Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 1412: Trừ bỏ hắn (1)




Một tiểu gia hỏa sinh ra mới tám ngàn năm biết cái gì bí bảo? Hỏa Liệt hầu lúc ấy đã tức giận, hắn cảm thấy có thể có kẻ to gan coi trọng Vũ Trụ Tinh mà Ứng Sơn Tuyết Ưng có được, cho nên sắp đặt lừa gạt.

Nhưng biết là cửa hàng của ‘Thiên Âm Lưu Ngọc’ con em Thiên Âm gia tộc, Hỏa Liệt hầu không vội phát tác, mà là sai người tra xét rõ ràng.

Nữ tử cung kính nói: “Binh khí đó là một cây trường thương, là mười lăm năm trước, một số Hợp Nhất cảnh ở bên ngoài tìm kiếm di tích phát hiện, còn từng tự giết lẫn nhau.

Bọn họ sau đó trở về thành đem một cây trường thương đó bán cho cửa hàng của Thiên Âm Lưu Ngọc, bán giá ba trăm vạn Vũ Trụ Tinh. Lúc ấy bọn họ ở cửa hàng còn lọt vào đồng bạn khác may mắn sống sót ám sát, lúc ấy Hỏa Liệt quân của hầu phủ chúng ta còn từng xuất binh tróc nã thẩm vấn.”

Hỏa Liệt hầu vừa nghe, lông mày liền giãn ra.

Cửa hàng của Bảo Khí phường thị đều phi thường keo kiệt, đồng ý bỏ ra ba trăm vạn Vũ Trụ Tinh đi thu mua, Ứng Sơn Tuyết Ưng tốn một ngàn vạn Vũ Trụ Tinh mua ở cửa hàng, cũng không lỗ bao nhiêu.

Chỉ cần không phải sắp đặt lừa gạt, Hỏa Liệt hầu cũng sẽ không nhúng tay.

“Cán thương của trường thương không tầm thường, đáng tiếc thiếu mất đầu thương ban đầu, là về sau bổ sung đầu thương.” Nữ tử nói, “Cho nên mới là giá này, Tuyết Ưng công tử hẳn là không bị thiệt.”

“Ừm.” Hỏa Liệt hầu gật đầu.

“Còn có, khách nhân của Thuần Ngự Phong lâu chủ ở trên đường xảy ra chút xung đột với Tuyết Ưng công tử, cũng điều tra rồi.” Nữ tử nói, “Tên là ‘Kiền Kiền’, không có tiếng tăm gì, chỉ là làm một số vụ làm ăn không ra ngoài ánh sáng được.”

Hỏa Liệt hầu nhẹ nhàng gật đầu.

Yên Vân lâu là nơi tiêu tiền lớn nhất, tự nhiên có một số giao dịch chạy ở ngoài luật pháp.

“Tiếp tục theo dõi.” Hỏa Liệt hầu lạnh lùng phân phó. Người cầm quyền cao nhất của Hỏa Liệt thành, một số cường giả đặc thù lai lịch đều sẽ phái người theo dõi.

“Vâng.” Nữ tử cung kính tuân mệnh.

Hỏa Liệt hầu bưng chén rượu, lại uống một ly, bỗng nhiên biến sắc.

“Chủ nhân, Ứng Sơn Tuyết Ưng công tử đột phá, đạt tới Hợp Nhất cảnh.” Một thanh âm trực tiếp ghé bên tai hắn vang lên.

Vù!

Hỏa Liệt hầu bỗng đứng lên, làm nữ tử bên cạnh cũng lắp bắp kinh hãi nhìn hầu gia nhà mình.

“Hợp Nhất cảnh? Đã bước vào Hợp Nhất cảnh?” Hỏa Liệt hầu vừa mừng vừa sợ, kích động lẩm bẩm, “Lúc này mới tám ngàn năm mà thôi, sinh ra chỉ tám ngàn năm đã đạt tới Hợp Nhất cảnh.”

Tốc độ này quá khủng bố.

Tình huống bình thường, những kẻ này sinh ra đã là Sơ Sinh Cảnh, hao phí ngàn vạn năm đạt tới Hợp Nhất cảnh mới gọi là bình thường.

“Lão tổ tông nói không sai.” Đôi mắt Hỏa Liệt hầu tỏa sáng, kích động vô cùng, “Tuyết Ưng tiểu tử này bị ép chào đời sớm, nhưng tiềm lực vẫn cực lớn như cũ, là có hi vọng có thể đào móc ra. Ban cho những bảo vật nuôi dưỡng huyết mạch thật sự là ban đúng rồi! Cho dù là thai nghén bình thường, Tuyết Ưng tiểu tử này nhắm chừng cũng là ở trong thai mấy trăm năm hoặc là hơn một ngàn năm đi, sinh ra hẳn đã là Hợp Nhất cảnh. Hiện tại dùng thêm chút thời gian, nhưng cũng chỉ cần hao phí gấp mười thời gian mà thôi, tám ngàn năm đã thành Hợp Nhất cảnh.”

Hỏa Liệt hầu rất hài lòng.

Nam Vân quốc trong lịch sử sinh ra đã là Hợp Nhất cảnh chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, mỗi người đều dễ dàng trở thành Hỗn Độn cảnh! Càng có hai vị phong vương!

Chào đời sớm, tám ngàn năm thành Hợp Nhất cảnh...

