Túy Hồng Y

Chương 52: Sơn gian sinh hoạt




Bên ngoài vọng vào tiếng chim kêu ríu rít, tựa hồ một đàn chim nhỏ đương tranh nhau thức ăn, âm thanh ồn ào đánh thức Đường Tử Ngạo khỏi giấc ngủ say, ý thức dần dần trở lại với hắn, mở mắt ra, ánh sáng lọt vào thực chói lọi khiến hắn nhất thời vô pháp thích ứng, khẽ nheo nheo mí mắt một hồi mới thực tỉnh táo, hắn nghiêng đầu, nhìn thấy người sở hữu khí tức hắn đã quen thuộc bao năm.

Đường Thiên Gia đang nửa ngồi nửa quỳ dưới đất, cánh tay đặt trên giường, cái đầu nhỏ gục giữa hai tay, an tĩnh ngủ thực say sưa, tựa hồ đã săn sóc hắn rất lâu khiến thân thể mệt mỏi không chống đỡ nổi nữa, mà lại không muốn qua nơi khác ngủ nên mới ngủ gục ở đây thế này.

Đường Tử Ngạo khẽ động thân mình, mấy chỗ bị thương trên người lập tức đau đớn không ngớt, hắn khẽ nhíu mày rồi từ từ khôi phục thần sắc trầm tĩnh, nhỏm người dậy, cẩn thận ôm Thiên Gia lên giường, đặt hắn nằm bên cạnh mình rồi kéo chăn đắp cho hắn.

Xem ra hài tử này thực sự mệt mỏi lắm, nhúc nhắc như vậy mà vẫn không tỉnh lại, Đường Tử Ngạo khẽ vươn tay đụng vào khuôn mặt mềm mại của hắn, chậm rãi vuốt ve từng li từng li, nhìn dấu lệ còn chưa khô, hàng mi dính mướt, xem ra hắn đã khóc rất nhiều. Lại nhẹ nhàng cởi y phục Thiên Gia, Đường Tử Ngạo tỉ mỉ kiểm tra trên dưới, thấy không có vết thương hay chỗ nào băng bó, hắn mới yên lòng, vòng tay qua thắt lưng kéo hắn sát vào lòng mình, khẽ khàng hôn lên đỉnh đầu hắn.

Đường Thiên Gia tựa hồ có chút khó chịu, nhúc nhích một chút, hai bàn tay siết chặt, đầu mày nhăn nhíu, bộ dạng hoảng loạn sợ hãi vô cùng. Khóe mắt vẫn nhắm chặt đã bắt đầu lộ ra ánh lệ. Đường Tử Ngạo vỗ vỗ hắn mấy lần, không thấy hắn tỉnh lại, biết hắn đương gặp ác mộng rồi, liền vội vàng ôm chặt lấy hắn, đôi môi ấm áp khẽ in xuống trán hắn, một chút một chút, ôn nhu an ủi.

“Cha!” Đường Thiên Gia đột nhiên kêu lên, hai mắt mở bừng, nhất thời còn chưa rõ mình đang ở chỗ nào, mà vừa nhìn thấy người trước mặt, nước mắt thoáng cái đã trào ra, ủy khuất nức nở không ngừng.

“Ngoan, không phải đã không việc gì rồi sao?” Đường Tử Ngạo vỗ vỗ lưng hắn, vẫn dịu dàng hôn lên trán hắn.

“Cha, thương thế của ngươi! Ngươi đừng lộn xộn.” Đường Thiên Gia tuy rằng khổ sở, bất quá hắn rất nhanh nhớ ra tình thế hiện tại, vội vàng đỡ vai Đường Tử Ngạo, bắt hắn nằm yên lại.

“Ta đi rót chút nước cho ngươi uống, ngươi đừng cử động a.” Thiên Gia cẩn thận xuống giường, kéo chăn đắp chỉn chu lại cho Đường Tử Ngạo.

“Ừm, ta không cử động.”

Đường Thiên Gia nghe hắn đáp rồi vội vàng chạy vụt đi, thoáng cái đã bưng một bình nước nóng đến, rót ra cho hắn một chén nhỏ.

Đường Tử Ngạo chống tay chực ngồi dậy uống, Đường Thiên Gia đã lắc đầu, trừng mắt nhìn hắn, rồi đỡ hắn ngồi tựa vào đầu giường, bưng cái chén tới tận miệng, khẽ nghiêng một chút cho hắn uống.

