, lộn xộn.

Vương Nhân Cung cũng không dừng lại, sau khi giết xuyên qua trận địa thì dẫn mười tám kỵ binh phía sau đuổi theo sau Ất Chi Văn Đức.

Ở mặt sau, Tả Ngự Đại tướng quân Vệ Tiết Thế Hùng, Tả Vũ Vệ Đại tướng quân Vũ Văn Thuật, Hữu Vũ Đại tướng quân Vệ Vu Trọng Văn mang theo đại đội kỵ binh đuổi giết tới. Hơn nghìn kỵ binh Cao Cú Lệ bị lâm vào trùng vây, tả xung hữu đột cũng không giết ra được.

Mắt thấy quân Tùy ở phía sau sắp đuổi kịp đến, một võ tướng Cao Cú Lệ cắn răng mang theo mười mấy tên kỵ binh quay người giết trở lại. Vừa quay lại đã bị Lý Nhàn dùng đao gọt ngã xuống ngựa, kỵ binh còn lại bị mười tám kỵ tách ra. Nhưng chỉ như vậy, khoảng cách của đám người Lý Nhàn và Ất Chi Văn Đức đã kéo cách xa một đoạn nữa.

Vương Nhân Cung dẫn binh từ phía sau đuổi tới, chém giết mấy chục binh Cao Cú Lệ như chém dưa thái rau vậy.

Lại đuổi chừng một dặm, Lý Nhàn cách kỵ binh Cao Cú Lệ cuối cùng đã chỉ còn cách một chút thôi. Nhưng trong lúc này, phía trước nổi lên trận khói, trên dưới một vạn bộ binh Cao Cú Lệ cuồn cuộn xông lên, phương trận hình thành phía trước đón đám người Ất Chi Văn Đức vào trong đại trận.

Trận vừa đóng thì đã không nhìn thấy bóng dáng của Ất Chi Văn Đức đâu.

Lý Nhàn chỉ kịp dùng một đao chém vào kỵ binh Cao Cú Lệ cuối cùng, lập tức một trận mưa tên đập đến trước mặt. Mũi tên bắn lên trên người Lý Nhàn kêu đinh đinh không ngừng, nếu không phải áo giáp đen kiên cố thì Lý Nhàn sớm đã bị mũi tên bắn thành con nhím rồi. Đám người Lạc Phó ở phía sau xông lên, vừa múa may binh khí đẩy mũi tên ra vừa đến đón Lý Nhàn.

Vương Nhân Cung ghìm chặt chiến mã, y lau vết máu trên mặt một cái rồi bỗng nhiên thở dài.

Ở trước mặt y, kỵ sĩ áo giáp đen kia, trên người đeo hơn chục mũi tên, nhìn từ phía xa xa, vô cùng bi thương cô độc.

Mặc dù Vương Nhân Cung không biết kỵ sĩ kia là ai nhưng lại có thể cảm nhận được sự bi thương trong lòng hắn, cũng giống như sự tuyệt vọng đàng tràn ngập trong lòng y, khiến người ta như rơi vào trong hầm băng.

Lúc này đây, y đột nhiên nghĩ, nếu như tam lộ đại quân tấn công vây thành Bình Nhưỡng không rút về thì có thể ngăn chặn được đường lui của Ất Chi Văn Đức, như vậy thì tốt biết bao?

- Vị tráng sĩ này, ngươi tên là gì?

Vương Nhân Cung kìm nén thất vọng trong lòng bởi vì Lưu Sĩ Long đã thả cho Ất Chi Văn Đức đi. Y nhìn kỵ sĩ mặc giáp đen cắm trên người mấy chục mũi tên và hỏi.

Lý Nhàn chậm rãi quay đầu, đẩy mặt giáp lên, nói:
- Ty chức là Yến Vân - Giáo Uý binh hộ lương của Tả Đồn Vệ tham kiếm Đại tướng quân.

Vương Nhân Cung giật mình, lập tức than rằng:
- Quả nhiên là ngươi! Ban nãy nhìn ngươi xông vào trận mạc ta nhận ra khôi giáp và chiến mã của ngươi, đây là lần thứ hai ngươi khiến ta ngạc nhiên.

Vương Nhân Cung cười tự giễu nói:
- Thật không ngờ một Giáo úy binh hộ lương ngươi là người đuổi theo đầu tiên.

Lý Nhàn chậm rãi lắc đầu, nói:
- Nhưng vẫn muộn ạ!

Lúc này, Vũ Văn Thuật dẫn quân đuổi tới, lúc chiến mã đi qua, ánh mắt Vũ Văn Thuật lướt qua Lý Nhàn một cái, dường như cũng vô cùng ngạc nhiên, chỉ có điều rất nhanh ánh mắt đó đã chuyển sự chú ý sang hơn vạn bộ binh Cao Cú Lệ ở phía trước. Kỵ binh lần lượt từ trong đại doanh quân Tuỳ xông ra chưa đến ba nghìn quân, sau khi giết sạch hơn ngàn kị binh nhẹ Cao Cú Lệ đã dần dần hình thành trận địa sau lưng vài vị Đại tướng quân.