Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 142: Đường về xa xôi




Khi về nhà đã là đêm khuya, dọc đường đi tùy tiện mua vài thứ để ăn, Lê Khải Liệt tựa như một ngọn núi lửa trầm mặc đang chờ bùng nổ, mặc dù hắn thoạt nhìn có vẻ rất bình tĩnh nhưng Vu Duy Thiển có thể hiểu rõ cảm thụ của hắn.

Kế tiếp sẽ là một trận đánh ác liệt, nhiều lần giao chiến cùng gia tộc Claudy, Lê Khải Liệt ắt hẳn là hiểu rõ hơn so với Vu Duy Thiển, muốn phá hủy hết thảy mọi thứ để bắt buộc Vu Duy Thiển không thể rời đi cũng không phải chuyện đơn giản.

Phá hủy gia tộc Claudy hay rời khỏi sân khấu cũng không phải chỉ nói suông là được.

Sau khi tuyên cáo tại buổi hòa nhạc, lại một lần nữa làm dấy lên cơn sóng dư luận, kể từ lúc gặp phải chuyện ám sát rồi liên lụy đến vụ án ma túy, tiếp theo lại công khai ngay buổi hòa nhạc, Lê Khải Liệt không hề cố ý gây xì căng đan để tự lăng xê, bản thân hắn đã quá đủ để trở thành đề tài cho khắp nơi đàm luận.

Bởi vì hắn cố ý tuyên cáo tại buổi hòa nhạc nên hiện tại Owen vô cùng bận rộn, khắp nơi đều có người đến hỏi tin tức về Lê Khải Liệt, còn đồn đãi hắn sắp rời khỏi sân khấu, mọi người đều đang suy đoán đối tượng mà hắn tỏ tình là ai, nụ hôn môi đã từng gây nên xôn xao cho dư luận một thời lại tiếp tục được bàn tán.

Lời tuyên cáo của Lê Khải Liệt làm cho album của hắn được tiêu thụ ồ ạt, đối với một siêu sao đang nổi tiếng, cho dù hắn chỉ tùy tiện bảo rằng muốn rời khỏi làng giải trí thì cũng sẽ khiến cho mọi người hoang mang khủng hoảng.

Chuyển kênh trên tivi, Vu Duy Thiển nhìn thấy không ít tin tức giải trí.

Trước kia hắn cũng không để ý đến chuyện này, nhưng từ khi có thêm một người luôn bám sát bên cạnh thì đôi khi hắn sẽ xem những hình ảnh ngẫu nhiên hoặc tin tức trước kia của Lê Khải Liệt, cũng bao gồm cả những vụ bê bối tình cảm, nhưng những nữ minh tinh hoặc là siêu mẫu trước kia đều không còn xuất hiện trước mặt Lê Khải Liệt, theo suy đoán của hắn thì có thể người nọ đã sử dụng thủ đoạn nào đó.

Vì làm cho những người phụ nữ này không xuất hiện trước mặt hắn.

Chẳng lẽ hắn nhỏ mọn như vậy hay sao? Nhướng mi nhìn đồng hồ, hiện tại là ba giờ sáng, Naryn mất tích đã được bốn ngày.

Ngồi xuống rồi châm một điếu thuốc, nửa bên giường trống trải, không có độ ấm trên giường, người nọ rời đi đã thật lâu, cầm điếu thuốc dựa vào đầu giường, hắn nhìn lên trần nhà, kỳ thật khi Lê Khải Liệt lặng lẽ rời đi thì hắn đã phát hiện, hắn cũng nghe thấy cả tiếng động cơ của con Y2K.

Tiếng động cơ của một con quái vật bằng máy như thế mà không muốn kinh động người khác là chuyện không có khả năng.

Cốc cốc– cửa sổ bị gõ, một tiết tấu quen thuộc.

Vu Duy Thiển tùy tiện khoác một chiếc áo ngủ rồi mở ra cửa sổ, “Vì sao Woodley không đi cùng với ngươi?”

“Có phải ngươi định để cho hắn giám sát ta, làm cho ta không còn vướng víu tay chân của ngươi phải không?” Cô gái nhỏ nhắn với động tác nhanh nhẹn nhảy vào trong phòng, đấm vào ngực của hắn một cách bất mãn, “Nói cho ngươi biết, chuyện đó là không có khả năng, ta sẽ bám theo ngươi, Wirth!”