Thương thế của Đường Tử Ngạo thực tình cũng không quá nghiêm trọng, tuy rằng trúng độc khiến hắn có chút suy yếu, nhưng đâu đến mức phải để người khác giúp uống nước, nhưng trông vẻ chăm chú lo lắng của Đường Thiên Gia khiến hắn không sao mở lời cự tuyệt, huống chi hài tử này mấy ngày nay đã khổ tâm vì hắn biết bao nhiêu, trái tim đâu thể chịu nổi đả kích nữa.

Hiện giờ hắn đã trở lại bên người, còn hoàn hảo an toàn, chỉ cần vậy là đủ rồi.

Uống xong chén nước, Đường Tử Ngạo ngồi tựa đầu giường, nghe thấy tiếng bước chân đang tiến tới gần, hắn vội nắm bàn tay Thiên Gia, quay đầu nhìn ra cửa.

Nam nhân bước vào thoạt nhìn dáng dấp rất thành thật, vô hại, khuôn mặt ngay thẳng, vóc người cao lớn, khí chất đường hoàng đĩnh đạc, hắn đứng ở nơi đó, bộ dạng tựa hồ chẳng có gì đặc biệt, nhưng Đường Tử Ngạo biết rõ không phải vậy.

Khí tức hắn thực trầm ổn, âm hô hấp đều đặn, đằng sau vẻ ngoài tầm thường là thực lực không thể xem nhẹ, niên linh xem ra cũng không lớn, thoạt nhìn xấp xỉ Đường Tử Ngạo, chừng ba mươi tuổi.

Hắn vừa tiến vào, Đường Thiên Gia đã nhảy xuống giường, thả tay Đường Tử Ngạo ra, chạy lại phía hắn, nắm tay hắn kéo kéo: “Trịnh thúc thúc, cha ta tỉnh rồi, ngươi mau lại coi hắn.”

Nam nhân kia gật đầu, vỗ vỗ đỉnh đầu Đường Thiên Gia, Đường Tử Ngạo khẽ nhíu mày, nhìn người nọ bước tới bên giường, gật đầu chào hắn: “Đường huynh.”

Đường Tử Ngạo nhìn hắn: “Huynh đài là…”

Gương mặt người nọ thoáng hiện ra nụ cười mộc mạc: “Ta họ Trịnh, tên gọi Viễn Kính, Đường huynh gọi Viễn Kính là được.”

Đường Tử Ngạo điểm qua trong óc một lượt, hoàn toàn không nhớ ra đã gặp hắn ở đâu: “Chẳng hay chúng ta đã từng gặp nhau hay chưa?”

Trịnh Viễn Kính cười thành thực, hoàn toàn không gợi một chút khả nghi: “Ta không có ác ý, xin Đường huynh an tâm, hiện tại phụ tử hai người tạm thời ở lại đây một thời gian, chờ tình hình yên ắng mới nên trở về. Uyển… lệnh phu nhân cũng mạnh khỏe, thỉnh chớ nên lo lắng.”

“Trịnh thúc thúc, ngươi coi thương thế của cha ta có nặng lắm không?” Đường Thiên Gia đứng một bên, lên tiếng thúc giục.

Trịnh Viễn Kính có chút do dự, rốt cuộc vẫn ngồi xuống bên giường: “Đắc tội.”, hắn đưa tay đặt lên mạch môn Đường Tử Ngạo.

“Vô sự rồi, dư độc trong thân thể cũng đã đào thải gần hết, hảo hảo tĩnh dưỡng vài ngày sẽ hoàn toàn bình phục. Tiểu Gia ngươi phải hảo hảo chiếu cố cha ngươi, không nên để hắn làm việc gì, ngươi làm giùm hắn là hơn. Còn cơm nước, chừng nào ta tới sẽ làm cho các ngươi. Biết chưa?”

“Dạ, ta biết rồi, cảm tạ Trịnh thúc thúc.”

Trịnh Viễn Kính vỗ vỗ đầu vai Đường Thiên Gia, tựa như đối đãi với chính hài tử của mình: “Nhớ đừng chọc cha ngươi tức giận, cũng không được làm ồn, để hắn tĩnh dưỡng cho tốt.”

“Ta biết, ngươi yên tâm.” Đường Thiên Gia ngẩng đầu, nghiêm chỉnh đáp.

