Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 60: Khám phá hang động




Để có thể lấy được xác diêm giáp trùng, Ngô Nặc cũng liều, vắt óc nghĩ ra một chủ ý xấu đặc biệt.

Dụ giết.

Rải một lượng lớn dầu thông đã hòa tan ở xung quanh hang động, cắt đứt dây mây thừa ở cửa hang, bắt con mồi sống tới chỗ lối vào hang lấy máu, để máu chảy vào hang, đợi máu hấp dẫn một lượng diêm giáp trùng nhất định rồi, lại ném lửa châm dầu thông.

Diêm giáp trùng sợ lửa sợ sáng, lửa vừa cháy, diêm giáp trùng ở ngoài vòng lửa nhanh chóng tản đi, diêm giáp trùng trong vòng lửa lại không dám lao vào lửa lớn, Ngô Nặc và Bạch nhờ lửa lớn hình thành màn chắn, trong thời gian ngắn nhất dùng tốc độ nhanh nhất tiêu diệt diêm giáp trùng, giữa chừng nếu chỗ nào thế lửa yếu, thì sẽ thêm dầu chỗ đó. Đợi sau khi giết sạch sẽ diêm giáp trùng trong vòng lửa, hai người lôi xác trùng bỏ vào bao tải, vỗ mông bay ra khỏi hang động.

Lúc này, vòng lửa cũng đã sắp tắt.

Chủ ý hơi độc chút, nhưng thu hoạch lại không kém.

Tuy hiện tại Ngô Nặc vì không đủ đẳng cấp, không cách nào kiểm tra thêm thông tin tường tận của diêm giáp trùng, nhưng cũng không trở ngại y tích trữ nó ở đó trước, chỉ cần có hàng, khu giao dịch tự do nhiều giao dịch giả như thế, còn sợ không tìm được người biết hàng sao?

Thời gian này đặc biệt nhiều công chuyện, mỗi ngày Ngô Nặc hận không thể ngã lên giường là ngủ, hiếm có vài lần vào khu giao dịch tự do, đều là tìm Vương Tam Hổ đổi gạo đổi đầu thương sắt đổi nồi sắt đổi xẻng sắt đổi xúc sắt đổi bao tải đổi dây thừng vân vân. Sheeta đã mấy lần tìm y mua quả nham, đều bị y dùng lý do không có hàng từ chối, Sheeta cho rằng y muốn tăng giá, nể tình em gái sau khi ăn quả nham quả thật đã có tác dụng, cắn răng tăng thêm 200 giao dịch tệ vào giá cơ bản, Ngô Nặc vẫn luôn miệng nói không có hàng, lúc này Sheeta mới tin y, khẩu cầu Ngô Nặc nhất định phải nghĩ cách lấy thêm quả nham cho hắn.

Vụ buôn bán không cần vốn, Ngô Nặc đương nhiên không hy vọng bỏ qua, nhưng gần đây quả thật quá bận rộn, không thể rút tay ra được.

Ngô Nặc bận không rút tay ra được hiện tại còn chưa biết, số xác diêm giáp trùng y vừa bán cho hệ thống trước đó, đã dẫn tới oanh động không nhỏ trong đoàn thể tiêu dùng đặc biệt nào đó trên hệ thống.

Y lúc này, trong đầu trong mắt toàn là muốn lừa thêm mấy đợt diêm giáp trùng.

Trình độ trí tuệ của diêm giáp trùng vô cùng thấp, nhưng dù có thấp cũng thông minh hơn trùng bình thường, bị Ngô Nặc và Bạch lừa mấy lần, đám diêm giáp trùng không mắc lừa nữa. Bất kể Bạch và Ngô Nặc thả bao nhiêu máu vào hang động, chúng đều trốn trong động, chỉ cần vừa ngửi được mùi dầu thông, chúng sẽ trốn trong hang động chật hẹp, không chịu vượt lôi trì một bước.

