Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 143: Giấu diếm và tin tưởng




Bay đi một quốc gia khác, đối với Lê Khải Liệt mà nói thì việc thường xuyên đi tham gia hoạt động khắp thế giới là cơm bữa, nhưng lần này là bí mật xuất ngoại, đầu tiên cần phải thông báo với Owen.

“Công chúa Lydia mời ngươi đến Hashim?” Owen lặp lại trong điện thoại một lần nữa, tin tức dạo này quá mức náo nhiệt, Lê Khải Liệt bí mật rời đi ngay lúc này, nếu có thể tránh được giới truyền thông dây dưa thì cũng có thể xem là một biện pháp tốt.

“Được rồi, dù sao thì ngươi cũng đã quyết định đi, ta biết hiện tại ngươi chỉ là thông báo một tiếng với ta, ta có thể không đồng ý hay sao?” Owen tiếp nhận lý do này.

Lê Khải Liệt đã có Vu Duy Thiển, thế nhưng thái độ của dư luận về vụ tai tiếng tình cảm với công chúa Lydia vẫn như cũ. Là người chứng kiến từ trước cho đến nay, vì vậy hắn cũng biết rất nhiều chuyện, nhưng mặc kệ là trên người của Lê Khải Liệt xảy ra sự kiện kỳ dị hay Vu Duy Thiển đã làm ra việc mà người thường làm không được ở trang viên của nhà W. Locke, thì Owen cũng không hề đề cập trước mặt người khác về chuyện này.

“Còn các ngươi đi đến đó để làm cái gì thì ta nghĩ rằng ta không nên hỏi vẫn tốt hơn, bất quá phải nhớ kỹ, nhất định phải an toàn trở về, ngươi là con gà đẻ trứng vàng lớn nhất của công ty chúng ta.” Owen vừa cười vừa nói, giọng điệu của hắn rất vui vẻ, một tay cầm điện thoại, một tay xoay cây viết máy.

“Hôm nay ta nhận được một cú điện thoại, tiểu thư Lena trước khi rời đi có hỏi ta về hành tung của đặc vụ Reid, thuận tiện nói rằng nàng có nhìn thấy một vị linh mục ở sân bay, bảo là nhìn hơi quen mắt một chút, muốn ta báo lại cho ngươi biết.” Đầu dây bên kia thay đổi người nói chuyện, giọng điệu thật bình thản của Vu Duy Thiển từ trong điện thoại rơi vào tai của Owen.

Lạch cạch, cây viết máy từ trên đầu những ngón tay rơi xuống bàn, Owen liền cầm nó lên, lại nhìn đến đầu ngón tay của mình đang run nhè nhẹ, hắn thầm mắng chính mình một câu, hắn ấn tay xuống mặt bàn, đang suy nghĩ mình nên nói cái gì thì lại nghe được giọng nói của Lê Khải Liệt muốn Vu Duy Thiển cúp máy.

“Ta không có hứng thú với chuyện của người khác, ta cũng không muốn làm cái loa truyền tin, cho dù lúc trước các ngươi như thế nào thì hãy tự mình giải quyết.”

Đây là câu cuối cùng trước khi điện thoại bị cúp, giọng nói của Vu Duy Thiển nghe ra có một chút mất kiên nhẫn, âm điệu cũng không quá nghiêm khắc nhưng dù sao cũng khiến người ta có ảo giác như bị khiển trách. Chuyện này không quan hệ đến hắn, người như hắn đương nhiên sẽ không lắm chuyện mà nhúng tay vào chuyện tình cảm của người khác.

“Cái gì a…” Owen nắm lấy mái tóc rũ xuống trước trán, tâm tư lại trở nên hỗn loạn, rõ ràng đã sớm quyết định nhưng vì sao lại sinh ra dao động khi nghe thấy cái tên kia.

