Túy Hồng Y

Chương 51: Thời khắc nguy cấp




Trời sắp sáng, lúc này cũng là thời khắc hắc ám nhất trong ngày, Đường Tử Ngạo một thân hắc y, lẳng lặng không một tiếng động, hầu như đã dung nhập vào màn đêm, lanh lẹ lẻn vào khu biệt viện giữa sườn núi.

Bên ngoài viện hoàn toàn không có thủ vệ, chỉ có một chái nhà nhỏ thắp nến mù mù, một lão đầu già nua đang nằm trên giường, mặc nguyên y phục ngủ, tựa hồ đã chuẩn bị sẵn chờ người gọi dậy. Ngoài gian nhà này, còn có mấy phòng có ánh nến hắt ra, Đường Tử Ngạo chuyển sang gian thứ hai, còn chưa tiến tới gần đã phát hiện một bầu không khí thập phần căng thẳng khẩn trương, hắn lập tức khựng lại, nhón chân nhảy lên mái nhà bên cạnh.

Gian phòng nhỏ này cả cửa sổ cũng đóng chặt, xung quanh chí ít có bốn người đang ẩn mình, Đường Tử Ngạo điều hòa nhịp thở, nhắm mắt lại, từ từ cảm nhận những luồng hô hấp lưu động trong không gian, góc khuất hai bên cửa ra vào có hai người, một tả một hữu, trong sân còn hai kẻ ẩn thân quanh miệng giếng, những kẻ này không nói, chính yếu là, phía sau gian phòng còn một luồng khí tức tựa vô tựa hữu, từ hô hấp có thể đoán được thực lực người này so với bốn kẻ kia cao hơn không ít, nếu cả năm người hợp lực, Đường Tử Ngạo muốn một mình thoát được hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng hắn còn muốn vào trong căn phòng kia cứu Đường Thiên Gia.

Hắn lẳng lặng đứng tại đó, tâm tư rối rắm, sắc trời đã dần hửng lên, mà nháy mắt đã lại sầm sầm tối, hắn biết, trời sắp sáng hẳn đến nơi rồi, không thể trù trừ thêm được nữa.

Tận lực nín thở ngưng khí, đem chính mình dung hợp vào tất thảy nhưng sự vật vô tri xung quanh, thoáng chốc, toàn thân đã tựa một luồng gió nhẹ, vút đi không thấy bóng dáng. Hắn dán mình sau cây cột, bốn kẻ bên ngoài vẫn hoàn toàn không nhận biết điều gì, còn người phía sau lại thoáng lùi xa cự ly một chút, Đường Tử Ngạo nghĩ thầm, kéo dài được bao nhiêu cũng tốt.

Hắn búng một hòn đá nhỏ, xuyên thủng lớp giấy mỏng dán cửa sổ, bắn vào trong phòng, ở bên ngoài hầu như không nghe được động tĩnh, nếu không phải Đường Tử Ngạo tự mình búng đi, chính hắn cũng khó để ý nhận ra được tiếng hòn đá rơi chạm đất rất khẽ.

Trong phòng vẫn không có động tĩnh gì, hắn đứng chờ tại chỗ, lòng nóng như lửa đốt.

Từ khi hắn đến đây, thực chỉ cảm nhận được khí tức những kẻ kia, hoàn toàn không thể nhận biết trong phòng đang có người, giờ không phải hắn không tin vào công phu của mình, nhưng rất có thể trong phòng còn có mật thất hay thông đạo ngầm, nếu người bị nhốt cách nhiều lần tường vách, dù công phu tốt đến mấy cũng không thể cảm nhận được.

Phía xa đã nghe lác đác âm thanh vọng lại, báo hiệu sắp hừng đông, không thể chậm trễ thêm nữa, Đường Tử Ngạo búng hòn đá trong tay đập vào cành cây trước viện, âm thanh phát ra không lớn, những vừa vặn đủ để những người công phu cao cường phát hiện được, không ngoài dự liệu của hắn, đám cao thủ ẩn mình quanh đó lập tức cảnh giác, lao vút về hướng đó, thừa lúc ấy, hắn cấp tốc phóng lên, đẩy cửa lẻn vào phòng.