Đường Tử Ngạo nhìn hai người trò chuyện, chẳng rõ vì sao, cảm giác phiền táo khó hiểu cư nhiên dấy lên trong lòng hắn, hắn vẫy tay: “Gia Gia, lại đây.”

“Cha, ngươi đau chỗ nào?” Đường Thiên Gia vội vàng chạy lại, hai tay chẳng biết đặt chỗ nào, đôi con mắt hồng hồng nhìn hắn.

“Ta không sao, ngươi cũng mệt rồi, lại ngủ một chút. Viễn Kính huynh cũng nghỉ ngơi đi.”

“Dạ, hảo.”

Thiên Gia tuột giày, trèo vào ổ chăn, nằm bên cạnh Đường Tử Ngạo, tận lực không đụng phải vết thương của hắn, một tay nắm vạt tiết y của hắn, miệng lầm bầm câu gì, chẳng bao lâu, cơ thể vì mãi lo lắng cho Đường Tử Ngạo mà quá mệt mỏi đã chìm vào giấc ngủ.

Bên ngoài bóng núi trập trùng típ tắp, rừng xanh rậm rì âm u, nhìn phương nào cũng chẳng thấy tận cùng, kề bên chỉ trông được rừng trúc và cây cối thông thường, trước mặt còn một phiến đất trống, vài đàn chim nhỏ líu ríu đậu, thoáng nghe tiếng động đã vội vỗ cánh bay mất.

Gian phòng nhỏ này thoạt nhìn đơn sơ nhưng không thô mộc, còn cố ý dựng giữa vùng thiên nhiên sinh động, Đường Tử Ngạo nằm trên giường ôm lấy hài tử trong lòng, cảm nhận được hơi thở khẽ khàng, bất tri bất giác cũng từ từ chìm vào mộng đẹp.

Khi hắn tỉnh lại, Đường Thiên Gia đang cởi áo cho hắn, để hắn ở trần nửa thân trên rồi chăm chú gỡ miếng băng vải, thấy hắn tỉnh, Thiên Gia liền hỏi: “Cha, đau sao?”

“Không đau.”

“Ta thay thuốc cho ngươi, ngươi đau phải nói ta biết a.”

Bàn tay ấm áp của hắn đụng chạm trên da thịt, nhẹ nhàng tháo miếng băng ra, thả xuống đất, lại rắc rắc bột thuốc vào vết thương rồi lấy băng mới quấn một vòng, xong xuôi thì thắt nút lại, không chặt không lỏng, vừa vặn. Kỳ thực bàn tay hắn lướt trên ngực mình khiến Đường Tử Ngạo cảm giác nhiệt độ trong cơ thể dần dần dâng cao. Hắn vòng tay ôm lấy Thiên Gia, chăm chú nhìn hắn, chỉ đến khi Đường Thiên Gia nghĩ hắn bị đau lắm mà hoảng hốt khóc rấm rứt, Đường Tử Ngạo mới buông ra, nhàn nhạt nói một câu không việc gì.

Thiên Gia nào có tin, ngồi một chỗ khóc váng lên, hít mũi thút thít, tựa như một tiểu hài tử, bắt đầu nức nở kể lại sự tình lúc đó.

Khi ấy hắn còn tưởng Đường Tử Ngạo tới cứu hắn, kết quả hắc y nhân kia chẳng nói lời nào đã điểm huyệt hắn, đưa hắn vào một địa đạo bí mật, chạy thẳng một đường tới vùng núi xa xôi này.

Ban đầu hắn chẳng biết là ai, còn nghĩ hắn ta muốn hại mình, thành ra không ngừng chống cự, đòi phải về nhà, người nọ lời lẽ vụng về, chẳng biết giải thích sao cho phải, rốt cuộc không còn cách nào khác lại điểm huyệt hắn lần nữa rồi rời đi, lần thứ hai hắn ta trở lại, trên vai đã khiêng theo Đường Tử Ngạo.

Hắn khóc thực thảm thiết, người nọ mới để hắn ở bên cạnh giúp đỡ, xử lý vết thương cho Đường Tử Ngạo rồi, băng bó cẩn thận, sắc thuốc cho hắn uống là được.

Thiên Gia thấy người này cứu Đường Tử Ngạo, tự nhiên biết hắn không phải kẻ xấu, hắn suy đoán người nọ là người của Thái tử, nếu không đâu thể cứu bọn họ rồi đưa về ẩn nấp ở đây.