“Thật đúng là thái độ làm người của ngươi, không lẫn vào đâu cho được, rõ ràng là đang quan tâm đến bọn họ mà lại dùng loại giọng điệu này để nói ra những lời như vậy. Hay là vì ngươi đã có người tình hoàn mỹ như ta còn bọn họ thì đang vướng bận khúc mắc.” Dõng dạc tuyên dương luận điệu như vậy, một đôi tay từ phía sau duỗi ra rồi ôm chặt Vu Duy Thiển vào lòng.

Một khắc không nhìn thấy, không được ôm ấp thì sẽ có cảm giác như thể bị tuột mất, nụ cười cuồng vọng tự đại của Lê Khải Liệt không hề che giấu thâm tình, hắn hôn lên mặt rồi lên tai của Vu Duy Thiển.

Nhiệt độ cơ thể của Lê Khải Liệt luôn rất nóng, hiện tại thời tiết đã chuyển lạnh, được ôm như vậy thật ra là một chuyện rất thoải mái, có thể cảm giác được nhiệt độ thân thể xuyên qua lớp quần áo, Vu Duy Thiển không nói tiếp mà chỉ nghiêng đầu liếc mắt về phía sau một cái rồi ngắt lên cánh tay của Lê Khải Liệt, “Đã chuẩn bị mọi thứ hết chưa?”

“Không chịu thừa nhận? Cũng không thành vấn đề, dù sao chỉ có ta biết ngươi là người như thế, không ai có thể nhận được sự săn sóc từ Duy yêu của ta như vậy.” Thì thầm bên tai với giọng điệu gian tà, bàn tay vây quanh thắt lưng bắt đầu chuyển động xuống dưới, “Cho nên ngươi nhất định phải quan tâm đến khát vọng của ta đối với ngươi, ngoan ngoãn để cho ta yêu ngươi đi….”

“Không rảnh cùng ngươi náo loạn, bỏ tay ra.” Vu Duy Thiển thản nhiên cầm tờ báo ở trước mặt rồi quơ ra phía sau, đánh trúng đầu của Lê Khải Liệt, “Nghĩ rằng ngươi đang mất tinh thần cho nên mấy ngày nay mới dung túng ngươi, kết quả là càng ngày càng không biết kiềm chế, ngươi tưởng mình đang ở tuổi dậy thì hay sao? Tốt xấu cũng phải xem chỗ này là ở đâu.”

“Không có gì là không tốt a, ai dám rình coi thì ta sẽ xé xác hắn.” Lê Khải Liệt bị đẩy xuống sô pha, hắn khoanh tay rồi lười biếng dựa vào lưng ghế, ánh mắt đuổi theo bóng dáng của Vu Duy Thiển, so với giọng điệu ngả ngớn kia thì ánh mắt này mới thật sự khiến người ta rùng mình.

Đi đến trước cửa sổ phòng khách rồi kéo rèm lại, cái giá phải trả khi trở thành người nổi tiếng là việc riêng tư bị cướp đoạt, lời tuyên cáo ở buổi hòa nhạc đã gây xôn xao dư luận, e rằng phải mất một thời gian mới có thể lắng dịu. Vu Duy Thiển không phải không cảm giác được ánh mắt ở sau lưng, nhưng hắn lựa chọn bỏ qua.

Nếu tiếp tục thảo luận với Lê Khải Liệt thì chỉ cần nghĩ cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì.

So với tinh lực tràn trề của Lê Khải Liệt thì Vu Duy Thiển luôn luôn chậm chạp đối với khát cầu trong tình dục, không phải là hắn lãnh cảm, chẳng qua năm tháng lâu dài đã tiêu hao cảm xúc mãnh liệt của hắn, hắn rất khó nảy sinh dục vọng đối với người bình thường, nhưng từ khi gặp phải Lê Khải Liệt thì tựa hồ có cái gì đó khác biệt, mỗi khi Lê Khải Liệt đụng chạm luôn khiến cho phản ứng của hắn trở nên mãnh liệt đến mức bản thân hắn cũng cảm thấy bất ngờ.

“Thật sự muốn làm? Nếu muốn thì ngươi tự mình đến đây.” Ngoắc tay đối với hắn, người đàn ông tóc đen đang dựa vào cửa sổ, ở trong mắt của Lê Khải Liệt thì tư thái kia của hắn có một loại trầm tĩnh lạnh lùng mà lại vô cùng quyến rũ.

