Vu Thần Kỷ

Chương 118: Có duyên




‘Đạo hữu xin dừng bước’!

Trong lòng Cơ Hạo rét lạnh, vội vàng thúc dục pháp lực, thân thể hoàn toàn tan vào gió mưa thê lương, dung nhập hơi nước mông lung. Nhưng hai thanh niên phía sau thần niệm lực giống như giòi trong xương, gắt gao dính ở trên người Cơ Hạo.

Thần niệm, linh hồn tu luyện có thành tựu, linh hồn lực phóng ra ngoài, không sợ mưa gió lôi đình các thiên tượng tự nhiên bình thường, có thể xưng là thần niệm.

Hai thanh niên này giống với Cơ Hạo, tu luyện thần thông pháp môn đặc thù nào đó, ngưng tụ thần niệm lực các Đại Vu Nam hoang vĩnh viễn không thể có được. Tu vi bọn họ mạnh hơn Cơ Hạo, độn pháp của Cơ Hạo tất nhiên thần diệu, nhưng thực lực chênh lệch quá lớn, căn bản không thể thoát khỏi thần niệm hai người tập trung.

Bóng người mông lung chợt lóe mà qua, nháy mắt lướt qua gần mười dặm.

Một viên bảo châu mông lung to bằng nắm tay, mang theo bạch quang nhàn nhạt từ trên cao rơi xuống, hung hăng bổ về phía lưng Cơ Hạo.

Hào quang giáp trụ trên người Cơ Hạo chợt sáng ngời, cả thảy ba mươi sáu đóa sen xanh xoay quanh mà sinh ra, ùn ùn hướng bảo châu màu trắng cản lại. Bảo châu và sen xanh va chạm, chưa phát ra nửa điểm thanh âm, liền nhìn thấy hào quang trên bảo châu dao động, từng đóa sen xanh liên tiếp ảm đạm, cuối cùng bảo châu thật sự rơi ở trên người Cơ Hạo.

Giáp trụ kịch liệt rung động, thanh quang run rẩy mãnh liệt.

Một lần này, lực công kích bảo châu chất chứa làm giáp trụ không thể hoàn toàn triệt tiêu, có một bộ phận nhỏ dư kình hung hăng xâm nhập thân thể Cơ Hạo, Cơ Hạo chỉ cảm thấy một lực đạo mênh mông, to lớn nện ở trên người, trúng xương cột sống phát ra tiếng ‘Kẽo kẹt…’ không chịu nổi gánh nặng, hắn có thể rõ ràng cảm giác có vài đoạn xương cột sống cũng đã nứt ra các tia vết nứt.

Lực lượng mạnh mẽ chấn động lục phủ ngũ tạng, ngực Cơ Hạo nóng lên một trận, ngụm máu tươi lớn trộn lẫn các tia lửa màu đỏ vàng phun ra, ‘Ào’ một cái cả mảng huyết quang xen lẫn ánh lửa phun xuống đất, đem mặt đất thiêu đốt ra một cái hố to kích thước mười mấy trượng.

Hơi nóng cuồn cuộn phóng lên cao, cuồng phong cuốn theo mưa to đánh vào trong hố to, trong hố hòa tan nham thạch nóng chảy và nước mưa ập vào nhau, tung tóe lên vô số hơi nước.

Cơ Hạo thét dài một tiếng trầm thấp, ‘Lâm’ ‘Binh’ ‘Đấu’ ‘Giả’ ‘Giai’ ‘Trận’ ‘Liệt’ ‘Tiền’ ‘Hành’ chín chữ chân ngôn nối đuôi ra, bản thân từ trong tới ngoài tản mát ra ánh sáng rạng rỡ, thiên địa nguyên khí, tất cả lực lượng thần bí trong vũ trụ không ngừng ùa vào thân thể, cả người trong suốt long lanh tựa như bảo châu, một tia nguyên khí cũng chưa tiết ra ngoài.

Luồng ngoại lực đó đủ để tạo thành thương thế càng thêm thảm thiết gấp mười đối với Cơ Hạo, như nước lũ bị đê đập phong tỏa, sau khi ở trong cơ thể Cơ Hạo quay cuồng một trận, liền theo con đường Cơ Hạo mở cho nó, từ trong miệng Cơ Hạo phun ra.

Một đạo bạch quang bắn ra ngoài vài dặm, toàn bộ cây gỗ lớn ven đường ùn ùn gãy nát. Cuối cùng bạch quang rơi ở trên một đỉnh núi nhỏ, đem ngọn núi nhỏ đó hủy diệt trong nháy mắt.

Thương thế trong cơ thể bị cố định ở trong nháy mắt vừa rồi, theo thiên địa nguyên khí không ngừng ùa vào, tiềm lực sinh mệnh cường đại của bản thân bị kích phát, thương thế nhanh chóng khôi phục. Trên xương cột sống Cơ Hạo vang lên một trận ‘Rắc rắc’, xương cột sống đau đớn nhanh chóng bị một sự mát mẻ bao phủ, thống khổ cấp tốc tiêu tán.

Thét dài một tiếng, Cơ Hạo quay đầu hướng hai thanh niên nhìn một cái, đem gương mặt bọn họ chặt chẽ ghi nhớ dưới đáy lòng, sau đó một đôi cánh do lửa ngưng tụ thành mở ra ở sau người, trong cơ thể mấy chục đường kinh lạc đối ứng thần thông Lưu Quang Hỏa Dực thiêu đốt dữ dội, thiên địa nguyên khí khổng lồ bị những kinh lạc đó cắn nuốt, thiêu đốt, một lực thúc đẩy mạnh mẽ chợt thêm vào ở trên người Cơ Hạo.

