Vu Thần Kỷ

Chương 119: Cường tập




Cơ Hạo ánh mắt cuồng nhiệt nhìn ba thanh phi đao lăng không chém xuống.

Thật sự kích động, kích động đến mức mỗi một sợi lông toàn thân đều đang run rẩy. Tuy trước mắt là ba thanh phi đao, nhưng mà không hề nghi ngờ, đây là ngự kiếm thuật. Kiếp trước thời đại mạt pháp, ngự kiếm thuật chỉ là truyền thuyết, Cơ Hạo lật khắp đạo tạng, kinh Phật, điển tịch các nhà lưu phái, có thể nhìn thấy cũng chỉ là ghi chép vụn vặt.

Ngự kiếm lăng không, nháy mắt vạn dặm, ở ngoài ngàn dặm, vung kiếm giết người.

Từng có một đoạn thời gian rất dài, Cơ Hạo cũng mê say thật sâu vì phong thái kiếm tiên trong truyền thuyết, cái này cũng là một trong các động lực chủ yếu nhất hắn vắt hết óc, tìm hiểu ra Cửu Tự Chân Ngôn Đan Kinh.

Ngại là hắn khi đó, ngay cả một thanh bảo kiếm có linh tính cũng không tìm thấy.

Mà trước mắt, ba thanh phi đao tỏa ra tinh quang, linh khí quanh quẩn, đang hung hăng hướng hắn bổ xuống.

Mang theo một tia tán thưởng, Cơ Hạo thậm chí nhất thời xem nhẹ đây là chiến trường sinh tử. Thân thể hắn nhẹ nhàng lướt qua một cái đường cong, đã hiểm lại càng hiểm hơn tránh được ba thanh phi đao. Hắn thậm chí còn từ bên hông rút ra một con dao găm, ở lúc ánh đao lướt qua thân thể mình, dao găm chế tạo từ thép tốt nhẹ nhàng chạm một cái ở trên ánh đao.

Vô thanh vô tức, thậm chí cổ tay không thể cảm nhận được nửa điểm khí lực, dao găm rèn từ thép tốt bị ánh đao xay thành phấn.

Chỉ là một mảng đao khí ánh đao mang theo đảo qua tay Cơ Hạo, một tầng da thịt thật dày ở mu bàn tay hắn bị đao khí cuốn vỡ nát, lộ ra xương cốt long lanh như tinh thạch phía dưới. Áo giáp A Bảo luyện chế phun ra một đạo thanh quang ngăn cản đao khí, nhưng vừa mới chịu một đòn của bảo châu, lực phòng ngự của giáp trụ hiển nhiên còn chưa khôi phục, Cơ Hạo lập tức chịu thiệt lớn.

Trên mu bàn tay máu tươi đầm đìa, Cơ Hạo đau đến trước mắt tối sầm, vội vàng ngầm vận bí pháp, mạnh mẽ che lại mạch máu phụ cận vết thương, để vết thương không chảy máu nữa.

Ba đạo ánh đao xoay quanh một cái, lại hướng Cơ Hạo chém xuống. Một lần này, Cơ Hạo không dám mạo hiểm nữa, hắn thét dài một tiếng, vội vàng thúc giục Lưu Quang Hỏa Dực hướng rừng rậm ở bên chạy trốn.

Hai thanh niên phía sau đã đuổi tới, nhìn thấy nam tử thanh niên phía trước chặn đường đi của Cơ Hạo, hai người cùng lên tiếng cười nói: “Đại sư huynh, không ngờ được ngươi có nhã hứng như thế?”

Sáo nhỏ trong tay đại sư huynh nhẹ nhàng vung lên, đặt ở bên miệng nhẹ nhàng thổi một tiếng, sau đó cười vang nói: “Hai vị sư đệ, giáp trụ trên người kẻ này chính là bảo vật thật sự, có duyên phận lớn với ta, hai vị sư đệ sẽ không tranh đoạt với ngu huynh chứ?”

Hai thanh niên phía sau sắc mặt khó coi giống như bị cưỡng bức ăn ba cân phân trâu, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp biến thành một mảng đen sì.

Nhưng đại sư huynh nhà mình đã mở miệng, hai người chỉ có thể không tình nguyện lắc lắc đầu, cười khan: “Vật này, quả nhiên có duyên với đại sư huynh!”

