Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 747




Chương 747:

 

Sao anh không thấy em đâu cả vậy?”

 

Trong lúc nhất thời Kiều Lạc không biết phải giải thích như thế nào, cố gắng trấn tĩnh nói: “Em, em không sao, Hà Vận, hôm nay… hôm nay em không thể nào đến khám thai được, anh lái xe trở về trường học trước đi”

 

Hà Vận đầu óc mơ hồ, “Nhưng mà chúng ta đã đến đây rồi, hơn nữa cho dù không khám thai, vậy thì em đang ở đâu? Ở nơi nào? Nếu một mình anh lái xe trở về trường học, vậy một người phụ nữ có thai như em làm sao trở về một mình được?”

 

“Hà Vận, anh đừng hỏi nữa”

 

Kiều Lạc thật sự không biết trả lời như thế nào, chẳng lẽ phải nói với Hà Vận, cô bị một người đàn ông người bắt đi sao? Hơn nữa, người đàn ông này còn là cha của con cô.

 

Kiều Lạc cảm thấy không chịu nổi.

 

Hà Vận lại càng nóng ruột, “Lạc Lạc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

 

Em nói cho anh biết đi Lạc Lạc”

 

Kiều Lạc cắn cắn môi, nhắm hai mắt lại.

 

Kỳ Ngạn Lễ dán vào tai cô nói: “Nói cho anh ta biết đi, nói cho anh ta em đang ở bên cạnh ai đi. Nếu anh ta thật sự thích em, anh ta sẽ không để tâm đâu”

 

Đáng ghét cực kỳ!

 

Kiều Lạc tức giận trừng mắt nhìn anh.

 

Kỳ Ngạn Lễ hừ lạnh một tiếng, “Em không nói, vậy anh thay em nói.”

 

Bàn tay của người đàn ông, bỗng nhiên xé chiếc đầm bầu rộng thùng thình trên người cô ra, ánh mắt Kiều Lạc run rẩy lên, hét lên thành tiếng: “Anh muốn làm gì?”

 

Bên này cô thét chói tai, bên kia điện thoại, Hà Vận đương nhiên cũng nghe.

 

“Lạc Lạc? Lạc Lạc em sao vậy! Lạc Lạc, có phải em bị người ta bắt cóc không? Lạc Lạc, em nói gì đi!”

 

Hừ, Lạc Lạc? Còn dám gọi thân mật như vậy?

 

Kỳ Ngạn Lễ nhếch đôi môi mỏng, cúi người ép sát cô, giọng mỉa mai, “Nói cho anh ta biết, em đang với ai, đang làm gì.”

 

“Kỳ Ngạn Lễ!”

 

Kiều Lạc suýt bị anh ép phát điên, khóe mắt đỏ ngầu.

 

Bên đầu điện thoại kia, Hà Vận cũng sắp điên đến nơi, “Lạc Lạc, rốt cuộc bây giờ em đang ở đâu? Mau nói với anh đi!”

 

Kỳ Ngạn Lễ cúi đầu dùng sức hôn cô, “Rên lên đi”

 

Ngón tay nhỏ nhắn của Kiều Lạc dùng sức bấu chặt vai anh, để lại vô vàn dấu ngón tay như những cánh hoa quái dị, cô thà cắn nát môi mình, cũng không chịu rên lên những tiếng đáng xấu hổ kia.

 

Kỳ Ngạn Lễ làm nhục cô như vậy, nhưng chỉ vì để cho Hà Vận từ bỏ ý định, nhưng anh có tư cách gì, lúc anh muốn cô, thì có thể chiếm đoạt cô, lúc anh không muốn cô, liền ném cô sang một bên à.

 

Trong lòng anh rõ ràng vẫn còn hình bóng người khác, đúng, người đó là chị ruột của cô, rõ ràng là cô đã mồi chài người đàn ông của chị, nhưng mà bây giờ… Cô không muốn cõng theo bóng ma của chị để sống chung người đàn ông này.

 

Rất đau.

 

Đau người, đau lòng.

 

Kiều Lạc nức nở khóc lên.

 

Sống lưng Kỳ Ngạn Lễ cứng đờ, lúc anh nhìn cô, đáy mắt lướt qua tia đau lòng ẩn nhẫn, “Lạc Lạc”

 

Kiều Lạc ôm chăn thật chặt, vùi mình vào bên trong, “Bây giờ anh hài lòng chưa? Nếu như anh đã hài lòng, có thể thả tôi đi hay không?”

 

Mi tâm người đàn ông xoắn lại thật sâu, “Em thật sự không muốn ở bên anh như vậy sao?”

 

“Kỳ Ngạn Lễ, chúng ta không thể ở bên nhau, chỉ cần ở bên cạnh anh, tôi sẽ nhớ đến người chị đã chết, mà khi anh ở bên cạnh tôi, anh cũng sẽ chỉ nhớ đến chị tôi.”

 

Kiều Tang chết, đối với bọn họ mà nói, đều là nỗi đau không thể chạm vào.