So với ở trong thai ngàn năm thành Hợp Nhất cảnh, dài gấp mười mà thôi.

“Dù sao chào đời sớm, vẫn có chút ảnh hưởng.” Hỏa Liệt hầu không khỏi tươi cười đầy mặt, “Nhưng ảnh hưởng không phải quá lớn, ha ha ha, xem ra Hỏa Liệt hầu phủ ta cũng phải thêm một vị Hỗn Độn cảnh.”

Tuy đến lúc đó Đông Bá Tuyết Ưng khẳng định phong hầu, xây thành mở hầu phủ, nhưng quan hệ với Hỏa Liệt hầu hắn lại không thay đổi được.

Dù sao, Đông Bá Tuyết Ưng xem như Hỏa Liệt hầu nhất mạch! Tính nghiêm khắc, Hỏa Liệt hầu còn là ông nội của hắn!

“Phải lập tức nói cho lão tổ tông.” Hỏa Liệt hầu vội truyền tin tức cho Ứng Sơn lão mẫu.

Đông Bá Tuyết Ưng còn đang bầu bạn mẫu thân Nhung Tinh Lan, tỷ tỷ, vừa ăn vừa tán gẫu.

Nhung Tinh Lan cũng rất vui vẻ, bởi vì con mình trước đây bế quan đã hơn sáu ngàn năm, đã lâu không gặp con. Nàng nay địa vị tôn quý, tự nhiên ra lệnh một tiếng, các thị nữ liên tiếp đem các loại thức ăn ngon dâng lên.

“Tu hành tuy quan trọng, nhưng con ta cũng đừng quá vất vả.” Nhung Tinh Lan cười nói, “Mẫu thân tuy biết không nhiều, nhưng mấy năm nay cũng xem rất nhiều sách, biết tu tâm cũng rất quan trọng, muốn có tiền đồ lớn, cũng phải tu tâm. Con ta chung quy từng trải ít chút.”

“Con hiểu rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng ngoan ngoãn nói.

Nhung Tinh Lan cười càng thêm sáng lạn, nàng thích con mình, lại cũng không dám quá quấy rầy, sợ ảnh hưởng tiền đồ của con. Chỉ có thể ở bên nhìn. Nhưng nay thân phận nàng đã khác, các loại trân bảo cũng nhiều, dựa vào hệ thống tu hành huyết mạch dễ dàng trở thành Chân Thần. Không có đại nạn tuổi thọ, tự nhiên càng thêm lạnh nhạt bình thản.

“Tuyết Ưng.” Một thanh âm vang vọng chung quanh.

Nhung Tinh Lan, Ứng Sơn Khê Nguyệt sửng sốt, ai dám trực tiếp xông vào phủ đệ của Ứng Sơn Tuyết Ưng?

Đông Bá Tuyết Ưng cũng quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy giữa không trung hai bóng người sóng vai bay xuống, một vị tự nhiên là Hỏa Liệt hầu, hắn lại ngoan ngoãn đứng ở phía sau một vị lão thái bà khác, vị lão thái bà kia đang cười nhìn Đông Bá Tuyết Ưng, Hỏa Liệt hầu thì quát: “Còn không mau đến bái kiến lão tổ tông.”

“Tuyết Ưng bái kiến lão tổ tông.” Đông Bá Tuyết Ưng vội đứng dậy hành lễ.

Bên cạnh Nhung Tinh Lan, Ứng Sơn Khê Nguyệt nghe mà kinh hãi, toàn bộ Ứng Sơn thị chỉ có một vị có tư cách được gọi là lão tổ tông, đó là Ứng Sơn lão mẫu ở toàn bộ Nam Vân quốc cũng thanh danh hiển hách! Hai người họ vội từ trên ghế đứng dậy, đều quỳ đến một bên.

“Đứng lên đi.” Ứng Sơn lão mẫu vung tay lên, Nhung Tinh Lan và Ứng Sơn Khê Nguyệt đều đứng dậy.

Ứng Sơn lão mẫu thì đi tới trên ghế một bên ngồi xuống, Hỏa Liệt hầu đứng ở bên cạnh bà, Ứng Sơn lão mẫu cẩn thận quan sát Đông Bá Tuyết Ưng.

Tiểu gia hỏa bộ dáng thiếu niên này...

Còn rất trẻ tuổi, đã là Hợp Nhất cảnh.

“Hỏa Liệt quản một tòa hầu phủ cũng không quản tốt, làm ngươi lúc trước bị ép chào đời sớm.” Ứng Sơn lão mẫu cười nói, “May mắn, ngươi tám ngàn năm đã thành Hợp Nhất cảnh. Chào đời sớm mặc dù có chút ảnh hưởng, nhưng ảnh hưởng không phải quá lớn.”

“May mắn có lão tổ tông và Hầu gia ban cho những bảo vật đó.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

“Những cái đó chỉ là chút ngoại vật, chung quy là bản thân ngươi tiềm lực phi phàm.” Ứng Sơn lão mẫu vung tay lên, một cái vòng tay bay tới, “Tu hành cho tốt, lấy thiên tư của ngươi thành Hỗn Độn cảnh không phải việc khó. Ta hy vọng có một ngày quốc chủ có thể tự mình phong vương cho ngươi. Muốn phong vương, chỉ dựa vào huyết mạch cũng không đủ, còn cần tu tâm, cần tôi luyện bản thân nhiều hơn tích lũy cho tốt.”