Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 59: Kích sát




Trời vừa tờ mờ sáng, bộ lạc Trường Hà đã thu dọn hành trang xong, nhổ trại khởi hành, rời khỏi bộ lạc Mục Nguyên.

Vì lần này thời gian ở lại hội chợ quá ngắn, các chiến sĩ thú nhân không thể không hạ giá xử lý đồ giao dịch của mình, nếu nói trong lòng một chút bất mãn cũng không có, vậy tuyệt đối là lừa người, nhưng đại vu đã hạ lệnh, không ai dám nói không.

Da thú, vu dược chất đống thành núi lúc đến, hơn phân nửa đã đổi thành muối, cùng với một chút vật tư khác, và một lượng lớn nô lệ.

Trước trước sau sau, bộ lạc Mục Nguyên đã trao đổi đủ 890 nô lệ, trong đó thanh niên khỏe mạnh từ 17-35 tuổi tính tổng khoảng 380 người, nô lệ bệnh 155 người, nữ nô có thai 50 người, lão nô lệ vượt quá 35 tuổi 90 người, tiểu nô lệ không đủ 10 tuổi 35 người, nô lệ thiếu niên ở độ tuổi 10-17 khoản 180 người, nam nô và nữ nô cơ bản bằng nhau.

Mang nhiều người như thế đi đường dài trong rừng không phải là một chuyện dễ dàng, vì tránh những nô lệ này giữa đường đi lạc hoặc chạy trốn, các chiến sĩ thú nhân đóng gói vật tư đổi tới để nô lệ khỏe mạnh vác theo đi trước đội ngũ, lão ấu bệnh bầu không phải mang vác đi theo sau, các chiến sĩ thú nhân phân tán trước sau phải trái, theo dõi đội ngũ này, đồng thời phòng bị nguy hiểm tiềm tàng trong rừng.

Nhân số bộ lạc Trường Hà tuy ít, thực lực tổng hợp thậm chí còn không bằng một vài bộ lạc cỡ vừa, nhưng lực chiến đấu của chiến sĩ thú nhân luôn giữ trình độ nhất lưu của bộ lạc lớn, 50 chiến sĩ thú nhân thông qua tỷ thí chọn ra, ai ai cũng đều uy mãnh thiện chiến, kẻ xấu bình thường không dám ngấp nghé, cho dù bộ lạc Hàn Nham muốn động vào họ, cũng phải cân nhắc kỹ.

Lại thêm lần này họ chỉ ở lại hội chợ bộ lạc hai ba ngày đã về, cho dù thật sự có người âm thầm nảy ý xấu, cũng bị bọn họ làm cho trở tay không kịp.

May mắn, trên đường coi như thái bình.

Người nhiều, già yếu bệnh bầu chiếm hơn một nửa, trên đường còn phải không ngừng dừng lại tìm thức ăn, tốc độ của đội ngũ vô cùng chậm.

Ngô Nặc và Bạch đi theo đại đội mười ngày, mới triệt để ra khỏi phạm vi ‘săn bắt’ của bộ lạc Hàn Nham, hai người lặng lẽ đánh tiếng với đại vu, tối hôm đó nhân trời tối rời khỏi đại đội, Bạch hóa thành dực hổ, chở Ngô Nặc, trước nửa đêm, bay về mỏ muối tinh.

Trước đó khi họ đi, đặc biệt che giấu xung quanh hang động, Bạch thả rất nhiều ‘nước’ xung quanh để lại khí tức hung thú nồng nặc, động vật trong rừng không dám lại gần chỗ này, mà gần đó cũng không có thức ăn gì có thể hái lượm, hiếm dấu chân người, bọn họ đi đã nhiều ngày như thế, tất cả vẫn giống như lúc ly khai.

Xác định hang động không bị lộ, Bạch mang Ngô Nặc lần nữa ‘chiếm dụng’ hang động của một nhà gấu đen.

