Vô Địch Hắc Quyền

Chương 620: Quy tắc ẩn




"Thầy Diệp, thầy đang nghĩ gì vậy?" Tống Học Nghiệp ngồi bên cạnh nhìn Diệp Thiên Vân có chút kì lạ.

Diệp Thiên Vân đột nhiên bừng tỉnh, từ sau khi nhìn thấy Hàn Băng, trái tim hắn không hề yên ổn, sau khi cảm thấy mình thất lễ, liền nói: "Bây giờ bắt đầu làm nóng người rồi!"

"Làm nóng người?" Tống Học Nghiệp cười ha ha mấy tiếng, nói: "Thầy Diệp, thầy có phải là bị bệnh rồi không? 20 phút trước thầy vừa mới bảo làm rồi, thầy làm sao vậy?" Biểu hiện này làm cho người ta không thể hiểu được.

Diệp Thiên Vân đột nhiên cảm thấy xấu hổ. Sau khi gặp Hàn Băng, hắn bất giác nhớ lại hồi ở Băng Thành. Ở đó có bạn của hắn, có kỉ niệm, có những câu chuyện của hắn. Bây giờ với một thân phận trùng sinh khác, lại đánh mất tất cả những thứ trước kia, điều này làm cho hắn có cảm giác mất mát tan thương.

Tối hôm đó khi gặp Hàn Băng, nói chuyện không được nhiều, Diệp Thiên Vân không muốn, cũng không dám lại tiếp xúc với Hàn Băng. Vì tình cảm có nhiều lúc con người ta không thể khống chế được, khi ở cùng Hàn Băng, hắn luôn cảm thấy hổ thẹn với Hứa Tình, nhưng cũng cảm thấy có lỗi với Hàn Băng. Nhớ lại cuộc sống ở Băng Thành, những ngày tháng trải nghiệm ở Hương Cảng, tất cả dường như đang ở trước mắt.

Diệp Thiên Vân chỉ muốn xua tan hết mọi thứ trong đầu. Hôm nay thứ phải đối mặt chính là học viện thể dục thể thao Phúc Kiến, hắn nhìn Tống Học Nghiệp, trầm giọng nói: "Một lát nữa em xuất phát trước, sau khi làm nóng người thì động tác muốn xuất thủ chắc sẽ không thành vấn đề với thực lực của em."

"Em biết rồi!" Tống Học Hữu nhếch mỉm cười, đầy tự tin nói: "Thầy Diệp, em đi tập luyện một chút, cam đoan sẽ hoàn thành viên mãn nhiệm vụ." Vừa nói xong đã chạy nhanh như chớp xuống đài.

Diệp Thiên Vân đưa mắt nhìn đi, xem ra người trên đài cũng không nhiều. Trừ các huấn luyện viên của các trường ra thì còn có mấy đệ tử khác, người đến xem cũng không nhiều.

"Tiểu Diệp, trận này có tự tin không?" Tô Toàn Sinh đứng cách đó không xa, từ từ bước tới, nhìn Tống Học Nghiệp đứng ở không xa nói: "Người của mấy học viện đó đều đã đến. Tối qua còn là bạn, hôm nay sẽ trở thành đối thủ, cảm giác này khó mà làm cho người ta thích ứng được."

Diệp Thiên Vân gật đầu, nói một cách rất tự tin: "Tống hcj Nghiệp rất ổn định, nếu như phát huy như bình thường thì hẳn sẽ không có vấn đề gì."

"Cậu cũng đừng xem thường bọn họ, học viện Phúc Kiến năm ngoái đã xếp thứ tư. Tuy trường họ xây dựng chưa nhiều năm, nhưng bất luận là tư chất giáo viên hay tố chất học sinh đều rất xuất sắc. Hơn nữa lần này họ còn chiếm được ưu thế địa lý, tôi bây giờ vẫn thấy có chút lo lắng!" Tô Toàn Sinh đem ý nghĩ trong lòng mình nói ra.

"Ưu thế địa lý?" Vị trí của Diệp Thiên Vân trong bữa tiệc là ghế huấn luyện viên, nhìn về phía tay trái thì thấy có ba thầy giáo của trường Phúc Kiến ở đó, thật là trùng hợp khi ba người này cũng đang quay sang dò xét Diệp Thiên Vân.

