Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1350: Nếu nổi lên




- Bạo cho ta!

Thân thể gần năm mươi trượng của Cửu Thiên Thần Long, trong tiếng quát của Sở Nam liền ầm ầm nổ tung, tựa như thiên nữ tán hoa một cách chậm rãi, một tầng một tầng bạo tạc, thân thể Sở Nam lại xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

- A!

Tôn Long Võ Thần ức chế không nổi mà hét thảm một tiếng, thân thể theo đó mãnh liệt rung động, một đám máu lớn được phun ra.

Tôn Long Võ Thần thực không nghĩ tới Sở Nam lại dùng phương pháp này phá tan Cửu Thiên Thần Long, đồng thời Tôn Long Võ Thần đối với Cửu Võ càng thêm hận, nếu như không phải bị Cửu Võ cuốn lấy, Cửu Thiên Thần Long sẽ tuyệt đối không thể cứ như vậy chết đi. Giữa Tôn Long Võ Thần cùng Cửu Thiên Thần Long còn có thủ đoạn chưa thi triển, chỉ tiếc là chưa kịp dùng thì Cửu Thiên Thần Long đã nổ tung, tươi sống mà nổ tung.

Nổ tung như vậy không chỉ có Cửu Thiên Thần Long mà còn có Chiểu Trạch Vực, còn có Trảm Thần trận.

Trảm Thần trận mặc dù bị Cửu Võ bổ ra một kiếm liền không còn là hoàn chỉnh giống như trước kia, uy lực theo đó mà giảm đi, lại nhận lấy Cửu Thiên Thần Long bạo tạc càng làm cho trận pháp này như đã rét lại còn tuyết rơi. Đợi Sở Nam lần nữa xuất hiện trên không, đám Kim pháp tắc kia đã không còn là liên miên không dứt nữa mà tựa có tựa không, mà hơn phân nửa lại không thể bắn tới trước người Sở Nam một mét được, tựa như nỏ hết đà vậy.

Về phần đám Không gian liệt phùng kia thì ngược lại trở nên to lớn hơn rất nhiều, bất quá, Không Gian Sáo trận của Sở Nam vẫn còn chưa có bị huỷ, vẫn ngăn cản được tuyệt đại bộ phận uy năng của nó, bởi vậy, đối với Sở Nam mà nói, nguy cơ đã được giải trừ.

Đột nhiên, thân thể Sở Nam chợt loé lên, từ trong đám huyết nhục vụn vặt bắt lấy một khoả hạt châu.

Cửu Thiên Thần Long không có thứ giống như Long đan nhưng có thể mạnh mẽ như vậy, ngoại trừ nguyên nhân là Tôn Long Võ Thần ra thì khoả hạt châu màu vàng duy nhất không bị nổ tung này chính là mấu chốt!

Cách đó không xa, Tôn Long Võ Thần chứng kiến Sở Nam bắt được khoả hạt châu kia quyền đầu không khỏi siết chặt lại, hắn muốn xông qua nhưng lại sợ Cửu Võ một bên đang cười nhạt, hắn không có lòng tin đỡ được một kiếm kia, cho nên hắn chỉ có thể giương mắt mà nhìn.

- Khoả hạt châu này đối với Thiên Long hồn có lẽ có chỗ hữu dụng.

Sở Nam thu lấy khoả hạt châu xong liền thì thào nói ra.

Xa xa, tiếng vù vù xé gió truyền tới, đám người Phong Long, Minh lão tổ đã đến.

Sở Nam quay người hướng Tôn Long Võ Thần đi tới, chỉ ba bước hắn liền tiến tới trước mặt Cửu Võ, chân thành mà nói ra:

- Cảm ơn.

- Ngươi có phải hay không cảm thấy lại thiếu ta một cái nhân tình?

Cửu Võ cũng phi thường vui vẻ mà cười nói ra.

Sở Nam lắc lắc đầu, Cửu Võ hơi sững sờ thì Sở Nam cười nói:

- Thiếu nợ một cái nhân tình như thế nào đủ? Ta đáp ứng ngươi, đi theo ngươi một chuyến, mặc dù là bẫy rập...