Một nhà gấu đen đáng thương mấy ngày trước cuối cùng xác định tên khốn cường chiếm hang ổ của chúng đã đi, mới đánh bạo lén lút mò về, lại một lần nữa diễn màn giữa đêm chạy trốn /(ToT)/~~.

Một nhà gấu đen chỉ mới ở hai ngày, vị lạ trong hang động không quá nặng, Bạch tìm chút củi về, đốt một đống lửa, cùng Ngô Nặc ném hết toàn bộ xương cốt và trái cây ăn thừa cùng với những đồ bẩn trong động đi, Bạch dùng cánh quạt vài cái, trên cơ bản Ngô Nặc không còn ngửi được mùi gì. Tuy Bạch vẫn có thể ngửi được mùi lạ rất nồng, nhưng coi như trong phạm vi có thể tiếp nhận.

Lên đường cả ngày, lại bận đến giờ, Ngô Nặc sớm đã buồn ngủ, lấy da thú trong bao ra trải, nằm lên không bao lâu đã ngủ.

Bạch biến thành hình dạng dực hổ bay nửa ngày, bụng đói kêu ọt ọt, đợi Ngô Nặc ngủ rồi, hắn để lại khí vị trong động, mò vào rừng, ăn no một bữa, mới trở về hang động, gặm tiểu sứ thần vài phát, cuối cùng thỏa mãn nhắm mắt lại.

Sáng hôm sau, Ngô Nặc luyện [Thể thuật căn bản] trước, sau đó gặm trái cây và trứng chim Bạch tìm về cho y từ sáng. Bạch dùng dầu thông tìm tới, dùng lửa đốt làm thành mấy cây đuốc, Ngô Nặc lấy ra mấy đầu thương sắt lặng lẽ tìm Vương Tam Hổ giao dịch trên đường ra, dùng dây thừng cột chặt trên trụ gỗ, làm thành hai cây trường thương đơn giản.

Mang theo vũ khí và đuốc, hai người lại lần nữa vào mỏ muối tinh, lần này Ngô Nặc xuống đây trừ muốn giết diêm giáp trùng trong động kiếm tích phân, chủ yếu hơn là muốn thăm dò hang động này rốt cuộc lớn bao nhiêu, và hướng kéo dài xuống đất.

Ngô Nặc được Bạch ôm nhẹ nhàng đáp xuống, lấy bật lửa sắp không dùng được bao lâu nữa ra, đốt đuốc. Dưới ánh lửa, Ngô Nặc nhìn thấy đống tro y để lại lần trước vẫn còn, nhưng diêm giáp trùng bị y giết chết đã bị xé xác sạch sẽ, trên đất chỉ còn lại một đống vỏ cứng chắc.

Rất rõ ràng, diêm giáp trùng trừ hút máu, hình như không để ý ăn thịt đồng loại.

Khí tức người sống nhanh chóng tản ra trong động, diêm giáp trùng đói khát nhanh chóng tụ lại từ bốn phương tám hướng, trong hang động phong kín, tiếng sột soạt chi chít khiến người ta rợn tóc gáy không rét mà run.

Lần trước Ngô Nặc chịu thiệt không nhỏ vì đám diêm giáp trùng này, vừa nghe âm thanh đó, lập tức nổi đầy da gà, góc trán ứa mồ hôi lạnh, sắc mặt tái đi.

“Có tôi đây, đừng sợ.” Bạch siết chặt tay Ngô Nặc.

Độ ấm truyền tới từ lòng bàn tay dường như đi thẳng đến tim, sợ hãi trong lòng Ngô Nặc nhanh chóng tan biến, ra sức gật đầu: “Ừm.” Lỗ tai hơi nóng lên.

Bạch nhắm mắt lại, sau khi cảm giác được một luồng khí lưu yếu đến mức hầu như có thể bỏ qua không tính đến, hắn buông Ngô Nặc ra, đi hai bước về phía khí lưu truyền tới: “… Đi theo tôi.”