Quần áo hai màu trắn đen đơn giản, đôi mắt dài mãnh giống như đang quan sát người khác hoặc đang đánh giá điều gì đó, cái loại cao quý này luôn làm cho toàn thân của Vu Duy Thiển lan tỏa hơi thở nghiêm khắc của một người theo chủ nghĩa cấm dục, nhưng Lê Khải Liệt biết rất rõ khi nhiệt tình thì Vu Duy Thiển sẽ trở thành trạng thái như thế nào.

Có đôi khi ngay cả hắn cũng chống đỡ không được, tuy rằng Vu Duy Thiển cũng không thường xuyên chủ động muốn hắn, nhưng mỗi một lần đều rõ ràng và triệt để, Vu Duy Thiển chủ động khát cầu ai thì chính là chấp nhận người đó, đặt người đó ở trong lòng. Lê Khải Liệt không hề bài xích đối với hành vi biểu hiện tình yêu như vậy của Vu Duy Thiển.

“Ngây người cái gì? Nhìn ta đến mức choáng váng?” Thấy đối phương vẫn không có phản ứng, hắn vừa chế nhạo vừa bước qua, Lê Khải Liệt đang ngồi yên trên ghế sô pha thì bỗng nhiên trong mắt lóe lên, Vu Duy Thiển bất ngờ không kịp đề phòng nên lập tức bị Lê Khải Liệt kéo vào trong lòng, quần áo bị vạch ra, “Cưng yêu, chẳng lẽ ngươi không phát hiện ta đang đợi ngươi tự mình đi đến để thỏa mãn ta hay sao–”

“Tối hôm qua còn chưa đủ à? Chẳng lẽ ngươi đang đến thời kỳ động dục….” Lời nói châm chọc bị cắn nuốt nên hóa thành mơ hồ, thiếu lực uy hiếp. Lê Khải Liệt có tai như điếc, hắn cắn lên cổ của Vu Duy Thiển, “Cứ coi như là thế, là ngươi hại ta thành như vậy, ngươi phải bồi thường cho ta.”

Thật sự là cái gì cũng nói được, Vu Duy Thiển nheo mắt lại, hào quang chớp động trong đôi mắt kia thẳng tắp tiến vào đáy mắt của hắn, dùng nhiệt tình mà không ai có thể sử dụng để nghênh đón, nụ hôn mãnh liệt bao trùm toàn thân, trọng lượng của hai người làm ghế sô pha vang lên tiếng lít rít của da thuộc, lõm thật sâu xuống dưới.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở dồn dập cùng tiếng rên rỉ trầm thấp, vừa tràn đầy áp lực vừa có một chút nhẫn nại, ánh mắt giao thoa giữa thâm tình và dục vọng, lỗ mãng thô bạo, nôn nóng khát cầu, những nụ hôn dịu dàng, Lê Khải Liệt tận tình phát tiết tình yêu trên người Vu Duy Thiển, người đang ở trong lòng hắn không hề do dự mà đáp ứng yêu cầu của hắn.

Cùng nhau quay về Hashim, nơi đó có mẹ của hắn, có em gái của hắn, hắn chưa bao giờ phơi bày quá khứ của mình ở trước mặt người khác, hắn rất thích ý khi để cho Vu Duy Thiển càng hiểu sâu về con người mình, coi như đây là cơ hội, một ngày nào đó hắn cũng sẽ hiểu rõ quá khứ của Vu Duy Thiển.

Hắn biết ở trước mặt bọn họ tồn tại một ít bí mật, hắn không truy vấn là vì hắn tin tưởng Vu Duy Thiển, nhưng mặc dù như vậy thì hắn vẫn bức thiết muốn biết tất cả bí mật của Vu Duy Thiển, hắn sẽ không làm cho người ngoài tiếp cận với tâm tư của người này, vô luận là ký ức hay là thứ gì khác.