- Cũng không phải là bẫy rập, ta cam đoan.

Cửu Võ cuống quít phản bác lại, Sở Nam lại tiếp tục nói:

- Bất quá, ngươi phải đợi một thời gian ngắn, ta phải về phà một chuyến mới có thể đi theo ngươi được.

- Tốt!

Cửu Võ cũng nhìn ra một cỗ chấp niệm khi Sở Nam nhắc tới quê nhà, nếu có ai ngăn cản hắn hắn liền huỷ diệt đi, cho nên Cửu Võ bây giờ vẫn chưa có áp dụng qua biện pháp mạnh gì, đặc biệt là sau khi trải qua một ít sự tình.

Sở Nam tuy rằng trong lòng đối với Cửu Võ từng có suy đoán nhưng chỉ là suy đoán, Cửu Võ chân chính thuộc về thế lực nào, muốn dẫn hắn đi tới nơi nào Sở Nam hoàn toàn không biết gì cả, biết đến thi chỉ có hắn cùng cỗ thế lực sau lưng đối với hắn có mục đích, nếu không có mục đích, Cửu Võ không có khả năng ngàn vạn dặm xa xôi mà tìm tới hắn, không có khả năng đối tốt với hắn như vậy. Không cần luận tới mục đích của đối phương, cho dù là kiểu như Tôn Long Võ Thần dưỡng ra đệ tử Sở Nam cũng muốn đi một chuyến, bởi vì Sở Nam thiếu Cửu Võ một cái cứu mạng chi tình (nhân tình cứu mạng) sâu sắc. Nếu không có Cửu Võ, Tôn Long Võ Thần sớm đã cùng Cực Tiên Võ Thần liên thủ phục kích giết hắn, mặc dù hắn có Thuỷ Tinh quan thì cũng trốn không khỏi cái chết.

Sở Nam cùng Cửu Võ tựa như không coi ai ra gì mà nói ra những lời này, sau đó Sở Nam mới quay người lại nhìn Tôn Long Võ Thần mà cười nói:

- Hiện tại, nên nói tới sự tình giữa chúng ta rồi, ngươi thích bị đánh chết theo kiểu nào đây? Có phải nguyện ý bị đập chết? Hoặc là...

- Tiểu tử, ngươi là đối thủ của ta sao? Chẳng lẽ ngươi đã quên vừa rồi ngươi thiếu chút nữa là chết rồi hả?

Tôn Long Võ Thần cắt đứt lời Sở Nam, hắn sợ bản thân lại bị chọc giận, do đó sẽ ảnh hưởng tới phán đoán của bản thân, hắn muốn tỉnh táo, nhưng mà Tôn Long Võ Thần lại phát hiện, hắn chỉ cần nhìn thấy Sở Nam, cho dù Sở Nam không nói câu gì thì nộ hoả trong lòng hắn đã bốc lên rồi.

Sở Nam hít sâu một hơi.

- Đương nhiên là không quên dược, không phải không có thể quên được mà ta không muốn quên! Ta muốn khuyên chính mình, lại khiến cho chính mình mạnh mẽ hơn nữa, để về sau sẽ không phát sinh loại sự tình như thế nữa.

Cửu Võ gật đầu.

Tôn Long Võ Thần căng thẳng trong lòng, người như vậy mới là đáng sợ nhất. Tôn Long Võ Thần quyết tâm đè nén suy nghĩ trong lòng xuống, hắn nói với Sở Nam:

- Ngươi không phải ưa thích đánh cuộc sao? Ngươi dám cùng ta đánh cuộc sao?

- Không phải là muốn đánh cuộc, nếu ngươi thắng ta, ta tha cho ngươi một mạng nha, cần gì phải dùng tới phép kích tướng đây.

- Ngươi đánh cược sao?

- Đánh cược, đương nhiên muốn đánh cược! Ngươi lại không thắng được, vì cái gì lại không đánh đây?