Diệp Thiên Vân có chút nghi ngờ, lập tức giải thích nói: "Với thân thủ của Tống Học Nghiệp mà nói bất luận ở nơi nào ảnh hướng đối với nó cũng không quá lớn!"

Tô Toàn Sinh cười khổ lắc đầu thở dài nói: "Cậu mới tới, đương nhiên không biết. Năm ngoài khi thi đấu trận đấu loại quan trọng nhất, đối thủ của học viện Phúc Kiến đã phải bỏ cuộc."

Diệp Thiên Vân hơi ngẩn ra, lập tức có chút do dự nói: "Anh nói...đối phương có thể làm ra trò gì?"

"Việc này thì tôi không chắc lắm! Nhưng có thể khẳng định, học viện Phúc Kiến có tiếng không tốt trong ngành!" Tô Toàn Sinh lấy từ trong túi ta tờ lịch chương trình, chỉ vào mấy điểm, sau đó mới nói: "Năm đội tham gia thi đấu của chúng ta lại có tới ba người đối đầu với đội Phúc Kiến, tục ngữ nói 'Cường long khó đè đầu rắn', tôi lo lắng họ sẽ giở một số thủ đoạn nhỏ!"

Diệp Thiên Vân có chút kinh ngạc và khó hiểu, ý của Tô Toàn Sinh hắn có hiểu một chút, học viện thể dục Phúc Kiến vì muốn đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn, khó mà tin được, nói: "Học viện Phúc Kiến là một trường học, là nơi giáo dục con người, sao có thể làm ra những chuyện xấu xa như thế được?"

"Việc này rất khó nói!" Tô Toàn Sinh hình như cảm thấy giọng nói của Diệp Thiên Vân khá lớn, liền liếc mắt nhìn về phía đối phương, sau đó mới trầm giọng nói: "Xã hội bây giờ mọi việc đều lấy lợi ích làm trọng. Đây đã là tư duy quán tính rồi! Bất luận ở ngành nghề nào đều có một số chuyện không làm theo lẽ thường!"

"Tiểu Diệp. Cậu vừa mới tốt nghiệp, về mặt âm mưu thủ đoạn trong xã hội này tôi vốn không muốn nói cho cậu nghe, nhưng tôi còn sợ cậu quá quật cường, có lúc chỉ có thể dùng hết sức mà làm, phàm chuyện gì cũng đứng quá tích cực!"

Diệp Thiên Vân ngoài sự khiếp sợ, còn có chút cảm giác hoang đường!. Một trường học, một nơi thần thánh, lại có thể làm ra những chuyện hèn hạ, như vậy những học sinh tốt nghiệp từ những trường đó ra thì nhân sinh quan, thế giới quan của họ chắc sẽ rất méo mó!

Tô Toàn Sinh thấy bộ dạng của Diệp Thiên Vân như vậy, liền an ủi nói: "Tôi chỉ muốn cho cậu một cái kim châm dự phòng thôi. Nếu sự việc thật sự xảy ra thì chúng ta lùi một bước cũng không sao! Đến lúc đó về phía nhà trường tôi sẽ ra mặt giải thích!"

Diệp Thiên Vân không phải là không có kinh nghiệm âm mưu, mà hắn chỉ không hiểu, võ lâm và xã hội trong đầu hắn đã từ từ trùng hợp lại, trong võ lâm có lẽ là tàn khốc, nhưng ít nhất cũng là nơi công bằng.

Ngẩng đầu nhìn Tô Toàn Sinh với mái tóc hoa râm, lần đầu tiên cảm thấy một mê lực nhân cách từ hắn. Tô Toàn Sinh là một lãnh đạo có thể đảm đương lo lắng cho thuộc hạ của mình.

"Anh yên tâm đi, viện trưởng!" Diệp Thiên Vân thấy ánh mắt kì vọng của ông ta, liền trầm giọng nhẹ nói: "Tôi biết nên làm thế nào rồi!"

Tô Toàn Sinh nghe thấy lời cam đoan, ánh mắt mới thả lỏng được, vui mừng nói: "Như vậy là tốt! Thực ra sự việc chưa chắc đã xấu như chúng ta nghĩ, nhưng phải chuẩn bị trước!"