Mà sau khi Ngô Nặc biết giá giao dịch hệ thống của diêm giáp trùng, không còn suy nghĩ một lưới bắt gọn diêm giáp trùng nữa, mà là đi con đường duy trì phát triển, lão tổ tông giảng không thể tát ao bắt cá, gà mẹ có thể đẻ trứng vàng nhất định phải nuôi, có điều kiện phải nuôi, không có điều kiện thì sáng tạo điều kiện cũng phải nuôi!

Đám diêm giáp trùng đại khái cũng đã bị dọa vỡ mật, chỉ cần ngửi được một chút mùi dầu thông, cảm nhận được một chút hơi nóng của lửa, thì sẽ trốn thật xa, sợ bị hai tên ác ma đáng sợ đó phát hiện.

Cứ thế, Ngô Nặc và Bạch lại bắt đầu cầm đuốc tiếp tục thăm dò hang động, tìm kiếm mỏ muối tinh.

Hang động lớn hơn dự tính của hai người rất nhiều, địa thế ngoằn ngoèo kéo dài xuống dưới, do dộ dốc rất nhỏ, nếu không phải Bạch nói, Ngô Nặc căn bản không phát hiện được.

Hai người gặp phải mấy chỗ đất sụp trong hang động, mấy chỗ lúc trước đều được hai người dùng xẻng sắt xúc sắt đào thông, nhưng chỗ sụp trước mắt này rõ ràng là do thế núi nặng sụp xuống tạo nên, không nằm trong phạm vi năng lực của cả hai.

Nguyên phiến nham thạch thật lớn triệt để chặn chết hang động chỉ cho một người đi qua, Bạch dùng hết sức lực đấm mạnh mấy cái lên trên, cự thạch vẫn không chút dao động, độ cứng có thể thấy. Bạch nghe kỹ âm thanh truyền về từ tảng đá, trầm đục nặng nề, rõ ràng, phía trước đã hết đường, nơi này đã là điểm cuối của hang động.

Dưỡng khí ở đây vô cùng ít ỏi, ngọn đuốc rất tối, hơi có gió thổi cỏ lay thôi cũng sẽ tắt ngúm.

Dưới ánh lửa ảm đạm, Ngô Nặc và Bạch vì hang động thiếu dưỡng khí, mặt cả hai đều nghẹn đỏ bừng.

Khi Bạch ở trước gõ cự thạch, Ngô Nặc ở sau lưng hắn đào đất ở đáy động, không đào bao lâu, xẻng sắt đã chạm vào vật cứng, dùng lực đập mấy cái, đập ra được một miếng cứng trong đống đất, đưa lại gần ánh lửa nhìn, quả nhiên là khoáng thạch muối tinh màu đỏ.

“Bạch, ở đây vẫn còn muối tinh!”

“Nhưng hang động đã hết đường rồi.”

“Hết đường rồi?” Ngô Nặc vô thanh hỏi hệ thống: [Hệ thống, bây giờ mấy giờ rồi?] Vì luôn ở trong hang động, không biết ngày đêm, Ngô Nặc chỉ có thể lấy tích phân nhờ hệ thống đóng vai đồng hồ, y phải nài hệ thống rất lâu, nó mới đáp ứng hỏi thời gian một lần chỉ tốn một điểm tích phân. Một điểm tích phân tuy không nhiều, nhưng nhiều ngày trôi qua, Ngô Nặc đã tốn gần 100 điểm tích phân.

Hệ thống khấu trừ tích phân, sau đó dùng âm thanh máy móc lạnh lẽo đáp: [19:28]

Y và Bạch vào hang động vào bảy giờ đúng sáng hôm trước, bọn họ đã ở trong hang động này hơn 72 tiếng, ăn uống xả lũ đều trong hang động tối không thấy mặt trời, còn phải thời khắc đề phòng diêm giáp trùng trốn trong bóng tối chờ đợi thời cơ, hai người gần như đều không được ngủ. Trừ ban đầu đi chưa được 20% hang động còn có thể đi thẳng, sau đó ở nơi vượt qua 80% chỉ có thể nằm xuống bò đi, còn phải không ngừng đào chỗ hang động bị sụp, hiện tại cảm giác duy nhất của Ngô Nặc chính là mệt mỏi.