Vivian nhìn khắp phòng ngủ một vòng, tựa như đang kiểm tra, cho đến khi nàng vừa lòng tìm được một vị trí thoải mái mà ngồi xuống, “Ta thấy cái tên kia rời đi nên ta mới đến, hắn dám bỏ ngươi ở nhà một mình ngay lúc này!” Nàng tức giận bất bình mà khiển trách Lê Khải Liệt.

“Có ai đến nói cho ta biết từ khi nào thì ta bắt đầu cần người bảo hộ hay không.” Vu Duy Thiển nhướng mi, cảm thấy hơi buồn cười.

Hắn lộ rõ vẻ mặt không đồng ý, Vivian nâng mắt lên, chậm rãi trả lời, “Từ khi ngươi rước cái phiền phức này vào thân.”

Vu Duy Thiển trầm mặc hút thuốc, hắn biết cái phiền phức mà nàng đang nói là ai.

Nàng đã sớm nói rằng người nọ là vận rủi của hắn, nhưng đáng tiếc hắn không chịu nghe lời của nàng. Vivian đã không còn hơi sức mà tiếp tục than vãn, “Chuyện mà ta có thể làm là giúp ngươi rời xa nguy hiểm, tựa như ta đã từng làm. Ngươi không ly khai hắn thì chuyện duy nhất mà ta có thể làm chỉ là như vậy.”

Sự cô đơn rõ ràng hiện hữu trong giọng nói của Vivian, Vu Duy Thiển gạt tàn thuốc, cúi người hôn lên trán của nàng, “Vivian, ngươi cũng biết ngươi là người thân nhất đối với ta, trên thế giới không có ai gần gũi ta giống như ngươi….”

“Bởi vì chúng ta là bạn bè.” Nàng vừa cười vừa tiến đến gần, duỗi ra bàn tay bé nhỏ sờ lên vài sợi tóc ở phía sau tai của hắn, nàng thở dài rồi mỉm cười, “Không cần vì người mình yêu mà giải thích với ta, cũng đừng cảm thấy áy náy đối với ta, ngay từ đầu ngươi đã nói cho ta biết chúng ta chỉ là bạn bè, tình cảm là chuyện không thể kiểm soát, trước kia ta không nên chỉ trích ngươi.”

Linh hồn của nàng là của một phụ nữ trưởng thành, trước đó Vu Duy Thiển chưa từng cảm nhận điểm này rõ ràng giống như bây giờ, bàn tay luồn qua mái tóc của hắn mang theo một sự an ủi nào đó, “Wirth, ở buổi hòa nhạc ta đã nhận ra hắn quả thật yêu ngươi, ngươi cũng không thể sống thiếu hắn.”

Nụ cười dịu dàng nở rộ trên khuôn mặt nhỏ nhắn, lập tức nghĩ đến cái gì đó, Vivian liền chuyển giọng, “Nhưng hiện tại hắn đi đâu? Hy vọng là không phải đi làm chuyện gì để lừa gạt ngươi, nếu hắn tiếp tục tổn thương ngươi thì ta sẽ không buông tha cho hắn!”

Vu Duy Thiển lắc đầu, hắn ngồi xuống mép giường, “Đi lượn vài vòng, hắn cần được bình tĩnh.”

“Hắn có bàn bạc đối sách gì với ngươi hay không? Mặc kệ các ngươi muốn làm gì, ta có thể cung cấp tất cả những thứ mà các ngươi cần, cho dù là vũ khí hay là nhân lực thì đều có đủ.” Nâng mặt lên, ánh mắt của nàng tuyệt đối không phải là của một đứa nhỏ mà là của một người đã quen nhìn giết chóc đẫm máu, “Có cái gì cần ta giúp thì cứ nói cho ta biết.”

“Bây giờ vẫn chưa cần, Vivian, đừng nóng vội giương móng vuốt của ngươi ra, lần này khác với thời đại trước kia của chúng ta.” Vu Duy Thiển cũng không phải hạng người thích dính vào máu tanh, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, “Về người kia, hắn chỉ chờ đến thời cơ thích hợp mới mở miệng nhờ ta mà sẽ không đem tất cả vấn đề nói cho ta biết, đây là Lê Khải Liệt.”

“Ta còn nghĩ rằng hắn là hạng người chỉ vì mục đích có thể lợi dụng tất cả mọi thứ.” Vivian bĩu môi, mặc dù thừa nhận quan hệ của bọn họ nhưng cứ có cơ hội thì nàng lại vạch trần khuyết điểm của Lê Khải Liệt.

