Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 793: Chỗ tốt (1)




Khí cơ khủng bố khiến Khô Thụ lão mẫu, Trạch Nặc quân vương chung quanh đều căng thẳng. Hai vị này đều là thực lực rất mạnh, chiến lực gần cấp tôn giả, đại năng giả bình thường căn bản không thể đấu với bọn họ.

“Ngươi hẳn là biết, hy vọng của ngươi rất thấp.” Tử Bào Vu Hoàng vẫn lạnh nhạt như cũ.

Cửu Dương cung chủ lại là sát ý càng lúc càng mạnh.

Hắn biết, luận chiến lực hai người là tương đương, nhưng Tử Bào Vu Hoàng là thật sự một bước một cái dấu chân đi lên, cũng không có tuyệt học gì trong người, có chiến lực như thế dựa vào chính là rất nhiều thủ đoạn, thủ đoạn của hắn rất nhiều! Như một số thủ đoạn phân thân mạnh hơn Cửu Dương cung chủ hắn nhiều, hai người tranh đoạt Đông Bá Tuyết Ưng, trong lòng Cửu Dương cung chủ cũng rõ, hy vọng thành công của hắn chỉ sợ cũng không đủ một thành.

“Xem ra vẫn phải động thủ.” Trong con ngươi màu vàng của Tử Bào Vu Hoàng bắt đầu có vô số hoa văn lưu chuyển, thiên địa quy tắc chung quanh hắn cũng thấy rành mạch, sát khí bắt đầu dâng lên.

Mà ở xa xa Đông Bá Tuyết Ưng cũng cảm thấy uy hiếp, truyền âm nói: “Hỏa Thành đại ca, hai vị này ta không chống lại được!”

“Vù.”

Ở bên cạnh Đông Bá Tuyết Ưng liền xuất hiện một bóng người, chính là Hỏa Thành tôn giả.

“Giao cho ta, yên tâm, rất nhanh.”

Hỏa Thành tôn giả nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng.

Lập tức đạp hư không trực tiếp đi qua, mà xa xa Cửu Dương cung chủ, Tử Bào Vu Hoàng đồng thời cảm giác được nguy cơ mãnh liệt, như có một vầng mặt trời cực lớn ở cạnh, hai người bọn họ liền quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy bóng người xa xa toàn thân đắm chìm trong ngọn lửa hừng hực đang đạp hư không đi tới. Hắn thân thể hùng vĩ, ăn mặc đơn sơ, lộ ra một mảng làn da đỏ đậm, tóc màu đỏ bay rối, chòm râu màu đỏ, lông mày màu đỏ, giống như chúa tể trong lửa.

Đôi mắt hắn nhìn tới, trong một đôi mắt đó giống như ẩn sâu vô tận núi lửa.

“Hỏa Thành tôn giả!” Tử Bào Vu Hoàng, Cửu Dương cung chủ đều kinh hãi.

Hỏa Thành tôn giả, đó là một vị tồn tại cấp tôn giả cực kỳ xa xưa, sư tôn cũng là vị chúa tể đầu tiên trong thần giới thâm uyên ‘Nguyên Sơ đạo nhân’. Hỏa Thành tôn giả sống lâu lắm rồi, thực lực cũng cực kỳ mạnh mẽ, ở lúc bọn Thanh Quân còn chưa quật khởi, Hỏa Thành tôn giả lúc trước đã là một trong mấy tôn giả cường đại nhất, khi đó Bàng Y cũng phải đứng phía sau chút.

“Đông Bá Tuyết Ưng là huynh đệ của ta, huynh đệ sinh tử!” Toàn thân Hỏa Thành tôn giả hừng hực lửa, đôi mắt phóng thích uy áp rợp trời rợp đất.

“Là các ngươi tự mình cút? Hay là ta đánh các ngươi cút?” Thanh âm Hỏa Thành tôn giả như tiếng sấm, cuồn cuộn mà đến.

Tử Bào Vu Hoàng, Cửu Dương cung chủ đều cảm thấy trong lòng hít thở không thông, áp lực bao phủ ở trong lòng hai người bọn họ.

Nếu là kẻ nào đó mới bước vào cấp tôn giả, vừa mở ra con đường của bản thân, hai người bọn họ trái lại cũng không sợ, nhưng Hỏa Thành tôn giả khác, hắn đã sống quá quá lâu, hắn đã sớm mở ra con đường của bản thân, hơn nữa đã đi rất xa ở trên con đường này. Thực lực hai bên chênh lệch rất rõ ràng, hai người bọn họ cho dù liên thủ cũng dễ dàng bị nghiền áp.

“Ầm ~~~” sóng nhiệt đập vào mặt, khiến không gian ổn định của Hồ Tâm đảo cũng đang vặn vẹo.

“Ra mắt Hỏa Thành tôn giả.” Tử Bào Vu Hoàng cũng hơi hành lễ.

Hỏa Thành tôn giả nhìn thấy hắn, gật đầu nói: “Tử Bào, còn nhớ rõ lần trước ngươi ta gặp nhau, ngươi cũng chỉ là chân thần bình thường. Nay thực lực lại đạt tới mức như vậy, dựa vào còn là tự mình cảm ngộ. Ngươi cách mở ra đạo của mình sợ cũng sắp rồi.”