Lực đạo hắn đẩy cánh cửa cực kỳ khẽ khàng, nhưng không ngờ, gian phòng này lâu ngày không có người ở, cánh cửa chuyển động cư nhiên phát ra tiếng cọt kẹt nho nhỏ, khiến mấy kẻ kia nhất loạt quay đầu nhìn lại.

Đường Tử Ngạo không dám ngừng một khắc, trong phòng không có ai cũng không khiến hắn ngạc nhiên, việc đầu tiên hắn làm khi vào phòng là kiểm tra ván giường và bốn bức tường, cùng với tất cả những thứ bày biện trong phòng, không có gì hết, hoàn toàn không phát hiện ra nơi nào có thể giấu cơ quan khởi động bên trong.

Chỗ này cũng không quá xa xỉ, chỉ có một cái giường, một bộ bàn ghế, ngoài ra không còn gì khác, tất cả các giác quan của hắn đều tập trung tột độ, nhưng không thể phát giác ra một chút động tĩnh nào xung quanh, mà bên ngoài tiếng bước chân đã tới rất gần, sắc mặt hắn càng lúc càng căng thẳng, bàn tay vẫn không ngừng gõ gõ ván giường đã muốn run run, hắn e sợ, sợ rằng căn phòng này căn bản không hề có những cơ quan bí mật như hắn đã dự liệu. Tất thảy hy vọng của Đường Tử Ngạo đã đặt hết tại đây, nếu tính toán sai lầm, hắn thực không dám tưởng khi hắn đang trù trừ ở chỗ này, hài tử kia đã bị dằn vặt đến mức nào.

Người bên ngoài đã lắc mình tiến vào, vừa vặn lúc Đường Tử Ngạo lật chiếc gối lên, phát hiện một mảnh vải trắng bên dưới kín đầy nét chữ quen thuộc, Đường Tử Ngạo thở hắt một hơi, cấp tốc nhét mảnh vải vào ngực áo, xoay người đánh một chưởng về phía nam nhân đang áp sát lại, người nọ nghiêng mình né được, một tên khác đã tuốt kiếm ra, nhắm thẳng hướng Đường Tử Ngạo. Đường Tử Ngạo điểm chân nhảy vụt đi, tránh khỏi phạm vi đường kiếm của hắn, giữ cự ly vừa đủ, lạnh lùng nhìn bọn người kia.

Vừa mở miệng muốn tra vấn bọn họ Thiên Gia ở đâu, nhưng hắn vừa nghiêng mình để lộ ra phần giường trống trơn đằng sau, đám người kia đã lộ vẻ khiếp sợ nhìn trừng trừng trên giường, Đường Tử Ngạo nhíu mày, sự tình tựa hồ có chút kỳ quái. Mấy kẻ kia đưa mắt nhìn nhau rồi cấp tốc trỏ kiếm về phía hắn, khí thế còn lạnh lẽo bức bách hơn vừa rồi: “Giao người ra!”

Đầu mày Đường Tử Ngạo càng lúc càng nhíu chặt, bọn người này không phải đang nói chơi, vậy rõ ràng đã có người cứu Gia Gia đi rồi mà bọn chúng không hề hay biết, trí não hắn chớp nhoáng xoay động, tự truy xem đến tột cùng ai có đủ năng lực và động cơ để làm việc ấy.

Bên ngoài lại vang lên tiếng chân bước, là kẻ thứ năm phục sau viện, niên linh xem ra khá lớn, hắn vừa vào đến cửa phòng, nhìn thấy trên giường trống trơn liền híp mắt lườm bốn kẻ kia: “Một lũ phế vật.”

Bốn tên kia thoáng cái đỏ bừng mặt, một kẻ hiển nhiên không phục lên tiếng: “Ngươi chẳng phải phế vật hả, sao cũng để hắn trốn thoát.”

Nam tử kia lạnh lùng cười, nếp nhăn trên mặt vặn vẹo theo: “Ta chỉ đảm nhiệm lấy mạng người, hài tử kia không phải do ta phụ trách.”

