Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 331




Chương 331:

 

Trong lòng Nguyễn Tri Hạ rất vui, mặc dù biết người trong lời nói của anh ta chính là Tô Khương Nhung thế nhưng lại sợ mình nghe lầm nên muốn xác nhận lại một lần nữa.

 

Nhưng Tư Mộ Hàn lại là người nói một là một, anh ta đã nói chỉ nói một lần thì quyết không nói lại lần thứ hai.

 

Nguyễn Tri Hạ nắm chặt tay anh ta, mím môi tỏ vẻ hờn dỗi.

 

Trước đây cô từng xem qua một đoạn phim dạy nữ sinh làm nũng ra sao.

 

Nguyễn Tri Hạ thử lắc lắc cánh tay của anh ta nhỏ giọng nói:

 

“Anh nói lại một lần nữa đi mà…”

 

Tư Mộ Hàn cau mày tỏ vẻ khó chịu rút cánh tay lại:

 

“Tôi còn có việc phải làm.”

 

“…”

 

Làm nũng đâu có khiến đàn ông mềm lòng đâu chứ!

 

A a.

 

Nguyễn Tri Hạ hít một hơi thật sâu sau đó lại mím môi nở nụ cười lạch cạch chạy về phía phòng ăn

 

Tư Mộ Hàn đi lên tầng hai một tay đặt lên lan can nhìn Nguyễn Tri Hạ vui vẻ chạy về phía phòng ăn, bờ môi cũng không tự chủ hiện ra ý cười.

 

 

Sau khi Nguyễn Tri Hạ trở về phòng ăn mới phản ứng lại, Tư Mộ Hàn nói “người giống như cô”.

 

“Người giống như cô” là có ý gì.

 

Hình dáng Tô Khương Nhung giống cô?

 

Thế nhưng Tô Khương Nhung làm sao giống cô được chứ!

 

Hơn nữa Tư Mộ Hàn quen biết Tô Khương Nhung trước sau đó mới biết cô sao

 

Căn cứ vào quy tắc người đến trước là chủ thì cũng nên là Tô Khương Nhung mới đúng

 

Chẳng lẽ trước khi Tư Mộ Hàn gặp cô ấy thì anh đã biết Nguyễn Tri Hạ

 

Khả năng này quá thấp…

 

Buổi tối Nguyễn Tri Hạ tìm cơ hội hỏi thăm:

 

“Tư Mộ Hàn, trước đây anh từng quen biết tôi sao?”

 

“Ừ!”

 

Tư Mộ Hàn không để ý đáp lại một tiếng sau đó cúi người xuống hôn cô.

 

Cô vẫn còn có lời muốn nói nhưng tất cả đã bị nụ hôn của anh ta chặn lại.

 

Ngón tay anh ta cởi quần áo của cô ra, cánh tay thon dài vòng qua hông trực tiếp bế cô lên giường.

 

Động tác liên tiếp thành thạo mà trôi chảy.

 

Nguyễn Tri Hạ không có quên việc mình muốn hỏi nên không buông tha truy hỏi:

 

“Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi.”

 

“Không nói cho cô biết.”

 

Tư Mộ Hàn thở nhẹ, giọng điệu quả quyết, hình như trong lời nói còn bao hàm một tia cảm xúc khác.

 

Lúc này tâm trí của Nguyễn Tri Hạ mơ mơ hồ hồ nên cũng không thể cảm nhận được tia cảm xúc khác thường kia là gì.

 

Mà Tư Mộ Hàn cũng không có cho cô cơ hội này, trực tiếp thò tay vào trong áo của cô.

 

Nguyễn Tri Hạ nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, Tư Mộ Hàn không nhịn được lại cúi người hôn cô.

 

Khoảng thời gian này anh ta không chạm đến người cô nên không nghe thấy tiếng kêu yếu ớt này, chỉ sợ anh ta không nhịn được khiến ngày mai cô không thể đi làm.