Vị Vãn

Chương 53: Sương nặng




Tuyên Dương..." Khóc đến mệt, vốn Dung Uyển đang phát sốt nhẹ lại bất tỉnh lần nữa, Vị Vãn nhìn gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt tràn đầy nước mắt, không khỏi sững sờ.

Một nữ nhân, cho dù nàng ấy vừa đẹp vừa giàu có sánh ngang quốc gia, nếu không có nơi làm nàng ấy có thể yên tâm giao phó tình yêu của mình, như vậy sinh mệnh của nàng ấy vẫn phiêu bạt trong gió, không chịu được trống rỗng lạnh lẽo. Ở trong tình cảm, bất kỳ kẻ nào cũng đều ngang hàng, không có ai có thể bắt buộc ai... Dung Uyển giống như nàng - giờ khắc này, bỗng nhiên nàng cảm thấy trong lòng thoải mái.

"Không cần phải uống nhiều thuốc nữa, lượng thuốc lần trước dùng càng ngày càng nặng rồi." Nàng phân phó cung nữ, "Tâm bệnh cần tâm thuốc chữa trị, chú ý giữ ấm trong phòng, nấu chút bát súp bổ dưỡng là được."

"Cảm ơn Ngụy đại phu." Cung nữ hiểu ý trong lời nói của nàng, nửa buồn nửa vui nói, "Ngày hôm qua, Binh bộ Tạ đại nhân vừa tặng cho người nấm Linh Chi, nô tỳ đã sắc rồi, chỉ còn chờ công chúa tỉnh lại, nhất định hầu hạ ngài ấy uống thêm vài ngụm."

Binh bộ Tạ đại nhân? Vị Vãn ngẩn ra.

"Ngụy đại phu?" Cung nữ do dự nhìn nàng thất thần.

“Ồ, vậy thì tốt.” Vị Vãn đáp, áp chế khác thường trong lòng, đứng lên nói, "Ta đây cáo từ."

Lúc rèm châu vén lên, tiếng leng keng ngọc bội lọt vào tai, mùi thơm nhàn nhạt đánh úp lại, Vị Vãn ngẩng đầu, vẻ kinh ngạc trên mặt khi hai người đối diện không che giấu được.

"Thái Y Viện Ngụy Vãn ra mắt Nhiễm công chúa." Vị Vãn thu lại vẻ mặt, cúi đầu thỉnh an.

Thời gian này lui tới ở trong cung, nàng đã sớm từ trong miệng người khác biết được tên gốc của ngũ công chúa trước mắt là Ngụy Nhiễm, là nữ nhi của người bạn thân nhất khi đương kim hoàng thượng còn đang làm tướng, mẫu thân mất sớm, sau khi phụ thân chết trận nơi sa trường, nàng được hoàng thượng thu làm dưỡng nữ.

Mặc kệ là vẻ luống cuống của Dung Trạm khi gặp nàng lần đầu tiên hay Tiêu quý phi diễn kịch vui cho nàng xem, hoặc ánh mắt kinh ngạc của cung nhân khi mới gặp nàng, đều đang nhắc nhở nàng trong cung có người có dung mạo cực kỳ tương tự nàng đó là Nhiễm công chúa, hôm nay vừa thấy, quả thật làm nàng khiếp sợ.

"Ngươi và ta... Quả nhiên rất giống." Ngụy Nhiễm nhìn nàng cười, thái độ rất khiêm tốn, "Chẳng qua nốt ruồi đỏ trên mi tâm ngươi rất đẹp mắt."

"Công chúa khen trật rồi." Vị Vãn mỉm cười, nhìn nàng ấy bình tĩnh, nói: "Lại nói tiếp, nếu không phải nhờ phúc của công chúa, lần trước ở buổi đi săn nhất định Vị Vãn gặp dữ nhiều lành ít."

Sắc mặt Ngụy Nhiễm trắng nhợt, ánh mắt nhất thời đề phòng.

Vị Vãn mỉm cười: "Xin cho phép hạ quan đi xuống dưới."

"Ngươi - -" Ngụy Nhiễm mở miệng gọi nàng lại, muốn nói lại thôi, Vị Vãn nhìn thấy sắc mặt nàng ấy càng tái nhợt, lông mi lay nhẹ thì tiến lên đỡ lấy nàng ấy.

Ngón tay để ở trên cổ tay nàng ấy, Vị Vãn chấn động trong lòng. Ngẩng đầu lên lại đụng phải ánh mắt của Ngụy Nhiễm, trong mắt người nào đó... Hoảng loạn, bất lực, đau khổ - nhất thời nàng sững sờ.

"Đừng nói ra ngoài, bằng không tính mạng của ngươi sẽ khó bảo toàn..." Giọng nói tận lực đè thấp vang lên ở bên tai, trong ngữ điệu run rẩy, đều không phải uy hiếp, càng như khuyên bảo.

Vị Vãn nhìn đôi mắt đầy hơi nước của nàng ấy, trong lúc nhất thời không có biện pháp nói ra chữ gì, chỉ có thể nhìn bước chân nàng ấy hơi chút hoảng loạn rời đi.

***************************************

Lúc tối muộn, sương mù bao phủ cả tầng lầu.

Nỗi lòng Vị Vãn hỗn loạn nhìn Ngu Mỹ Nhân bừng bừng trước mặt, bước chân chậm dần.

"Đóa hoa màu đỏ cành lá mảnh mai này, giống lại không giống Ngu cơ sau lưng Phách vương?" Giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên vang lên ở phía trước.