“Vậy nếu ngươi lấy mạng được tên này trước khi hắn vào đây, làm sao hắn có thể cứu được người ra!?” Người nọ siết nắm tay, muốn đem hết trách nhiệm đổ lên đầu gã giang hồ được chủ tử bọn họ thỉnh về kia.

“Hừ, người không phải do hắn cứu đi, hắn đâu phải đồ ngu, cứu được người rồi còn ở lại đây chờ các ngươi tới sao?” Nam tử hừ một tiếng châm biếm: “Nơi này của các ngươi có nội gián, nếu không người đã không biến mất.”

“Ngươi nói bậy!” Bốn kẻ kia tức điên quát lại hắn.

Đường Tử Ngạo đứng đó nghe bọn chúng cãi vã, đại thể đã lý giải được tình huống hiện tại, mặc kệ là ai đã cứu Thiên Gia ra, mặc kệ kẻ đó có mục đích gì, tựu chung lúc này hắn phải lập tức rời khỏi đây. Nhân lúc mấy kẻ kia không chú ý, hắn đẩy tung cửa sổ, lao vút ra ngoài.

Đám người kia lúc này mới chịu thôi lời qua tiếng lại, thu liễm thần sắc đuổi theo, coi như con tin để mất rồi, nhưng bắt được người này cũng có thể gỡ lại phần nào khuyết điểm. Còn nam tử niên linh lớn nhất kia chỉ đứng một bên quan sát, để mặc bốn người đuổi theo, tuốt kiếm giao đấu với Đường Tử Ngạo.

Công phu của bốn kẻ này trong chốn võ lâm có thể xếp hàng nhị lưu cao thủ, giờ cả bốn đã tĩnh trí lại, nhất tề vây công, Đường Tử Ngạo cũng không dễ dàng thoát khỏi bọn họ, bốn người này rõ ràng đã qua huấn luyện tỉ mỉ, không hề cậy mạnh manh động, bọn chúng cũng tự hiểu, nếu để cả Đường Tử Ngạo thoát được, chúng chỉ còn nước đem đầu ra bồi chủ tử.

Một nhóm bốn người vây đánh, cước bộ vun vút, Đường Tử Ngạo tuốt kiếm ra, nhắm mắt lại, tránh cho bụi đất bị thổi tung lên bay vào mắt, đột nhiên, một trong bốn kẻ đang bao vây xung quanh cầm kiếm đâm tới đầu vai hắn, hắn chao người né tránh, liền tiếp theo, tên thứ hai nhằm phía hắn vừa né sang mà đâm tới, mũi kiếm hướng thẳng xuống cổ chân, Đường Tử Ngạo vụt thấp lưng, nghiêng mình lao về phía mũi kiếm đầu tiên, đỉnh đầu vừa vặn sượt qua lưỡi kiếm của kẻ địch.

Thanh kiếm của tên thứ ba ngay thời khắc hắn nghiêng mình đã đâm thốc tới. Bốn kẻ này nếu đơn độc mà nói, không kẻ nào là đối thủ của Đường Tử Ngạo, nhưng bọn chúng đồng tâm giáp công, hoàn toàn không dễ đối phó, mắt thấy mũi kiếm thứ ba sắp đâm tới ngực mình, Đường Tử Ngạo huơ kiếm trong tay, chỉ nghe một tiếng va chạm thanh thúy vang lên, hắn đã tung chân phải, thúc một cước về phía nam tử thứ tư đang chực tấn công vào thắt lưng hắn.

Nhân cơ hội này, Đường Tử Ngạo nhảy thoát khỏi vòng vây, tung lại một chưởng về phía nam tử thứ tư sau lưng, kẻ này lảo đảo chúi người về trước, Đường Tử Ngạo lập tức lắc người né tránh kiếm khí, kẻ địch đuổi theo sau lưng đã đâm tới một kiếm, trúng bả vai hắn.