“Ta sẽ không để cho nam nữ khác tiếp cận ngươi, có biết hay không? Thân thể của ngươi chỉ có thể có phản ứng đối với ta…” Mồ hôi nhỏ giọt, hắn vừa thở hổn hển vừa cất lên lời cảnh cáo.

“….Vô liêm sỉ, đừng nói mấy lời vô nghĩa này, ta đã nói rồi….Ngoại trừ ngươi ra thì ta căn bản đối với những người khác…A – Đừng đột ngột làm như vậy….Ưm A!” Ngón tay nắm lấy trên lưng đột nhiên buộc chặt, Vu Duy Thiển ngửa đầu, vầng trán nhíu chặt, nhìn khuôn mặt mạnh mẽ đầy nam tính đang tàn sát bừa bãi ở trên người của hắn, tràn ngập tính xâm lược và độc chiếm, tựa hồ không ngừng nhấn mạnh quyền sở hữu của mình.

“Đừng bao giờ rời xa ta nữa, Duy—Thật muốn nuốt ngươi vào bụng, để từ rày về sau ngươi và ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, như vậy có được hay không?” Ánh mắt cực nóng cùng nụ hôn làm cho người ta hít thở không thông, mồ hôi chảy đầm đìa.

“Nói ngu xuẩn cái gì vậy, cho dù là ngươi….thì cũng quá phi hiện thực…Đủ, đủ rồi, đừng làm nữa….Ngươi có thể để ta yên hay không?” Trong cơn xóc nảy, hắn nắm chặt mái tóc ngắn của Lê Khải Liệt, hô hấp dồn dập, lồng ngực quả thật như muốn nổ tung, bị nhồi nhét tình cảm liên tục.

Mồ hôi ẩm ướt tràn ngập mỗi một lần hô hấp, đến khi hào quang dưới đáy mắt ở trước mặt rốt cục tán đi, sau khi kịch liệt vận động đến chiều muộn mới chấm dứt, Vu Duy Thiển từ trên giường ngồi dậy, đúng vậy, chính là trên giường, sô pha đối với người như Lê Khải Liệt mà nói là không đủ phát huy, hiện tại người nọ đang thỏa mãn nằm bên cạnh hắn, tay vẫn còn gác lên vai hắn.

Vu Duy Thiển cắn răng đẩy Lê Khải Liệt ra để ngồi dậy, động tác hơi chậm chạp, mấy ngày nay thật sự rất phóng túng.

“Ta đi tắm rửa.” Mặc kệ Lê Khải Liệt có nghe thấy hay không, hắn bước xuống giường rồi đi vào phòng tắm, khi nhìn thấy trên người giăng đầy dấu vết thì hắn chỉ biết lặng lẽ thở dại, thầm trách người nào đó ác liệt, “Không hề chịu suy nghĩ cho ta, như vậy thì làm sao mà ra khỏi nhà.”

Trên cổ cũng có, sau tai cũng có, là Lê Khải Liệt cố ý làm như vậy, có lẽ là vì người nọ luôn chờ hắn nói về chuyện của Senzou, nhưng hắn vẫn không hề nói một tiếng nào, vì vậy mới có thể làm cho Lê Khải Liệt lo được lo mất như thế, không ngừng khát cầu hắn, mỗi một lần đều giống như đang trừng phạt vì hắn cứ im lặng.

Bạn đang �

Trong phòng ngủ vẫn không có tiếng động, sau khi hắn tắm rửa xong thì tìm một bộ quần áo sạch sẽ để mặc vào, Lê Khải Liệt vẫn nằm trên giường.

Mấy ngày nay vì để che giấu hành tung cho việc xuất ngoại mà Lê Khải Liệt chuẩn bị không ít, hắn không biết Lê Khải Liệt đang bận rộn chuyện gì, nhưng nhất định có liên quan đến Hashim và sự mất tích của Naryn. Lê Khải Liệt có chuyện phải làm, hắn cũng phải rời đi một chút để chuẩn bị sẵn sàng.