Nha Công hưng phấn quát to một tiếng, trong tiếng ‘Quạ’, hai cái lông chim màu đen trên người Nha Công bay lên, nhẹ nhàng rơi ở trên chân Cơ Hạo. Lông chim màu đen chợt cháy lên, hóa thành hai cái phù văn thật nhỏ vặn vẹo dính chặt ở trên người Cơ Hạo.

Đây là vu pháp phụ trợ Nha Công thi triển, có hai phù văn này trợ trận, Cơ Hạo ở trong một khắc đồng hồ tới đây, tốc độ đủ để tăng thêm hai lần.

“Hai vị đạo hữu hôm nay ban thưởng hậu hĩnh, ngày sau chắc chắn cảm tạ nhiều!” Cơ Hạo cất tiếng rống to, thân thể hóa thành một ánh lửa rất nhỏ xé rách màn mưa, lao thẳng tắp lên giữa không trung, sau đó kéo theo cả mảng lớn tàn ảnh hướng mục tiêu lao đi.

Lưu Quang Hỏa Dực tốc độ cực nhanh, Cơ Hạo thi triển bí pháp phi hành của Cửu Tự Chân Ngôn Đan Kinh phối hợp, tốc độ càng thêm kinh người. Tuy pháp lực tiêu hao quá mức, loại cấp tốc phi hành này nhiều nhất duy trì hai khắc đồng hồ, nhưng ở trong mắt hai thanh niên, tốc độ của Cơ Hạo giờ phút này làm bọn họ cũng có chút run sợ trong lòng.

Bọn họ toàn lực thúc dục độn pháp, cũng không cách nào bay nhanh giống Cơ Hạo!

Trong tiếng ‘Xẹt xẹt’, vô số mưa rơi ở trên người Cơ Hạo, sau đó bị nhiệt độ cao thúc giục thành hơi nước. Hai thanh niên như lửa đốt mông bay lên trời, đạp một đám mây trôi nhàn nhạt cấp tốc hướng Cơ Hạo đuổi theo, nhưng rất rõ ràng, tốc độ của bọn họ so với Cơ Hạo chậm hơn khoảng ba thành!

Đặt ở ngày thường, tốc độ của bọn họ so với Cơ Hạo nhanh hơn không ít, nhưng sau khi Nha Công bỏ hai cái lông chim, thêm vào vu pháp cho Cơ Hạo, Cơ Hạo đã nhanh hơn bọn hắn. Hai thanh niên tức giận đến mức liên thanh nguyền rủa, nhưng trong con ngươi bọn hắn không ngừng lóe ra tinh quang, biểu cảm tham lam trên mặt càng thêm nồng đậm.

Hạt bảo châu màu trắng kia, là sư phụ hai người ban cho, cho vị sư huynh này trọng bảo bảo mệnh, vị sư huynh này từng dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, một bảo châu đập chết một con giao long tu vi so với mình còn cao hơn một đoạn, có thể thấy được lực sát thương của bảo châu này lớn bao nhiêu.

Trọng bảo như thế, thế mà chỉ đánh cho Cơ Hạo ói ra một ngụm máu, có thể thấy được giáp trụ này trên người Cơ Hạo, so với viên bảo châu này mạnh hơn nhiều, dù sao thực lực chênh lệch của Cơ Hạo và hai người bọn họ bày ra ở đó!

“Đạo hữu, còn xin dừng bước. Giáp trụ trên thân ngươi có duyên với ta, ngươi không đi được.” Hai thanh niên cùng cất tiếng cười to, gã sư huynh kia cắn chót lưỡi, phun một ngụm tinh huyết ở trên bảo châu màu trắng, bảo châu phóng ra một luồng sáng chói mắt, bao lấy thân thể hắn, tốc độ chợt gia tăng năm thành, nhanh chóng hướng Cơ Hạo đuổi theo.

Phun ra một ngụm tinh huyết, sắc mặt vị sư huynh kia chợt trở nên tái nhợt đi rất nhiều, hiển nhiên nguyên khí của hắn tổn hại rất nặng.

Nhưng nụ cười trên mặt hắn lại là như thế nào cũng không che dấu được, hắn thậm chí rảnh rỗi dương dương đắc ý quay đầu nhìn sư đệ thẹn quá hóa giận một cái —— hắn phen này đuổi theo, giáp trụ trên người Cơ Hạo đã hoàn toàn vô duyên với sư đệ hắn.

Cơ Hạo nhíu mày, sát khí phía sau càng lúc càng nặng, hai hàng lông mày dài của gã sư huynh kia chậm rãi nhướng lên, một mảng sát ý quanh quẩn mi tâm, dụng tâm giết người đoạt bảo là rõ ràng như thế. Càng đòi mạng hơn, hao phí bản mạng tinh huyết nhất định, Cơ Hạo muốn chạy, cũng chạy không nổi với gã.

Đúng lúc này, Cơ Hạo cấp tốc vòng qua một chân núi nho nhỏ, vừa mới từ bên một vách núi như bình phong vòng qua, phía sau một thanh niên cầm sáo nhỏ, trên người cũng mặc áo vải thô màu trắng đạp một mảng đám mây nước đi lên đón.

Vừa thấy Cơ Hạo, thanh niên này liền lớn tiếng cười lên: “Đạo hữu, trọng bảo trên người ngươi có duyên với ta, còn xin dừng bước một hai.”

Thanh niên vung lên sáo nhỏ trong tay, ba thanh nguyệt nha loan đao to bằng bàn tay tỏa ra tinh quang bắn nhanh ra, hóa thành ba dải hàn quang dài hơn một trượng hướng vào đầu Cơ Hạo bổ xuống.

Cơ Hạo bị dọa nhảy dựng, theo bản năng kinh hô: “Phi… Phi đao?”