Một kẻ đã gục, còn lại ba người cũng dễ dàng hơn phần nào. Vết thương trên vai cũng không nặng, hơn nữa nhờ hắn đã né đi nên đường kiếm lệch đi ít nhiều. Hiện giờ Đường Tử Ngạo chỉ lo lắng Đường Thiên Gia đang ở nơi nào, còn cả nam tử lớn tuổi còn đang đứng sau quan sát kia.

Xem lúc này, hắn ta có vẻ còn chưa định động thủ.

Lại một kiếm đâm tới, không để Đường Tử Ngạo suy tính thêm, bốn người đã chết một, còn lại ba người sẽ nhẹ nhàng hơn, hắn ngưng tụ tâm thần, toàn lực phản công.

Kiếm chiêu liên tục biến hóa, thêm một kẻ ngã xuống, còn lại hai tên cũng đã bị thương, vừa thở hồng hộc vừa trừng trừng nhìn hắn, ánh mắt lộ ra tia tuyệt vọng khủng hoảng.

Đường Tử Ngạo vung kiếm, rót vào một luồng nội lực, mãnh liệt búng mình nhảy lên, lưỡi kiếm loang loáng quét từ bụng tới đầu vai đối phương, trong chớp mắt lại vụt sang chém từ vai xuống bụng kẻ bên cạnh, tốc độ kinh hồn, hai kẻ kia chỉ kịp trợn mắt thấy đối thủ đã ổn định đứng trước mặt mình, ánh mắt lộ ra tia thương hại mà lạnh lẽo.

Cả hai chúi đầu, máu tươi phụt như suối, cùng lúc ngã huỵch xuống đất.

Nam tử vẫn đứng quan sát lúc này đột nhiên hai mắt lóe sáng, sát khí cuồn cuộn như lửa thiêu đồng cỏ, song quyền làm kiếm lao về phía Đường Tử Ngạo.

Đường Tử Ngạo vẫn một mực phòng bị hắn, lập tức vung kiếm chống đỡ, thân thể nhào về phía trước, lùi lại mấy bước, cản lại lực xông tới của hắn ta. Người nọ cũng lùi một bước, rút thanh kiếm trong tay một kẻ đã gục dưới đất, đâm tới, luồng khí cường đại cuồn cuộn xoáy giữa đôi bên, cuốn theo cát bụi mù mịt, tay áo phất tung phần phật, đao quang kiếm ảnh loang loáng, những tiếng va chạm nháng lửa không ngừng vang lên.

Không bao lâu, nam tử lớn tuổi kia đã yếu thế, thân hình không còn linh hoạt biến ảo như ban đầu nữa, động tác rõ ràng đã có phần ngưng trệ, trên người Đường Tử Ngạo cũng trúng mấy vết thương không ngừng rỉ máu, nhưng hắn tựa hồ không hề cảm thấy đau đớn, vẫn trụ vững như sơn thạch, khí tức chỉ càng thêm trầm ổn. Đột nhiên khí thế quanh mình hắn ngùn ngụt tăng vọt, một chiêu quét về phía nam tử kia, đối phương tránh né không xong, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, hai thanh kiếm chạm nhau, người nọ bị đè ép bên dưới, tia lửa nháng lên, sắc mặt hắn ta đã từ hồng thành trắng, yết hầu trượt gấp gáp, một búng máu tươi phun khỏi miệng, lảo đảo lùi lại mấy bước, Đường Tử Ngạo cũng không hơn gì, lòng bàn tay tê dại, trước ngực cũng trúng chiêu trầm trọng, nhưng hắn không thể do dự một khắc, lập tức vung kiếm lần nữa lao tới, hốt nhiên nam tử vừa ngã quỵ xuất ra một nắm ngân châm phóng đi, chỉ cảm giác lực đạo vút tới như tơ, Đường Tử Ngạo vội vã nghiêng mình né tránh, hơn mười cây ngân châm sườn sượt vút qua, một vài cây vẫn châm trúng đầu vai, xuyên thủng y phục, đâm vào da thịt rồi rơi lả tả xuống đất theo vài giọt máu tươi.