Đi đến bên giường rồi khom người hôn lên trán của Lê Khải Liệt một cái, Vu Duy Thiển đứng dậy, sau đó kéo cao cổ áo một chút nhưng vẫn không thể che khuất giấu vết trên cổ, vì vậy đành phải mặc kệ.

Cửa phòng mở ra, sau đó lại nhẹ nhàng đóng lại, khi cánh cửa bị khép lại chỉ trong khoảnh khắc thì người đàn ông đang ngủ say trên giường đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt bắn ra hào quang khắp bốn phía, lộ ra vẻ hung tợn của dã thú khát máu.

Nực cười, hắn làm sao có thể để cho người nọ rời khỏi tầm mắt của hắn dễ dàng như vậy!

Nhanh nhẹn xoay người xuống giường – cuộc săn bắn bắt đầu.

Hắn sẽ biết rõ ràng Vu Duy Thiển đang giấu diếm hắn chuyện gì, với lại vì sao phải giấu diếm.

Đại lộ Thứ Năm, thời tiết đã bắt đầu trở lạnh, trên con đường đắt đỏ nhất thế giới có thể nhìn thấy nơi nơi đều là người, có du khách cũng có doanh nhân đến đây để xem hàng hóa, Vu Duy Thiển len lỏi giữa đám người, đè thấp vành nón, cố gắng không để bị chú ý.

Sắp vào đông, gió lạnh thổi tốc cổ áo choàng, kỳ thật hắn chán ghét loại thời tiết lạnh lẽo này, gia tăng tốc độ, hắn tiến đến mục tiêu là một quán cà phê mang tên Blues, đập vào mặt là hương cà phê cùng hơi thở ấm áp làm cho hắn trầm tĩnh trở lại, tầm mắt tìm kiếm một vòng, rốt cục nhìn thấy Senzou ngồi bên cửa sổ.

Khi hắn mở cửa đụng vào chiếc chuông gió treo phía trên làm cho những người khách trong quán đều ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông mặc áo choàng đen với dáng người cao ngất, tất cả đều bất giác dõi mắt theo, bầu không khí tựa hồ thay đổi vì có một người như vậy gia nhập.

“Ngươi còn chưa tiến vào thì ta ở ngay cửa sổ đã nhìn thấy ngươi, đừng cố sức che giấu, ngươi không có cách nào để che giấu hào quang của chính mình, ngươi xem đi, mọi người ở nơi này đều nhìn về phía chúng ta.” Bưng lên tách hồng trà, Senzou mỉm cười đối với hắn, “Tựa như ta, ta chưa bao giờ che giấu hứng thú và sự tán thưởng đối với ngươi.”

“Ta không phải đến đây để nghe ngươi nói những lời này.” Tách hồng trà trước mặt không phải do hắn gọi, nó vẫn còn bốc hơi nghi ngút, thoạt nhìn Senzou quả nhiên đã sớm nhìn thấy hắn. Nâng mắt lên, làn môi mỏng manh lộ ra một góc nhọn sắc bén, “Với lại ta không thích bị người ngoài xem xét qua lớp cửa kính.”

Senzou vẫn muốn nói điều gì đó, bỗng nhiên ánh mắt di chuyển, leng keng, chiếc chuông gió lại vang lên, lúc này càng có nhiều người nhìn ra phía cánh cửa, ngay cả Vu Duy Thiển đang đưa lưng về phía cửa chính cũng có thể cảm nhận được bầu không khí đột nhiên trở nên nóng rực.

Có bước chân đang tiếp cận hắn, hơn nữa hắn biết rõ là ai đến đây, Vu Duy Thiển bắt đầu cảm thấy đau đầu.

Âm thanh hỗn độn có thể mê hoặc mọi người, tiếng bước chân lạnh lẽo từ phía sau tiếp cận, “Vì sao không nói với ta một câu nào mà lại đến đây? Ngươi còn có sức lực đến gặp hắn, Duy yêu, chẳng lẽ ta vẫn chưa thỏa mãn ngươi hay sao?” Giọng điệu lười biếng khêu gợi, chậm rãi nói ra những lời ác ý vô cùng cay độc.