Đường Tử Ngạo ôm Thiên Gia, ngón tay vô thức vuốt ve những lọn tóc của hắn xõa xuống trên vai, nghe hắn kể xong, trầm giọng nói: “Hắn là người của Thái tử.”

Bất quá, nếu chỉ có vậy, người nọ hẳn đã thẳng thắn nói ra, mà tới giờ hắn ta vẫn luôn né tránh việc ấy, rõ ràng có điểm nào đó khó lý giải, Đường Tử Ngạo thầm đoán có thể những chuyện đó sẽ gây bất lợi cho bọn họ, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hài tử trong lòng, không muốn để hắn bận tâm nhiều nữa.

“Cha, bọn họ bắt ta có phải là muốn uy hiếp Thái tử ca ca không? Kiếm phổ kia của chúng ta không phải đã mất rồi sao? Vì sao bọn họ còn muốn bắt ta? Ta căn bản cái gì cũng không biết na.”

“Ừm.”

“Ừm cái gì a, ta đang hỏi ngươi vì sao kìa~”

Đường Tử Ngạo bật cười: “Bọn họ lo lắng, vì công phu của gia gia ngươi và ta đều đứng đầu trong giang hồ, bởi vậy bọn họ cho rằng chúng ta nhờ luyện kiếm phổ kia mới đạt được thành tựu như vậy.”

“À~” Đường Thiên Gia nghe cũng thấy mơ mơ màng màng, luôn luôn cảm giác có chỗ nào không rõ.

Mấy ngày này, Đường Tử Ngạo ngoại trừ lúc vào nhà xí, thời gian còn lại đều ở trên giường, Đường Thiên Gia không cho hắn xuống, chuyện gì cũng giành làm, từ rửa mặt, lau người, ăn uống, kể cả nơi hạ thân vì dùng nhiều thuốc bổ quá mức mà lâu lâu không nghe lời, cũng đều dưới ánh mắt nhiệt tình lo lắng của hài tử này, để hắn giúp đỡ mà giải quyết.

Tất cả đều lẳng lặng thay đổi, những sự trái thiên luân đã dằn vặt hắn bao nhiêu năm, thời khắc này, hắn bất tri bất giác đã cư nhiên dung túng cho mình hoàn toàn hưởng thụ.

Có đôi khi, tinh thần luôn cứng rắn của Đường Tử Ngạo đã kìm không được sản sinh ý niệm muốn lùi bước, chợt nghĩ nếu không rời khỏi đây, mãi mãi cùng hài tử này ở lại chỗ này, cứ như vậy về sau… Nhưng ngẫm lại, bên ngoài còn Thái tử, còn Tiết Uyển Nghi, còn cả Đường gia, ngoài Thái tử ra, những người ấy đều dựa vào hắn, hắn há có thể một mình trốn tránh, độc hưởng cuộc sống an nhàn bình lặng ở đây?

Trịnh Viễn Kính kia hầu hết thời gian cũng không ở đây, thường ngày hắn luôn đến đúng trước bữa cơm, có lúc mang đến đồ ăn đã chuẩn bị sẵn, có lúc đến đây rồi mới tự tay làm, tuy nói rằng không phải rất ngon lành, nhưng món ăn cũng phong phú, dầu muối nêm đủ, Đường Tử Ngạo và hắn không mấy lúc gặp mặt, đều là Đường Thiên Gia phụ trách giao tiếp, mà hắn có vẻ phi thường ưa thích Trịnh thúc thúc này, luôn vừa xúc cơm cho Đường Tử Ngạo vừa luôn miệng kể Trịnh thúc thúc hôm nay mang tới cái này cái kia. Ngôn từ nói ra xem chừng vô cùng thân thiết thực khiến Đường Tử Ngạo càng thêm ấm ách, hắn thường thường không để ý Đường Thiên Gia đang bưng bát cơm trong tay, đột nhiên kéo hắn ôm gọn vào lòng.

Tựa hồ chính vì nơi này không phải Đường phủ, bốn bề chỉ có rừng rậm tịch mịch, mà ngày tháng dông dài thư thái, đây đó chỉ có chim muông hồn nhiên tự tại… thứ cấm kị bao năm qua vẫn bị giam cầm trong lòng Đường Tử Ngạo mỗi ngày mỗi kêu gào đòi được thoát ra.