Mấy cây châm này chẳng là gì, nhưng nhìn trên mũi châm phiếm màu xanh tím, Đường Tử Ngạo thoáng biến sắc, cánh tay trái đã bắt đầu tê dại, hắn quay phắt lại, một kẻ đã ngã từ nãy đang trợn trừng mắt độc ác nhìn hắn, hai bàn tay run run bới thêm độc châm trên người đồng bọn, Đường Tử Ngạo tung cước đá văng thanh kiếm trên mặt đất, đâm ngập giữa ngực hắn ta, nam tử nọ co giật thêm vài cái, rốt cuộc gục sấp xuống đất.

Cả nửa thân bên trái đã tê dại đến đau đớn, mà nam tử lớn tuổi kia đang chống tay vào một thân cây, hòng từ từ điều chỉnh lại khí tức, lúc này dù muốn dù không, Đường Tử Ngạo vẫn buộc phải lảo đảo gắng sức phi vọt ra khỏi viện.

Trước mắt đã một mảnh mù mịt, hình ảnh loang loáng chớp qua, không sao thấy rõ được nữa.

Sắc trời đã dần dần sáng tỏ, giờ này phỏng chừng nhiều người đã thức dậy, nhưng con đường vẫn im ắng như trước, Đường Tử Ngạo chống bao kiếm xuống đất, miễn cưỡng bước đi, hắn không thể quay về Đường phủ, lúc này trở về càng nguy hiểm hơn, nhưng nghĩ đến Gia Gia vẫn chưa thấy tung tích, trong lòng hắn càng thêm mù mịt, bế tắc không biết phải đi về đâu.

Phía xa lại có một tốp quân nhân tuần tra đang đến, Đường Tử Ngạo nặng nhọc thở dốc, trong tai tiếng vọng ong ong như có một núi đá không ngừng vỡ vụn, hắn lảo đảo lánh mình vào một hẻm nhỏ bên đường, nhưng mới tiến được hai bước, rốt cuộc đã chống đỡ hết nổi ngã sấp xuống đất.

Mơ hồ còn nghe được tiếng gà gáy từ những túp nhà tranh lân cận, cả tiếng kéo gàu múc nước, tiếng chẻ củi sớm, mà sắc trời thoáng chốc đã sáng rỡ chói chang.

Đường cái bắt đầu lác đác có người dậy sớm đi lại, thi thoảng còn thấy vài người cưỡi ngựa vội vã phi khỏi thành.

Một thân ảnh hắc sắc loáng thoáng xuất hiện, nhận thấy Đường Tử Ngạo mặt mày thống khổ nằm gục dưới đất, người nọ ngồi thụp xuống, xốc hắn lên vai, luồn lách qua người đi đường, thoáng chốc đã tiêu thất không còn bóng dáng.

***

Tiết Uyển Nghi vẫn một thân bố sam xám nhạt, thần sắc bình tĩnh ngồi trong đại thính, Thường Văn đứng trực sau lưng nàng. Trước mặt họ là một loạt hai mươi cấm vệ quân, cả đại sảnh vì sự có mặt của đám người này mà có vẻ căng thẳng đến ngộp thở.

Nhưng Tiết Uyển Nghi xem ra không hề bị ảnh hưởng, sắc mặt nàng tuy trắng nhợt nhưng không hề nhìn ra được một tia khiếp nhược hoảng loạn, nàng vẫn ngồi tại chỗ, nhàn nhạt nói: “Không phải chúng ta bất tuân mệnh lệnh Nhị hoàng tử, mà là tiểu nhi gần đây thân thể bất hảo, cha hắn đã đưa hắn đi tầm y*, nghe nói vị thần y này hành tung bí ẩn, gần đây mới có chút tin tức, bởi vậy bọn họ phải xuất phát rất gấp.”

Khuôn mặt tên thủ lĩnh đám cấm vệ vẫn cứng đờ, hắn nhìn Tiết Uyển Nghi: “Vậy Đường gia chủ khi nào trở về?”

“Chuyện này cũng không nói chắc được.”

“Đi nơi nào tầm y?” Người nọ cố sức ép hỏi, lời lẽ nói ra không hề có một chút tôn kính.