“Hắn có tự do của mình, không cần phải nói tất cả mọi chuyện cho ta biết, nhưng khi hắn cần thì ta sẽ ở bên cạnh hắn, tựa như khi ta cần hắn thì chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy hắn.” Gió đêm lùa vào cửa sổ làm tung bay mái tóc đen, người đàn ông đang nhìn bóng đêm cất lên lời nói bình tĩnh thản nhiên như vậy.

Vivian hơi trợn to mắt rồi thở dài, nàng không khỏi xúc động, “Có thể khiến ngươi nói ra những lời này, xem ra ngươi quả thật bị Lê Khải Liệt thay đổi không ít, chỉ tiếc người thay đổi ngươi không phải là ta, nhưng ta mừng thay cho ngươi, Wirth, bởi vì như vậy nên ta càng muốn hỏi ngươi–”

“Cái tên thương nhân Senzou kia đã nói cái gì với ngươi?” Đây mới là mục đích mà nàng đến tìm hắn, “Hắn có lai lịch gì mà lại khiến ngươi tình nguyện đi gặp hắn chứ không chịu đến tìm ta? Ta bại bởi Lê Khải Liệt còn chưa tính, ta không muốn tiếp tục bại bởi hắn.”

“Nhưng lần này không phải một trận đấu!” Vu Duy Thiển xoay người, ánh mắt dần dần trở nên nghiêm khắc, “Ta không muốn ngươi bị ta liên lụy vào chuyện này, hiểu chưa? Đây không phải trò chơi.”

“Ngươi đang lo lắng cho ta hay sao? Ngươi cũng biết ta giống như ngươi, đều không sợ chết, ngươi không có cách gì có thể ngăn cản chuyện ta muốn làm, sống nhiều năm như vậy ắt hẳn ngươi phải biết một khi phụ nữ đã hạ quyết tâm thì cho dù dùng thủ đoạn cứng rắn để cưỡng ép cũng không thể thay đổi được quyết định của cô ta.” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn.

Ánh mắt kiên định, có sự cương quyết và cơ trí của một người phụ nữ lão luyện, Vivian không chịu thỏa hiệp, “Nói cho ta biết, có phải là ngươi chuẩn bị tìm Senzou hỗ trợ hay không? Hắn có thể làm được gì cho ngươi? Có chuyện gì mà hắn có thể làm trong khi ta làm không được?”

Bầu không khí vừa yên lặng vừa căng thẳng bao vây bọn họ, cho đến khi Vu Duy Thiển bỏ xuống biểu tình lạnh lùng và cứng rắn, đè lại thái dương, “Vivian–”

Nhớ đến trước kia quen biết với Vivian, vô số hình ảnh thoáng hiện trong đầu của hắn, hắn vẫn luôn mắc nợ nàng, “Được rồi, ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Thuật lại ngắn gọn mối quan hệ sâu xa giữa hắn và Senzou, Vu Duy Thiển đem lời đề nghị và năng lực của Senzou nói cho nàng nghe. Vừa nghe xong thì Vivian liền cắn môi, “Lê Khải Liệt biết chuyện này hay chưa?”

“Ta vẫn chưa nói với hắn.” Vu Duy Thiển nghe được tiếng động cơ gào rít ở bên ngoài, sau đó chiếc xe dừng lại ở cách đó không xa, người kia ắt hẳn rất nhanh sẽ trở về, hắn bật đèn trong phòng ngủ rồi nói tiếp, “Nhưng hắn sẽ biết những phần mà hắn nên biết.”

“Nói cách khác, những phần mà hắn không nên biết thì vẫn không thể cho hắn biết?” Vivian leo lên cửa sổ, sau đó suy nghĩ một chút rồi thay đổi chủ ý, nàng đi về phía cửa chính, công khai từ trong phòng ngủ bước ra ngoài.

“Ngươi đến đây làm gì?”

Cởi ra mũ bảo hiểm, mái tóc nâu đỏ rối tung, chạy trên đường cao tốc làm cho toàn thân của Lê Khải Liệt toát ra hơi thở mạnh mẽ cuồng dã, hắn đi qua bên người nàng, áo khoác da rộng mở để lộ chiếc áo chẽn ướt đẫm mồ hôi trước ngực, Vu Duy Thiển đến phòng tắm để lấy một chiếc khăn sạch rồi ném cho hắn, hắn giơ tay chụp được, “Ta đánh thức ngươi?”