Vị Vãn ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy Lãnh Hương Nùng mặc váy đơn thuần đứng ở trước hiên, phía sau đi theo hai cung nữ, trong lòng nàng mừng thầm, đang muốn mở miệng, Lãnh Hương Nùng lại gật đầu với nàng trước: "Ngụy đại phu."

"Hương Nùng tỷ." Đợi tùy tùng hai bên lui xuống, Vị Vãn mới đi lên, "Tỷ có khỏe không?"

Lãnh Hương Nùng không trả lời, chỉ mỉm cười, giữa lông mày có một nỗi buồn phảng phất.

"Tỷ như bây giờ, đáng giá sao?" Vị Vãn lo lắng nhìn về phía nàng.

"Chuyện cho tới bây giờ, còn có thể như thế nào nữa? Là đường bản thân ta lựa chọn, chẳng oán được ai, cho dù tính sai, ta cũng phải đi tiếp."

Trong câu nói bình tĩnh đó, lại lộ ra một hơi lạnh lẽo tàn nhẫn, Vị Vãn nhìn sườn bên mặt của nàng ấy bị hoàng hôn phủ lên, cảm thấy trong lòng bất an không yên.

"Hương Nùng tỷ..."

"Nhưng mà muội, gần đây thế nào?" Lãnh Hương Nùng ngắt lời nàng, ánh mắt bỡn cợt nhìn nàng, "Nghe nói muội và Tạ Khâm rất thân thiết."

Trên mặt Vị Vãn như bị phỏng, không biết đáp lại như thế nào, đành hàm hồ nói: "Muội vẫn tốt... Sao tỷ đến nơi này?"

"Nhìn tứ công chúa một chút, thuận tiện thay thái tử mang chút thuốc bổ tới." Lãnh Hương Nùng nhàn nhạt đáp.

Vị Vãn gật gật đầu, hai người đều im lặng.

"Ngu Mỹ Nhân nơi này, nở vô cùng đẹp." Tầm mắt rơi ngay vào trên phiến hoa trước mặt, Lãnh Hương Nùng mở miệng, "Nếu ta nhổ trồng một chút ở Đông cung, muội cảm thấy như thế nào?"

Vị Vãn nhìn nụ cười lạnh bên môi nàng ấy, trong lòng không khỏi run lên – tỷ không nên nghĩ như thế.

"Ta phải đi, cơ cơ hội sẽ gặp lại." Lãnh Hương Nùng vỗ vỗ bờ vai nàng, vẻ mặt bình tĩnh lại.

***************************************

"Ngụy tỷ tỷ, sao trở về trễ như vậy?" Người mở cửa, là nha hoàn Thư Nhi nở nụ cười rực rỡ, "Muội chuẩn bị bữa tối cho tỷ, ăn ngay kẻo nguội."

"Cảm ơn." Vị Vãn cười nói, cảm kích sự săn sóc của muội ấy.

Tạ Khâm thấy nàng ở một mình, muốn tìm người hầu hạ nàng, Thư Nhi chính là nha hoàn y mua tới, tiểu nha đầu ngay thẳng thiện lương, làm việc cũng chịu khó lưu loát, mấy ngày nay hai nàng ở chung hòa thuận, tình như tỷ muội.

"Lại khách khí với muội?" Thư Nhi ra vẻ không vui, "Tỷ muốn Tạ đại nhân đến trách cứ muội không chăm sóc tốt cho tỷ sao?"

"Ba hoa!" Vị Vãn khẽ lúng túng, "Nhanh đi hâm đồ ăn, ta đi đổi bộ y phục."

Cởi ngoại bào, đang muốn thay cái áo khoác gọn nhẹ, cả người đã bị một lực nào đó ngang nhiên ôm lấy, ôm chặt vào trong ngực.

Nàng há mồm kêu lên, tiếng đã bị bao phủ trong nụ hôn nóng bỏng, sau khi trải qua dây dưa mê man mở mắt ra, đã thấy đôi mắt màu xanh quen thuộc nhìn nàng, trong ánh mắt có cảm xúc nàng nhìn không ra.

"Ngươi... Sao đến đây?" Nàng rũ mắt xuống, tay nàng dùng sức tránh khỏi ngực của y thay áo ngoài.

truyện chỉ đăng duy nhất ở diễn đàn lê quý đôn những trang khác chỉ là thứ chuyện đi ăn cắp. 

"Đến ăn cơm, có thể không?" Y nâng cằm của nàng lên, cố ý nhìn mắt của nàng, giống như có chút bất mãn với thái độ không nhiệt tình của nàng.

Vị Vãn ngạc nhiên trừng mắt y, cảm thấy lý do y đến đây hoàn toàn là bịa chuyện, lại nhất thời không tìm được cái gì để cải lại, rõ ràng lười đấu võ mồm với đi, xoay người đi thẳng ra ngoài.

"Không muốn thấy ta?" Vừa bước đã một bước, đã bị y kéo về trong lòng: "Bảy tám ngày không gặp, ta nghĩ rằng nàng sẽ nhiệt liệt hoan nghênh ta đến đây."

Vị Vãn nghiêng đầu, tránh đi hơi thở vô cùng thân thiết quá đáng của y, "Ngươi còn lo lắng không có chỗ ăn cơm sao? Trong cung, quý phủ, có rất nhiều rượu ngon món ngon đang chờ ngươi đấy."

"Hôm nay thế nào?" Y đưa tay nâng gương mặt lạnh lùng của nàng qua, để nàng đối mặt với y, "Nàng đang tức giận?"

Nàng cứng đờ, có chút nôn nóng đáp: "Ta không có."

Y không nói, suy nghĩ sâu xa nhìn nàng, trong đôi mắt sáng như thủy tinh dần dần chuyển sang mờ đi.