Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1407




Chương 1407

“Không phải em phân biệt rõ ràng, là người nhà của Hạo Phong phân biệt rõ ràng. Anh cho rằng hai người bọn họ làm giả công văn chống đối việc cưới vợ bé để nhằm vào cái cô nổi tiếng trên mạng đó sao? Không, bọn họ là đang chống đối em, là đang cảnh cáo em. Em nên tôn trọng Hạo Phong vì Hạo Phong là vợ chính. Nếu em xúc phạm cô ta, em sẽ bị trừng phạt theo nội quy gia tộc. Mẹ chồng nàng dâu bọn họ đoàn kết lại, thay nhau đối phó với em. Nếu cả gia tộc đều bị bọn họ kiểm soát, em và Sênh Hạ sẽ không có cuộc sống tốt đẹp trong tương lai.”

Âm giọng của Tư Mã Ngọc Như càng nói càng to, giọng điệu càng ngày càng kích động.

Sắc mặt Lục Vinh Hàn cũng tối sầm lại: “Tôi kêu cô tĩnh tâm suy nghĩ, không phải để cho cô nghĩ ngợi lung tung. Nếu như không điều chỉnh được tâm trạng, sớm muộn gì cô cũng sẽ giống như Hạo Phong trước đây.”

Ông ấy tức giận xua tay, xoay người bước ra ngoài.

Tư Mã Ngọc Như buồn bực, kìm nén cơn tức giận.

Khi xuống lầu, cô ta tình cờ gặp Hy Nguyệt.

“Hôm nay cô cũng thật là lợi hại, một mũi tên trúng hai con nhạn.” Cô ta nói một cách kỳ lạ.

“Mẹ nhỏ, mẹ nói vậy là có ý gì?” Hy Nguyệt nhướng mày.

“Một khi đã là vợ lẽ, thì cả đời vẫn là vợ lẽ. Câu này không chỉ nói với người phụ nữ kia, mà còn nói với cả tôi, đúng không?” Tư Mã Ngọc Như nghiến răng nghiến lợi nói.

Hy Nguyệt nhún vai, cố gắng giữ bình tĩnh: “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, chuyện này không liên quan gì đến mẹ cả.”

“Có liên quan hay không sao, trong lòng cô biết rõ nhất.” Tư Mã Ngọc Như hừ lạnh một tiếng.

Ngay lúc Hy Nguyệt và Lục Lãnh Phong vừa cãi nhau, tâm trạng không tốt, giọng điệu tự nhiên trở nên nặng nề: “Mẹ thích nghĩ sao thì nghĩ, không sao cả.”

Đôi mắt Tư Mã Ngọc Như lóe lên một tia lạnh lùng, chế giễu.

Cái gọi là bà chủ nhà họ Lục, chẳng qua là vẻ đẹp bề ngoài, Lục Lãnh Phong hoàn toàn không để cô vào trong mắt, sau lưng anh vẫn lén lút ân ái với Kiều An.

“Tôi khuyên cô nên dành nhiều thời gian hơn cho Lãnh Phong. Người đàn ông này không thể khiến cho người ta bớt lo lắng được. Đừng để anh ta dẫn đứa con riêng về, mà cô vẫn không hề hay biết.”

Những lời này đâm vào chỗ đau của Hy Nguyệt, nhưng vẻ mặt của cô vẫn rất bình tĩnh, khóe miệng nhếch lên cười, nhưng trong thâm tâm lại không cười: “Cảm ơn mẹ đã quan tâm. Tôi sẽ chăm sóc chồng thật tốt.”

Tư Mã Ngọc Như đã nghe ra được manh mối, nếu như hai người tình cảm sâu đậm, cô nhất định sẽ nói Lục Lãnh Phong là người một lòng một dạ, cô tin tưởng anh một trăm phần trăm.

Tuy nhiên, cô đã không nói như vậy, thay vào đó cô nói rằng cô sẽ quan tâm anh hơn, điều này có nghĩa là cô đã sớm nghi ngờ Lục Lãnh Phong, chỉ là chưa đâm thủng tấm màn che đậy mà thôi.

“Lục Lãnh Phong là người có tình cảm rất sâu đậm, cũng giống như bố anh ta. Dù anh ta có niềm vui mới, cũng sẽ không quên tình cũ. Cô nên phòng ngừa việc lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Tôi không hi vọng cuộc họp gia tộc lần sau là để thảo luận về vấn đề Lãnh Phong muốn cưới vợ lẽ.”

“Mẹ quá lo, tôi với tư cách là bà chủ, tôi có quyền quyết. Chỉ cần có tôi ở đây, tôi sẽ không để cho người tình bước chân vào cái nhà này.” Hy Nguyệt dứt khoát nói.

Tư Mã Ngọc Như có chút run rẩy, cô ta suýt chút nữa thì quên mất chuyện này.

Năm đó cô ta không dùng quyền ấy là bởi vì Lục Vinh Hàn loạn lên muốn ly hôn nên cô ta chỉ có thể dùng đến cách này.