"Đại hội lần cuối cùng được triệu tập, tuyển thủ Tống Học Nghiệp của học viện Cẩm Thành số 00045, tuyển thủ Kim Bác của học viện Phúc Kiến số 00102, đứng lên chuẩn bị sẵn sàng!"

Diệp Thiên Vân biết thời gian không khác biệt lắm, Tống Học Nghiệp đã chuẩn bị lên lôi đài rồi.

"Đi đi." Tô Toàn Sinh vỗ nhẹ vào vai Diệp Thiên Vân, cố ý cười một cách thả lỏng với Diệp Thiên Vân, nói: "Khi ở trường tôi đã rất xem trọng cậu. Không cần phải nghĩ nhiều quá, chuẩn bị tốt ra trận, những chuyện còn lại để tôi lo!"

Diệp Thiên Vân đột nhiên cảm thấy hình tượng của Tô Toàn Sinh rất to lớn, liền gật gật đầu bước xuống lôi đài.

"Thầy Diệp!" Tống Học Nghiệp đã đợi hơi lâu, thấy Diệp Thiên Vân đã tới, giống như tìm được người đáng tin cậy vậy, nói hơi nhỏ: "Vừa nãy em đã nhìn thấy cơ thể hắn, có vẻ rất có tài." Nguồn tại http://Truyện FULL

Những thứ Diệp Thiên Vân dạy cho Tống Học Nghiệp không nhiều, học võ quan trọng là ở chuyên và tinh, những gì hỗn tạp đối với người mới học mà nói là rất không tốt. Trong thời gian ba tháng, thực ra Tống Học Nghiệp chỉ học được bốn chiêu, có hai chiêu đâm cước, hai chiêu là bát cực quyền.

Có điều bốn chiêu này cực kì thực dụng, có ba chiêu đều là trọng thủ! Tống Học Nghiệp đã luyện thành thục mấy chiêu này, hơn nữa còn có thể cơ bản khống chế thu phục nó. Thêm vào là phương pháp phát lực đơn giản thực dụng. Diệp Thiên Vân có lòng tin, chỉ cần đối phương không phải là võ giả thì tám, chín phần sẽ bị đánh xuống lôi đài.

Sau khi trọng tai ra chỉ thị, Diệp Thiên Vân gật đầu nói: "Lên đi! Khi động thủ không được hành động theo cảm tính, phải biết tỉnh táo phán đoán! Lặp đi lặp lại việc hồi tưởng các động tác kĩ thuật!"

"Em hiểu rồi, sư phụ!" Tống Học Nghiệp cố ý thay đổi cách xưng hộ, xoay người nhảy lên.

Đối thủ Kim Bác của Tống Học Nghiệp người cao khoảng 1m7, mắt sắc. Mũi cao, tóc rất ngắn, không có lông mày, đỉnh đầu còn có thể nhìn thấy mấy vết sẹo. Cơ thể gầy nhưng có các cơ thịt săn chắc, có điều chân hơi ngắn. Trong ánh mắt có mang chút hung hãn, vừa nhìn đã biết không phải là nhân vật vừa.

Hai người cùng làm những động tác đơn giản, sau khi chắp tay làm lễ, sau tiếng còi của trọng tài thì trận đấu được bắt đầu.

Kinh nghiệm thi đấu của Tống Học nghiệp cũng có một ít. Trọng tài vừa hô bắt đầu nó đã không vội công kích. Lùi xuống ba bước, lùi đến cự li an toàn.

Kim Bác thân hình nhỏ nhưng linh hoạt khác thường, bước chân giống như nhịp trống, tiết tấu lúc nhanh lúc chậm. Sau khi thấy Tống Học Nghiệp lùi ra sau, lập tức tiến lên, dạng nhanh đầu gối ra, tay trái đột nhiên ra quyền, chống lên đầu gối, công kích về phía Tống Học Nghiệp.

Diệp Thiên Vân ở bên cạnh nhìn thấy rất rõ, đây là động tác điển hình của quyền La Hán Thiếu Lâm. Chỉ có điều hắn phải nhìn lâu mới nhận ra. Vì chiêu thức của Kim Bác đinh không phải đinh, bát không phải bát. Hoàn toàn không có loại cương mạnh của quyền Thiếu Lâm.