Tiết Uyển Nghi cũng không buồn để tâm, thần sắc nàng vẫn hoàn toàn ung dung: “Thần y hành tung quỷ bí, xưa nay không định ở chỗ nào, mấy ngày trước nghe nói hắn tới một tiểu trấn phía Nam, nhưng ai biết hắn ở lại đó bao lâu? Thích ý thì một năm, chẳng vừa lòng không chừng chỉ vài ngày. Phu quân ta đưa tiểu nhi đi mới ba ngày, e rằng đôi ba tháng nữa mới trở về.”

Đám cấm vệ quân một bộ thần sắc khó coi, xem ra chính vì không hoàn thành được nhiệm vụ mà đang nhức đầu không ngớt.

Nghĩ đến bộ dạng Nhị hoàng tử sẵng giọng ra lệnh, tên thủ lĩnh đâu muốn trở về bị trách tội, liền hai tay ôm quyền, làm bộ cung kính nói: “Chẳng hay công chúa có thể để huynh đệ chúng ta tham quan Đường phủ một chút không, đã sớm nghe nói phủ ta thanh tịnh trang nhã, hôm nay mới tới đã thấy quả nhiên lời đồn không sai.”

Tiết Uyển Nghi tự biết bọn họ có ý gì, liền đứng dậy, nhẹ nhàng mỉm cười, quay lại nói với Thường Văn: “Ngươi tới trù phòng báo một tiếng, nói hôm nay các quân gia ở lại phủ dùng bữa trưa, bảo bọn họ chuẩn bị thức ăn chu đáo, ta đưa các quân gia đi thăm phủ.”

Thường Văn có ý không vui, trợn tròn mắt, Tiết Uyển Nghi chỉ mỉm cười: “Đi phân phó chuẩn bị cho xong rồi quay lại đi cùng ta.”

Tuy rằng không muốn, nhưng Thường Văn vẫn miễn cưỡng đi tới trù phòng.

Đám người vừa đi vừa nhìn khắp xung quanh, thi thoảng cố hít hít mũi, tựa hồ muốn tìm ra mùi máu tươi vẩn trong không khí. Đi hết toàn bộ Đường phủ, thậm chí ra cả hậu viện, mỗi phòng đều đòi vào xem nhưng vẫn không tìm được gì, bọn họ đại khái đã biết, Đường Tử Ngạo thực sự không hề ở trong phủ.

Từ chối ý giữ bọn họ lại dùng bữa trưa của Tiết Uyển Nghi, tên thủ lĩnh cấm vệ quân còn hỏi thêm Thường Văn: “Không phải ngươi vẫn theo chủ tử các ngươi sao? Sao hắn xuất môn ngươi không đi cùng?”

Thường Văn không chút hảo khí đáp: “Phu nhân nhà chúng ta cũng là chủ tử, phụ tử bọn họ đi xem bệnh, ta dĩ nhiên phải ở lại bảo vệ phu nhân, dù có mấy kẻ không biết tốt xấu, nhưng phu nhân trong lòng ta vẫn là công chúa tối cao quý, đâu thể để cho kẻ khác khi nhục? Ta nhất định phải ở đây chờ đuổi đám chó săn rồi.”

Sắc mặt người nọ thoáng cái tím bầm, rốt cuộc cũng không tính toán với hắn, quay sang ôm quyền khom lưng từ biệt Tiết Uyển Nghi, dẫn hai mươi tên kia ngênh ngang rời đi.

“Thường Văn?” Tiết Uyển Nghi hạ giọng hỏi: “Có phải Tiểu Gia được cứu rồi không?”

“Hẳn vậy rồi, thế nên phu nhân đừng lo lắng, chủ tử rất lợi hại a.” Thường Văn dạt dào đắc ý nói.

“Ừ, ta không lo lắng.”

“Được rồi, phu nhân, bên ngoài còn người đang ẩn núp. Chắc vẫn không tin chủ tử thực sự không có trong phủ, ha ha, bọn họ đâu biết, chủ tử thông minh như vậy, đời nào ngốc nghếch quay lại đây chứ?”