Thương thế của hắn rất nhanh hồi phục, nhưng hắn vẫn an tâm ngồi trên giường, hưởng thụ sự hầu hạ của hài tử kia, thậm chí hắn không hề che giấu suy tưởng trong lòng, ngày ngày thản nhiên dung túng cho ánh mắt đuổi theo thân ảnh mảnh khảnh bé bỏng nọ.

Đêm đến cùng nằm một giường, tắt nền rồi hắn vẫn thấy rất rõ từng đường nét trên khuôn mặt Thiên Gia, ngón tay ram ráp khẽ vuốt ve vầng trán mềm mại, dần dần xoa xuống má, mỗi tấc mỗi tấc đều khiến hắn yêu thương không nỡ buông tay, dưới ánh trăng trắng bạc, làn da mịn màng như được ướp thêm một tầng quang mang mỏng mảnh, nhu hòa mà ấm áp, hắn thường thường nhìn chăm chú thực lâu… hài tử này, lớn lên không thực giống hắn, đường nét tinh tế hơn hắn rất nhiều, mỗi lần nhìn kĩ thế này, đều yếu đuối bé bỏng như một nữ hài, xinh đẹp, tinh xảo, tìm không ra một li tì vết, dĩ vãng ánh mắt nhìn hắn luôn mang theo một tia tự hào hòa cùng tình phụ tử, mà giờ này… đã dần trở thành sự mê hoặc khiến trái tim hắn khiêu động, không sao rời mắt được.

Từng li, từng tấc đều khiến hắn hầu như vô pháp khống chế, hơi thở thường thường loạn nhịp.

Hôm nay đã là ngày thứ bảy ở lại đây, Đường Thiên Gia cuối cùng cũng đồng ý để Đường Tử Ngạo ra ngoài đi dạo, đương nhiên, vẫn phải để hắn coi chừng và dìu đi mới được.

Nhìn hài tử này đem chăn bông trải ngay ngắn trên ghế trúc rồi mới vào dìu hắn ra, Đường Tử Ngạo cũng không đành lòng từ chối ý tốt của hắn, liền dựa cả nửa người lên vai hắn, cùng ra sân.

Không khí trong phòng đã rất thoáng mát, ra tới bên ngoài lại càng thoải mái hơn. Đường Tử Ngạo nằm một chỗ nhiều ngày, giờ mới dạo bộ được non nửa canh giờ đã bị Đường Thiên Gia bắt ngồi xuống ghế trúc hắn trải nệm cẩn thận nghỉ ngơi.

“Lại đây.” Đường Tử Ngạo vẫy hắn, ý bảo hắn ngồi xuống bên cạnh mình.

“Không ngồi được.” Thiên Gia nhìn cái ghế, có chút tiếc nuối nói.

“Lại đây, ngồi trên đùi ta.” Thấy hắn lại muốn khước từ, Đường Tử Ngạo nói thêm: “Không việc gì, vết thương của ta đã gần khỏi hẳn rồi, hơn nữa trên đùi cũng không có bị gì, lại đây, cha muốn ôm ngươi một lát.”

Hai con mắt Đường Thiên Gia thoáng cái sáng rỡ, nghe đến câu cuối, thiếu chút nữa hắn đã hưng phấn nhảy cẫng lên~ liền cập rập chạy lại, ngồi xuống, còn tận lực cẩn thận không áp phải vết thương, tư thế như vậy, thực khó tránh có chút gượng gạo, hai người đều không dễ chịu, Đường Tử Ngạo thẳng thắn vươn tay, ôm hắn lại, để hắn nằm tựa trên người mình, áp đầu hắn vào ngực.

“Đừng, vết thương.” Thiên Gia đương muốn tránh đi, nhưng còn chưa dám cựa mình quá mạnh.

“Đừng nhúc nhích, không sao, để ta nghỉ một lát.” Đường Tử Ngạo vỗ vỗ lưng hắn, ý bảo hắn nằm yên.

“Cha?” Đường Thiên Gia nằm trong lòng hắn, không bao lâu đã an tĩnh lại, mấy ngày nay vết thương đều là tự tay hắn băng bó, đều đã đóng vảy rồi, bởi vậy hắn rốt cuộc cũng không lo lắng nữa.

“Ừm, chuyện gì?”

“Cha, chúng ta sau này làm xong mọi sự rồi, lại tới chỗ này ở được không?”

