Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 1048




Chương 1048

Trên đó là vô số các hình ảnh theo dõi.

Ở ngoài cửa khách sạn, ở đại sảnh khách sạn, ngoài hành lang, cửa phòng, ngay cả nóc nhà cũng không để sót.

Thật ra không chỉ riêng khách sạn.

Lấy khách sạn làm trung tâm, tất cả những con phố, giao lộ trong phạm vi một kilomet chung quanh đều có hình ảnh được truyền vê.

Duệ Lợi cất khẩu súng đi, lót đôi tay ở sau đầu, không buồn cởi giày mà cứ vậy năm uych lên chiếc giường lớn, anh †a nhìn chăm chằm vào máy theo dõi, nói: “Tuyết Mai, phóng lớn hình ảnh!”

Tuyết Mai nghe vậy, lập tức chuyển hình ảnh ở đại sảnh khách sạn đến chính giữa.

Người đàn ông cũng cau chặt mày theo: “Duệ Lợi, anh quen biết người này?”

Thái độ của anh ta đã dịu xuống, nếu lần này đối phương không phải đến giành công lao với mình, anh ta cũng không muốn đắc tội kẻ điên này nữa.

Duệ Lợi cười lạnh: “Không quen, nhưng tôi cảm thấy tên này hơi quen mắt, cụ thể là từng gặp ở đâu thì tôi lại không nhớ ra…”

Sắc mặt người đàn ông bỗng nhiên thay đổi: “Có thể là người của Cửu Vinh hay không?”

Duệ Lợi trào phúng: “Anh ngu hay sao? Đây là lần đầu tiên tôi đến đây, trước kia chưa từng tiếp xúc hay giao tiếp với Cửu Vinh!”

Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đang nói giữa chừng, điện thoại trên người Tuyết Mai vang lên.

Cô ta mở ra loa ngoài, chỉ nghe tiếp tân nói: “Chị Tuyết Mai, ở quầy tiếp có người tìm chị!”

“Được, tôi biết rồi!”

Duệ Lợi chờ cô ta cúp điện thoại: “Tuyết Mai, em đi thăm dò chỉ tiết của cái tên này!”

Tuyết Mai gật gật đầu, nhìn vào gương để điều chỉnh lại cổ áo bị người †a làm loạn một chút, sau đó mở cửa rời đi.

Nói xong, anh đã châm một điếu thuốc lên: “Anh đi cùng cô tal”

Người đàn ông thật khó chịu trước thái độ ra lệnh của đối phương, nhưng vẫn cố nén tức giận, xoay người rời đi.

Chờ cửa phòng đóng lại, Duệ Lợi ấn ấn lên thiết bị điều khiển, âm thanh ở đại sảnh được truyền tới đồng bộ.

Anh ta móc ra một cây súng lục màu bạc tỉnh xảo từ trong ngực, vừa nhìn chằm chằm vào Triệu Nam Thiên trên màn hình, vừa lắp ống giảm thanh vào súng.

Ngoài đại sảnh, Triệu Nam Thiên ngồi trên sô pha, anh cũng đang châm một điếu thuốc.

Cảm giác lưng như bị kim chích này vân không biến mất, anh có trực giác, chắc là mình đã bị đối phương theo dõi.

Hiển nhiên, nếu lát nữa anh lộ ra chút sơ hở nào, chỉ sợ thời khắc ra cửa cũng chính là lúc đối phương ra tay!

Cảm giác áp lực đã lâu chưa xuất hiện cũng không làm anh khẩn trương chút nào. Trong khoảnh khắc cúi đầu xuống, cảm xúc của anh cũng thay đổi, nhếch khóe miệng lên, anh nhanh chóng tìm thấy góc độ thích hợp nhất.

Bồng nhiên, chỗ cầu thang vang lên tiếng giày cao gót.

Tuyết Mai biết rõ còn cố hỏi, nhìn ngay quầy tiếp khách: “Ai tìm tôi?”