Tử Bào Vu Hoàng mỉm cười rất khiêm tốn: “Hỏa Thành tôn giả quá khen rồi, ta cũng là kẹt ở bình cảnh, luôn cảm giác sắp bước ra một bước này, lại luôn có trở ngại vô hình, cho nên đi ra ngoài tìm cơ duyên.”

“Ừm, đừng nóng lòng, từ từ sẽ đến.” Hỏa Thành tôn giả nói. Hắn tuy bá đạo, nhưng đối với Tử Bào Vu Hoàng, Cửu Dương cung chủ lại không có sát ý.

“Hỏa Thành tôn giả đã muốn ra mặt vì Đông Bá điện hạ, vậy ta tự nhiên sẽ không dây dưa nữa, cáo từ trước.” Tử Bào Vu Hoàng cười, lập tức mang theo Khô Thụ lão mẫu kia nhanh chóng liền rời khỏi. Chỉ còn lại có Cửu Dương cung chủ còn có chút không cam lòng.

Ánh mắt Hỏa Thành tôn giả mang theo vô tận áp bách, dừng ở trên người Cửu Dương cung chủ, bĩu môi nói: “Cửu Dương, ngươi là bái ở môn hạ Thời Không đảo chủ, còn là thân truyền của đảo chủ. Nay cũng chỉ tương đương với Tử Bào hắn, bây giờ còn cậy mạnh muốn cướp đoạt chân thần khí của Ma Tuyết quốc chủ.”

“Đông Bá Tuyết Ưng!” Cửu Dương cung chủ lại quát trầm thấp.

Xa xa Đông Bá Tuyết Ưng cũng bay tới, đáp xuống bên cạnh Hỏa Thành tôn giả, lúc này cũng rất khách khí nói: “Cửu Dương cung chủ, Ma Tuyết quốc chủ có ân lớn đối với ta, ta chắc chắn bảo vệ ông ấy.”

Tuy hiện tại thực lực tăng lên rất nhiều, nhưng thân phận thê tử còn chưa tới lúc bại lộ, dù sao Hỏa Thành tôn giả cũng không thể lúc nào cũng vĩnh viễn bảo hộ mình, chờ mình thành giới thần tứ trọng thiên, khi đó không có gì phải bận tâm nữa.

“Đối với ngươi có đại ân. Cái gì đại ân, khiến ngươi liều mạng như vậy?” Cửu Dương cung chủ tức giận, “Không phải là Vạn Hoa yến chỉ điểm một phen sao? Ngươi bảo vệ quốc gia của hắn, thế này là đã trả nhân quả.”

“Làm việc dựa hết vào nội tâm. Chuyện này ta không chịu lui.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

Bên cạnh, Hỏa Thành tôn giả trừng mắt, một sóng nhiệt vô hình đánh tới, khiến Cửu Dương cung chủ biến sắc, ngoài thân cũng xuất hiện một tầng kiếm quang mênh mông, ngăn chặn sóng nhiệt. Hỏa Thành tôn giả nổi giận nói: “Cửu Dương, ta rất nể mặt ngươi rồi, hơn nữa tiến vào di tích thám hiểm, đạt được bảo vật vốn tự dựa vào thủ đoạn. Ma Tuyết hắn không để ý tính mạng đi liều, đạt được chân thần khí, là vận khí của hắn. Ngươi nếu ỷ vào thực lực cướp đoạt thành công thì thôi, nhưng hiện tại ta ở đây! Ngươi thực lực kém xa, thì đừng ở chỗ này như tên vô lại nữa.”

Cửu Dương cung chủ cắn răng.

Không cam lòng.

Hắn tu hành năm tháng dài lâu mãi không bước ra được một bước đó, mở ra con đường của mình! Chân thần khí này chính là cơ duyên.

“Cút!!!” Hỏa Thành tôn giả không kiên nhẫn nữa.

“Chúng ta đi.” Cửu Dương cung chủ nhìn, lại nghiến răng quay đầu bỏ đi, bên cạnh Trạch Nặc quân vương cùng với Ngục long hoàng chạy tới cũng đều nhanh chóng rời đi.

Đông Bá Tuyết Ưng nhìn cảnh này.

Hỏa Thành đại ca quả thực uy danh lan xa. Cũng không thèm ra tay, đã khiến đối phương lập tức lui đi.

“Cửu Dương tiểu tử này, tiềm lực phi phàm.” Trong đôi mắt dưới lông mày màu đỏ của Hỏa Thành tôn giả có nét tiếc nuối, “Đáng tiếc tu tâm có chỗ thiếu hụt, có chút chỉ vì cái trước mắt, liều mạng muốn tìm các loại ngoại lực phụ trợ, muốn thành tôn giả nhanh một chút. Nhưng càng cấp bách, lại càng không có hy vọng. Ngoại lực chung quy chỉ là ngoại lực, là phụ trợ, dựa vào vẫn là nội tại của bản thân.”