Đường Tử Ngạo chẳng biết nói sao, rốt cuộc không đáp, qua một hồi lâu, đột nhiên cảm thấy trên vai ươn ướt, nguyên lai là nước mắt hài tử này thấm xuống. Thở dài, hai tay nâng khuôn mặt hắn, một ngón tay giơ lên đang muốn giúp hắn quệt lệ, mà nhìn vẻ thương cảm thê thiết trước mắt, rốt cuộc không kìm được cúi đầu hôn lên gương mặt hắn, dùng đầu lưỡi và bờ môi liếm đi hai hàng nước mắt.

Đường Thiên Gia thoáng chốc ngơ ngác nhìn hắn, cũng quên cả khóc, hai con mắt chớp chớp mấy bận, ngấn lệ vừa ngưng đọng lại trào ra, Đường Tử Ngạo áp sát vào hắn hơn nữa, lần này không chỉ lau lệ rồi dễ dàng buông ra, hắn không biết chính mình đang bị thứ gì đầu độc, chỉ biết rằng nhìn hai cánh môi hài tử này vừa thấm qua nước mắt, óng ánh phấn nộn, mềm mại ướt át, mới trông qua đã muốn ngậm lấy, nếm thử vị đạo đến tột cùng ra sao… nghĩ vậy, mà hắn cũng làm vậy…

Có lẽ, chính vì không khí quá mức thanh khiết, quá mức dễ chịu, khiến khối sầu muộn đọng sâu trong lòng hắn đã từ từ tiêu tán, thời khắc này trong hắn chỉ trào dâng một thứ xung động thuộc về bản năng thuần túy, mặc kệ cái gì thế tục luân lý, hắn nhắm hai mắt, đem hết khí lực sót lại trong mình, tùy tiện chiếm đoạt.

Đường Thiên Gia càng lúc càng ngây dại, hoàn toàn vô pháp phản ứng, này cũng không phải lần đầu tiên hôn môi, nhưng là cha chủ động, thực sự chưa bao giờ có. Nụ hôn mạnh mẽ như vậy, bá đạo như vậy… khiến hắn hầu như không thể hô hấp, chỉ còn biết mềm nhũn thân thể, ngây ngốc đáp lại.

Vài ngọn gió thảng qua, cách đó không xa mấy đôi chim nhỏ phạch phạch vỗ cánh, còn cả tiếng dã thú rền rĩ mơ hồ nơi thâm sơn cùng cốc, đủ loại thanh âm trong thời khắc này đều hòa trộn vào thành chất xúc tác mãnh liệt, khiến hai người quên lãng tất thảy, phóng túng thả mình hưởng thụ.

Thứ gì cũng không quan trọng, thứ gì cũng mặc kệ… chỉ còn khoảnh khắc này.

Cho đến khi nụ hôn dài kết thúc, Đường Thiên Gia vốn to gan lớn mật cư nhiên cũng đỏ bừng mặt, hai con mắt lấp lánh không biết phải nhìn chỗ nào, bất quá hắn vẫn hưng phấn cất giọng: “Cha, ngươi có phải cũng thích ta hay không?”

E sợ không nhận được đáp án thỏa mãn, Đường Thiên Gia vừa hỏi dứt lời đã vội vùi mặt vào lòng Đường Tử Ngạo.

“Ừ, còn hơn cả thích.” Đường Tử Ngạo buông một hơi thở dài, dịu dàng vuốt sau gáy hắn.

“Thực sự?”

“Ừ, thực sự.”

Chỉ có vậy, tựa hồ thứ gì cũng không cần nói nữa, Đường Thiên Gia thu mình lại, vòng tay ôm cổ hắn, tựa cằm trên hõm vai hắn, tuyền một bộ dạng thỏa mãn vô cùng, hai gò má ửng hồng, đôi mắt híp lại say sưa, mê ly.

Khi Trịnh Viễn Kính đến nơi, chỉ thấy hai người đang ngồi trên ghế trúc trong tư thế ấy, ánh mắt hắn thoáng lộ ra một tia nghi hoặc, mà Đường Tử Ngạo chỉ lãnh đạm đưa mắt nhìn hắn, khẽ gật đầu coi như chào hỏi, một lời cũng không nói.

Trịnh Viễn Kính quay lưng đi tới trù phòng, trên đường chốc chốc lại ngừng bước, mỗi lần đều chỉ muốn quay đầu lại nhìn, nhưng nghĩ kĩ vẫn thấy không nên, rốt cuộc cứ do dự như vậy, hắn vào đến trù phòng đã là một lúc lâu sau.

*