“Không muốn đánh thức ta thì trừ phi ngươi có thể chế tạo động cơ xe không phát ra âm thanh, may mắn xung quanh nơi này không có ai.” Rót một ly nước cho Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển nhìn đối phương uống cạn một hơi, mồ hôi đầm đìa trên khuôn mặt không còn nhìn thấy dấu vết do dự, tuy rằng Vu Duy Thiển không biểu hiện ra điều gì nhưng hắn quả thật rất cao hứng khi nhìn thấy Lê Khải Liệt đã khôi phục bình tĩnh.

Đôi mắt màu đen làm cho người ta không thể xem nhẹ, Lê Khải Liệt lau mồ hôi rồi nghiêng người đoạt lấy một nụ hôn, mùi mồ hôi trên người đập vào mặt của Vu Duy Thiển.

Trên áo ngủ của Vu Duy Thiển còn mang theo hương thơm sau khi tắm rửa, khoan khoái dễ chịu đến mức khiến người ta luyến tiếc không nỡ buông ra, Lê Khải Liệt hít sâu vài hơi bên cổ của đối phương, “Quay về có thể nhìn thấy ngươi thì thật là tốt.”

“Rốt cục có ai phát hiện là ta còn ở đây hay không?” Vivian giẫm chân, cảm giác bị người ta xem nhẹ cũng không hề dễ chịu.

“Ta nghĩ rằng ngươi muốn đi về.” Vu Duy Thiển kéo tay nàng qua rồi sờ đầu của nàng.

“Đúng vậy, ta muốn đi về, trước khi ta trở về các ngươi cũng không cần đặc biệt diễn màn âu yếm này cho ta xem đâu, biết là một chuyện, nhìn thấy là một chuyện khác, ngươi rốt cục có hiểu hay không?” Vừa giang chân vừa chống nạnh, Vivian ngẩng đầu lên rồi bĩu môi, làm ra bộ dáng tức giận.

Quay đầu sang hướng người còn lại, “Hiện tại ta phải đi, khi không có ngươi ở nhà thì ta sẽ thường xuyên ghé thăm, cứ như vậy đi, ngủ ngon.” Giống như một thiếu nữ lễ phép, nàng vừa nhấc váy vừa nhún chân, mỉm cười chào tạm biệt đối với chủ nhà, nụ cười quá mức sáng lạn lại có một chút tà ác.

“Nếu không phải ngươi không thể làm gì nàng thì ta sẽ đá văng nàng ra khỏi chỗ này.” Nhìn bóng dáng của Vivian, Lê Khải Liệt hung tợn nói, như là muốn kiểm tra, hắn mở ra áo ngủ của Vu Duy Thiển, sau đó dúi đầu vào cổ rồi ôm chặt đối phương.

“Đỡ hơn chưa? Có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì hay không?” Thắt lưng bị siết chặt, Vu Duy Thiển đẩy tay của Lê Khải Liệt ra rồi ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách.

Hôm nay cảm xúc của Lê Khải Liệt rất bất ổn, ít nhất hắn có thể nhận ra người nọ có điểm không thích hợp.

“Tìm được rồi.” Thu hồi ánh mắt thâm tình, lửa và băng hội tụ dưới đáy mắt, Lê Khải Liệt cầm lấy ly nước rồi uống một ngụm, “Hắn đi Hashim.” Giọng nói khàn đặc tựa hồ không hề được nước lọc làm thông thoáng.

“Còn ngươi thì quyết định sẽ đi tìm hắn.” Cho nên mới có phản ứng như vậy.

Vu Duy Thiển đứng lên, hai người đối mặt, Lê Khải Liệt giang hai tay, Vu Duy Thiển đến gần trước mặt hắn, nhìn gương mặt quá mức điển trai này.

Nóng nảy, thâm trầm, mưu mô, hết thảy tính chất đặc biệt đều bị che giấu dưới khuôn mặt kia. Gian ác, xảo quyệt, ngả ngớn, giả vờ yếu thế, Lê Khải Liệt chính là người như vậy ở trước mặt hắn, dùng đôi môi khêu gợi để lộ ra nụ cười xấu xa, “Cùng ta quay về đi.”

“Ừh.” Vu Duy Thiển trả lời rõ ràng.

Vương quốc Hashim là nơi Naryn Claudy từng lưu lại, tuy rằng chỉ ngắn ngủi vài năm nhưng vị công chúa của Hashim từng là vợ hắn. Làm hoàng tử, thời niên thiếu của Lê Khải Liệt đã từng trải qua ở nơi đó.

Vu Duy Thiển rất muốn nhìn xem nơi đó là một nơi như thế nào mà có thể sinh ra một người đàn ông như vậy.