Nếu không phải thời gian gần đây y luôn kiên trì tu hành [Thể thuật căn bản], thể chất tăng biên độ lớn, từ hai ngày trước y đã nằm bẹp rồi.

Hiện tại tuy chưa nằm bẹp, nhưng cũng không còn cách bao nhiêu nữa.

“Ừ, chúng ta ra ngoài trước.” Bạch nói, thể chất của hắn cường hãn hơn Ngô Nặc nhiều, gánh phần lớn lao động thể lực, lại không mệt mỏi như Ngô Nặc, nhưng hang động quá chật hẹp mang theo đồ rất khó khăn, thức ăn mang vào chỉ có hạn, số lượng bình thường còn không đủ cho hình người của hắn ăn một bữa, vậy mà hai người đã ăn suốt ba ngày, nước cũng uống rất ít, đói và khát khiến hắn vô cùng khó chịu.

Nhưng khó chịu nhất là, trong ba ngày này, Ngô Nặc đều không có ngủ, hại hắn cũng không được hôn cái miệng mềm mại ngọt ngào của tiểu sứ thần, tiết mục cố định gãi cằm vuốt bụng cũng không có, không vui.

Địa đạo đã đào thông, đường trở về nhanh hơn rất nhiều, nhưng đợi khi hai người chân chính ra khỏi hang động, trong rừng đã sáng bừng ánh mặt trời.

“Cuối cùng cũng ra rồi…” Ngô Nặc ngã trên nền đất cạnh cửa hang, hít sâu không khí tươi mới mang theo vị sương sáng và vị thảo mộc trong rừng, cảm thấy mình vừa sống lại.

Mắt Bạch lóe lên, cũng thuận thế nằm cạnh y, nghiêng mặt nhìn Ngô Nặc, trên mặt tuy không có biểu cảm gì, nhưng khóe môi lại hơi nhếch lên, một chút độ cong khiến gương mặt tuấn lãnh của hắn trở nên dị thường nhu hòa.

Ngô Nặc nghiêng đầu, ánh mắt chạm đúng vào Bạch, bốn mắt nhìn nhau, tai hai người đều hơi đỏ lên.

“Tai cậu đỏ rồi.” Bạch nói, ngón tay đen bẩn chọt lên gương mặt cũng đen bẩn của Ngô Nặc, vẻ mặt nghiêm túc, “Mặt cũng đỏ rồi.”

Chỗ ngón tay đi qua, Ngô Nặc cảm thấy một trận tê dại, máu nóng chảy lên đầu, trong lòng có thêm một cảm giác không thể nói rõ, không hiểu sao nhớ tới sáng hôm đó…

Ầm___

Ngô tiểu Nặc luôn tự hào da mặt dày lâu nay, từ tai đến mặt lẫn cổ đều đỏ bừng.

Thẹn quá hóa giận vỗ vuốt của Bạch đi: “Đừng động tay động chân.”

Bạch trở tay nắm lấy y, vẻ mặt nghiêm túc ngay thẳng: “Nhưng cậu thường xuyên động tay động chân với tôi, cậu sờ khắp toàn thân tôi rồi, tại sao tôi không thể sờ cậu?” Biểu cảm đặc biệt ngay thẳng, ngữ khí cứ như đang nói, đồ cậu có thể ăn tại sao tôi không thể ăn.

Ngô Nặc: … Thật muốn tìm một cái lỗ nào đó nhét tên khốn này vào! Đừng cho rằng giả vô tội thì có thể lừa được!

Mắt thấy Ngô Nặc sắp dựng lông, Bạch vèo một cái biến về đại miêu, kêu hai tiếng ngheo ngheo vô nghĩa, đôi mắt băng lam tròn trịa mang chút uất ức và vô tội phản phất như đang nói: Sao cậu có thể không thừa nhận?!

Ngô Nặc: … Thật muốn bóp chết con mèo thành tinh này!

Không còn do dự, Ngô tiểu Nặc thò đôi tay tội ác ra.