Ngô Nặc vội vã theo sau.

Chỗ hang động họ xuống vừa nãy rất rộng lớn, nhưng càng đi vào trong, hang động càng lúc càng vòng vèo, càng lúc càng hẹp thấp, càng lúc càng ẩm ướt, tinh thể màu đỏ lộ ra bên ngoài càng lúc càng ít. Nhưng đào đất lên, luôn có thể tìm thấy muối tinh dưới đất, nhưng càng đi về phía trước, muối tinh càng chôn sâu.

Nhờ ánh lửa của ngọn đuốc, diêm giáp trùng không dám lại gần hai người, nhưng luyến tiếc hai con mồi ngửi có vẻ rất thơm, đi theo nguyên đường, lúc hang động càng lúc càng hẹp, không khí trong hang động cũng trở nên càng lúc càng ít ỏi, ánh lửa ngọn đuốc dần tối đi, diêm giáp trùng mai phục xung quanh cuối cùng cũng rục rịch.

“Động thủ!”

Bạch vừa dứt lời, hai người cùng ném đuốc đi, ném toàn bộ dầu thông đã chuẩn bị trước vào đống lửa, lửa nhanh chóng tăng mạnh không chỉ một lần, đường động chật hẹp quanh co được chiếu sáng bừng, chỉ thấy trên bốn vách đều là diêm giáp trùng chi chi chít chít trùng trùng điệp điệp.

Ngọn lửa đột nhiên tăng mạnh khiến một phần diêm giáp trùng thoái lui, nhưng phần nhiều diêm giáp trùng lại chọn ở yên tại chỗ quan sát, chuẩn bị chờ thời cơ hành động.

Hang động thấp lùn chật hẹp, vung trường thương vô cùng khó khăn, Bạch lập tức bẻ gãy một khúc trường thương của hai người, vũ khí liền trở nên rất thuận tay.

Tuy Bạch và Ngô Nặc đều là lần đầu tiên sử dụng ‘thương’, tốc độ của cả hai đều vô cùng nhanh.

Bạch khí lực lớn phản ứng cực kỳ nhạy bén, xuất thương như điện, chỉ chớp mắt, trên mặt đất đã rơi một tầng dày xác diêm giáp trùng.

Ngô Nặc từ sau khi tu hành [Thể thuật căn bản], thể chất cũng được cải thiện rất nhiều, phản ứng nhạy bén thân thủ linh hoạt, cũng là giết một chuẩn một.

Nhưng diêm giáp trùng trong hang động hoàn toàn vượt khỏi dự kiến, lúc ánh lửa yếu dần, càng lúc càng nhiều diêm giáp trùng không sợ chết tụ lại.

“Trước lùi ra đi!”

“Ừ.” Ngô Nặc lấy đuốc buộc trên người ra, đưa vào đống lửa châm lên, nhìn thi thể diêm giáp trùng chất đầy trên mặt đất, y đột nhiên nảy ra một ý, trực tiếp giao lưu với hệ thống: [Giúp tôi mở khu giao dịch hệ thống, tôi muốn bán số xác của diêm giáp trùng này!]

Hệ thống: [Ký chủ muốn bán toàn bộ sao?] Âm thanh lạnh lẽo cứng nhắc nhất quán của hệ thống cư nhiên hiếm khi có chút dao động khác thường, tiếc rằng Ngô Nặc hoàn toàn không nghe ra.

Không ngờ thật sự có thể bán!

[Toàn bộ!]

Chớp mắt, xác diêm giáp trùng dưới đất đã biến mất sạch sẽ.

[Tổng cộng 450 xác diêm giáp trùng, ấu trùng mỗi con 10 giao dịch tệ tổng cộng 160 con, trùng đực thành niên mỗi con 50 giao dịch tệ tổng cộng 240 con, trùng cái thành niên mỗi con 200 giao dịch tệ tổng cộng 50 con. Ký chủ tổng cộng lấy được 23600 giao dịch tệ.]