- Cuồng vọng!

Diện mục của Tôn Long Võ Thần càng thêm dữ tợn, từng đạo tơ máu quanh co khúc khuỷu như côn trùng bò lên mặt hắn, thời điểm hắn quát ra hắn lại tế ra Chiểu Trạch vực, Sở Nam sau một chiêu Chấn Thiên Quyền không thể phá được Chiểu Trạch Vực nên cũng không ngăn Chiểu Trạch Vực rơi xuống. Tôn Long Võ Thần lạnh giọng hỏi lại:

- Ta không thắng được sao?

- Ta?

Sở Nam cười nói.

- Ngươi như thế nào không học theo kiểu gà mái kêu nữa vậy?

Sở Nam không thèm quan tâm tới Chiểu Trạch Vực bao phủ lấy hắn, sau khi hắn nói dứt lời liền trực tiếp lấy ra một khoả Địa Nguyệt Châu mà nuốt xuống. Sau khi nuốt Địa Nguyệt Châu vào, Địa Nguyệt Châu trông có vẻ cứng rắn là thế nhưng vừa vào bụng lại hoá thành chất lỏng, chất lỏng lại nhanh chóng hướng toàn thân Sở Nam lan tới.

Lúc này, thân ảnh Tôn Long Võ Thần cũng xuất hiện ở trong Chiểu Trạch Vực, vừa mới xuất hiện hắn nửa điểm chần chờ cũng không liền giết tới Sở Nam. Tuy rằng Tôn Long Võ Thần dùng tới bí pháp để tấn thăng Thiên Võ Thần, thực lực theo đó so với lúc trước xác thực tăng không ít, một cái chưởng ấn rơi xuống, Tôn Long Võ Thần nói ra:

- Trong Chiểu Trạch Vực của ta, ngươi còn có thể xuất được bao nhiêu lực?

- Phong Lôi long quyển phong.

Sở Nam hất tay lên, tám đầu Phong Lôi long quyển phong được tế ra, trực tiếp đánh tan chưởng ấn kia của Tôn Long Võ Thần, Tôn Long Võ Thần hơi sững lại, hai tay lại vung lên, Chiểu Trạch Vực xoay tròn, Kim, Thổ, Thuỷ tam hành pháp tắc chỉnh tề hướng về phía thân thể Sở Nam, sau đó hắn lại nhảy lên không, chưởng ấn khổng lồ lần lượt hướng đầu Sở Nam đánh tới.

Quan hệ tới sinh tử, thế công của Tôn Long Võ Thần quả nhiên mãnh liệt gấp mấy chục lần, quả thực khiến cho Sở Nam một cơ hội thở dốc cũng không có.

Sở Nam chỉ cười cười mà tế ra Phong Lôi, Sinh Tử, Thuỷ hoả ba loại long quyển phong ngăn cản, thân thể cũng theo Chiểu Trạch Vực mà xoay tròn, mà một khoả Địa Nguyệt Châu lại được Sở Nam nuốt vào trong bụng.

Địa Nguyệt Châu có tác dụng gia tăng lực lượng không nhiều lắm, đặc biệt là đối với kiểu người như Sở Nam, một khoả Địa Nguyệt Châu nhiều lắm chỉ có thể giúp hắn gia tăng một ngàn cân lực, nhưng mà trên người Sở Nam lại có cả một toà núi nhỏ Địa Nguyệt Châu!

Tôn Long Võ Thần cũng cảm thấy Sở Nam phát ra một cỗ thuần lực lượng, sắc mặt theo đó cũng âm trầm đi, hắn phẫn hận nói:

- Tuyệt không thể để hắn tiếp tục trưởng thành, mặc dù bỏ ra cái giá thảm trọng đi chăng nữa!

Đang nói, Sở Nam đang xoay tròn lại đột nhiên hỏi hắn:

- Lão cô long, ngươi nói những thứ chiểu trạch này, nếu nổi lên vậy sẽ là tràng cảnh như thế nào?