Tiết Uyển Nghi nghe hắn nói vậy chỉ khẽ mỉm cười, mà nỗi lo lắng trong lòng nàng vẫn không vơi bớt chút nào, trái lại còn có một thứ cảm giác bồn chồn kỳ dị khiến nàng càng thêm đứng ngồi không yên.

***

Thương thế của Đường Tử Ngạo cũng không phải rất nặng, thân thể từ nhỏ thường xuyên phải chịu độc dược nhiều ít đã tự sản sinh sức kháng độc, bởi vậy, ngoại trừ ban đầu còn triệt để mê man, dần dần ý thức của hắn đã bắt đầu thanh tỉnh, tuy thân thể vẫn không thể làm chủ được, nhưng đã nhận thức được tình thế xung quanh.



Hắn mơ hồ cảm thấy có người đang cởi y phục của mình, giữa khoảng mông lung, hắn vẫn cảm giác được người nọ không có ác ý, chỉ cẩn trọng gỡ vải áo khỏi vết thương cho hắn, tháo đai lưng, nhưng khi bàn tay người nọ đụng chạm đến trước ngực hắn, Đường Tử Ngạo đột nhiên nhớ ra, mảnh vải trắng viết kín chữ của Gia Gia lấy được trong căn phòng kia còn đang để ở đó. Hắn gắng gượng dùng hết sức lực toàn thân nhưng không sao nhấc được cánh tay, đầu mày đã nhíu chặt, mồ hôi hột không ngừng rịn ra trên trán.

Hai bàn tay kia thoáng ngừng lại, tới khi chạm tới mảnh vải trắng trong ngực áo hắn, tựa hồ đã minh bạch nguyên nhân khiến hắn phản ứng khác thường như vậy, liền đặt miếng vải lại, dùng tiểu đao rạch phần vải áo bên ngực bị thương rồi mới bắt đầu băng bó trị liệu.

Thủ pháp của người nọ rất thành thạo, ngoại trừ nơi cất mảnh vải, những chỗ bị thương đều được săn sóc không mấy nhẹ nhàng, từ cảm giác khi bàn tay đụng chạm vào mình, ý thức đã rã rời của Đường Tử Ngạo vẫn có thể xác định được đây là một nam tử thường cầm kiếm, hơn nữa công lực không hề tầm thường.

Người nọ đắp thuốc xong rồi, bỏ đi một hồi, rất nhanh đã quay lại, kéo hắn dậy ngồi dựa vào đầu giường, tách miệng hắn ra, đổ một bát nước thuốc đắng ngắt vào, Đường Tử Ngạo vô pháp khống chế được cổ họng của mình, nuốt phân nửa đã ói ra phân nửa, người nọ cho hắn uống được hai ngụm, cũng thấy khó khăn, lại do dự một hồi nữa, tựa hồ chẳng biết phải làm sao cho phải.

Xem ra cũng là một nam tử không quen chăm sóc người khác, trong lòng Đường Tử Ngạo lại một phen xoay chuyển, tự hỏi đến tột cùng nam tử đã cứu hắn này có thể là ai.

Không đợi hắn kịp sàng lọc hết những cái tên xuất hiện trong đầu, cửa phòng lại bị xô mở lần nữa, thanh âm quen thuộc hốt nhiên truyền đến, hòa lẫn tiếng khóc nức nở, cả tiếng bất mãn trách cứ nam tử vừa chiếu cố hắn kia.

Thanh âm thanh thúy không ngừng oán giận nam tử kia không biết săn sóc, làm sao lại bất cẩn thế này thế kia, bình thường người nằm bệnh nghe được chỉ thấy ầm ĩ nhức đầu mà thời khắc này đối với hắn lại tựa như tiếng thánh thần. Khóe miệng Đường Tử Ngạo khẽ câu lên, một khối đè nặng trong lòng rốt cuộc cũng được trút xuống.

Rất nhanh, hắn hoàn toàn rơi vào mê man.

———

*tầm y: tìm thầy trị bệnh.

*