Suy nghĩ đầu tiên của Ngô Nặc không phải là phát tài rồi, mà là, má nó, thiệt lớn rồi!

Giá của số diêm giáp trùng này sao lại cao như thế?! Giá hệ thống thu mua quả nham cũng chỉ mới là 100 giao dịch tệ một cân, diêm giáp trùng vóc dáng không nhỏ, nhưng trùng trưởng thành cũng phải bốn năm con mới có thể đạt được khoảng một cân, đặc biệt là trùng cái, giá cao hơn quả nham gần mười lần! Không cần nghĩ cũng biết, giá trị của nó tuyệt đối rất bất phàm.

Lần trước y tốn cả 100 điểm tích phân, tra xem thông tin của diêm giáp trùng, kết quả hệ thống chỉ giới thiệu tập tính và nhược điểm của diêm giáp trùng, giá trị của nó lại không nhắc tới một chữ.

Ngô Nặc: Hệ thống lửa đảo, đánh giá kém!!! (╯‵口′)╯︵┻━┻.

Hệ thống: …

Bất kể nội tâm Ngô Nặc tan vỡ gào thét thế nào, ngoài mặt y vẫn duy trì trấn định và cảnh giác, lưng tựa lưng với Bạch, vừa chiến vừa lui, chậm rãi lui ra khỏi hang động chật hẹp.

Diêm giáp trùng giết suốt quãng đường, vì không tiện thu gom thi thể, lại không thể trân mắt nhìn con trùng khác ăn nó, chỉ có thể toàn bộ trực tiếp giao dịch với hệ thống.

Chậm rãi lùi ra đến nơi họ xuống vừa rồi, tổng số giao dịch tệ của Ngô Nặc đã nhiều thêm gần 5000.

Có loại cảm giác nhặt không được giao dịch tệ, nhưng lại bị thua thiệt rất lớn, chua xót đó, khỏi phải nói.

Lùi ra đến chỗ thông gió rộng rãi bên ngoài, ánh lửa đột nhiên sáng bùng, diêm giáp trùng lập tức co lại, trốn dưới nấm phát sáng và rêu trên vách, trù trừ không dám tiến.

“Trùng ở đây quá nhiều, nhất định phải chuẩn bị nhiều dầu thông.” Vừa rồi lúc lùi ra, Bạch vì bảo vệ Ngô Nặc, trên lưng và trên chân bị cắn vài cái, chỗ bị cắn xưng lên một cục bự, vừa đỏ vừa ngứa, dù lực ý chí kiên cường như hắn cũng nhịn không được phải gãi.

Ngô Nặc được Bạch che chở, không con trùng nào có thể lại gần nên rất may mắn không bị cắn, nhưng trước đó y đã lĩnh giáo qua sự hung tàn của đám trùng này, biết Bạch hiện tại chắc chắn không dễ chịu. “Chúng ta ra ngoài trước, nghỉ ngơi một chút ăn ít đồ. Chúng ta đã vào bao lâu rồi? Cảm thấy bụng rất đói, cậu có đói không?”

“Hơi đói, ra ngoài trước.”

Bạch giang cánh bay lên cửa động, lực lớn vỗ bay mấy con diêm giáp trùng lăm le ở cửa hang, trước đưa Ngô Nặc ra khỏi cửa hang chật hẹp, sau đó hắn mới thu cánh lại, túm dây mây leo lên.

Lúc họ vào hang động mặt trời còn chưa vượt khỏi đường chân trời, lúc đi ra đã quá trưa. Trong hang động phong kín, không ngừng tiến tới giết trùng, căn bản không cảm giác được thời gian trôi đi.

“Không ngờ đã ở bên trong lâu thế, một chút cảm giác cũng không có.”