Tống Học Nghiệp nghiêng người tránh né, đồng thời hít thở sâu, trùng người xuống bày thế trận. Chân đột nhiên đạp ra, mũi chân hướng về phía trước, đạp vào chân Kim Bác.

Tống Học Nghiệp đã luyện mấy tháng, vì chiêu này mà đã chịu không ít khổ cực.

Đâm cước tối kị nhất chính là đứng khong vững, đứng không thẳng, xuất cước không thẳng, lực không có cách nào dùng được! Diệp Thiên Vân nhằm vào nhược điểm này mà huấn luyện, sao có thể phạm được cái lỗi nhỏ này, cho nên chiêu vừa xuất ra lập tức đã hiển thị rõ phong độ của cao thủ.

Ba thầy giáo bên sân Phúc Kiến có chút biến sắc.

Kim Bác có thể lên đài thi đấu đương nhiên là phải có bản lĩnh, sau khi hắn bước về phía sau, lập tức biết không ổn, liền mượn thân lui về phía sau, hết sứ tránh cước của đối phương.

Cơ thể của Tống Học Nghiệp từ từ do thực biến hư, mược sức di chuyển về phía trước, cơ thể phóng lên như mũi tên, mũi chân phải đột nhiên nhấc lên, lần này là điểm cước trong đâm cước.

Kim Bác còn chưa kịp đứng thẳng dậy thì bị hắn đá tới, lập tức ngã văng ra.

"Hay!" Trên đài có không ít người, đều lớn tiếng khen ngợi, hai tay của Tô Toàn Sinh nắm chặt, sắc mặt đỏ lên, Tống Học Nghiệp mấy tháng nay giống như biến thành một người khác vậy,, xuất thủ rất chuẩn, ba phương đều chiếm được, đây hoàn toàn là công lao của Diệp Thiên Vân.

Vương Dung chứng kiến thân pháp của Tống Học Nghiệp, rồi lại nhìn ánh mắt của Diệp Thiên Vân dưới đài cũng rất phức tạp.

Trọng tài bước lên xem xét, Kim Bác mặc dù trúng một chiêu nhưng từ từ xoa chỗ bị thương, sau đó lại đứng dậy!

Tống Học Nghiệp có chút kinh ngạc, chiêu này nó đã xuất ra tám phần công lực, bất giác xem trọng đối thủ hơn vài phần, vì cảm giác đau này không phải người bình thường có thể chịu được.

Trọng tài phát lệnh tiếp tục, Kim Bác giống như một con mãnh thú bị thương không muốn sống nữa nên xông vọt lên, mượn sức mà nhảy lên không trung, nhắm thẳng vào Tống Học Nghiệp mà tấn công.

Tống Học Nghiệp lạnh lùng cười một cái, ánh mắt không hề động, thấy đối phương bay lênn, chân dùng toàn lực đạp xuống đất, cơ thể bay lên đá thẳng mũi chân vào bên hông Kim Bác!

Một tiếng kêu thảm vang lên, Kim Bác mất sức trên không. Lập tức nặng nề rơi xuống đất và bất động.

Tất cả mọi người đều xôn xao cả lên, chỉ với hai chiêu mà đã đánh đối thủ thành ra như thế, trình độ của học viện Cẩm Thành từ khi nào đã trở nên mạnh như vậy?

Trọng tài bước tới nhìn, Kim Bác đã bất tỉnh, lập tức tuyên bố Tống Học Nghiệp chiến thắng.

Mấy huấn luyện viên của học viện Phúc Kiến phía dưới đài thấy bên mình đã thua mà không hề lo lắng, mấy người này nhìn nhau, người trẻ tuổi nhất bước tới gần Diệp Thiên Vân, cười nói: "Xin hỏi, anh là huấn luyện viên của Tống Học Nghiệp?"

Diệp Thiên Vân thấy thần sắc của đối phương, lại nghĩ đến những gì Tô Toàn Sinh nói, lập tức biết đối phương đến có ý đồ, không do dự gì, gật đ nói: "Đúng vậy!" "Danh sư xuất cao đồ!" Người huấn luyện viên này tỏ ra rất bội phục, lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp, nói: "Nếu như tiện thì tôi muốn mời mọi người đi ngồi uống nước, tiện thể nói chuyện một chút!"