Ba người cùng cất tiếng cười vui, trong tiếng cười tràn ngập tình nghĩa thân thiết huynh hữu đệ cung, chỉ là trong mắt đại sư huynh nhanh chóng hiện lên một mảng khinh thường, trong mắt hai sư đệ thì nhanh chóng xẹt qua một tia thẹn quá hóa giận cùng oán hận, chi tiết nhỏ này không đáng nói với người ta.

Đại sư huynh chỉ tay, ba ánh đao hung hăng hướng Cơ Hạo đuổi theo, sau đó hắn đem sáo nhỏ ghé vào bên khóe miệng, nhẹ giọng cười nói: “Vậy, còn nhọc hai vị sư đệ ngăn trở đứa nhóc này cho ngu huynh. Còn nhỏ tuổi, thằng nhãi này quả thật khó chơi.”

Hai thanh niên cười gượng vài tiếng, mặt âm trầm đẩy nhanh tốc độ, toàn lực hướng Cơ Hạo đuổi theo.

Cơ Hạo hướng phía trước chạy như điên, mắt thấy đã sắp chạy vào trong rừng rậm. Hai thanh niên cách hắn còn có hơn nửa dặm, mà ánh đao kia cách Cơ Hạo chỉ có không đến hai mươi trượng. Nhưng Cơ Hạo tự tin, hắn nhất định có thể ở trước khi ánh đao đuổi kịp mình đã chạy vào trong rừng.

Rừng rậm Nam hoang, địa hình gập ghềnh, nơi nơi đều là cây mây cỏ tranh, giờ phút này chính là phong thuỷ bảo địa Cơ Hạo bảo mệnh ẩn thân.

Nhưng vị đại sư huynh kia lặng yên cười, ngón tay khẽ ấn một cây sáo nhỏ lục trúc chế thành kia, một khúc sáo du dương đột ngột từ mặt đất mọc lên, giống như một trận gió mát, ở trong mưa rền gió dữ trong khoảnh khắc truyền khắp phạm vi mười dặm.

Cơ Hạo chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, tử phủ kim đan điên cuồng xoay tròn lên, tiếng sáo du dương dễ nghe ở trong lỗ tai hắn liền biến thành ma âm đòi mạng, giống như vô số thanh đao nhọn hung hăng hướng linh hồn Cơ Hạo đâm xuyên tới.

Càng thêm đáng sợ là, có vô số ác quỷ hình thù kỳ quái bỗng dưng xông ra ở bên người Cơ Hạo, vươn tứ chi be bét máu thịt muốn bắt được Cơ Hạo. Một luồng khí âm hàn mãnh liệt từ bốn phía đánh úp lại, thân thể Cơ Hạo cứng ngắc từng đợt, lục phủ ngũ tạng cũng sắp bị đông lại.

Ảo giác, ảo giác, nhất định là ảo giác!

Cơ Hạo hét lớn một tiếng, Cửu Tự Chân Ngôn ‘Đấu’, ‘Trận’, ‘Liệt’ ba đại chân ngôn nối đuôi nhau ra khỏi miệng, toàn bộ tinh thần lực chợt ngưng tụ một cục, một cỗ khí tức mạnh mẽ kiên định như núi không thể phá hủy từ trong cơ thể hắn bừng bừng sinh ra.

Miệng mở ra, mảng lớn Kim Ô Thổ Tức phun ra, ánh lửa màu đỏ vàng chất chứa một tia vô thượng phá tà lực của thượng cổ Kim Ô gào thét bao trùm phạm vi mấy chục trượng. Toàn bộ ác quỷ trong bóng đêm cùng kêu lên gào thét lui tan, trước mắt Cơ Hạo chợt sáng ngời, vẫn là một mảng núi rừng bão tố thống trị kia.

Phía sau, đại sư huynh kinh dị một tiếng, sáo nhỏ trong tay ‘Rắc’ một cái nứt ra một khe hở nho nhỏ.

“Thằng nhãi, ngươi muốn chết!” Đại sư huynh hét một tiếng giận dữ, chỉ tay, ba đạo ánh đao càng nhanh thêm ba phần, nương trong nháy mắt Cơ Hạo bị tiếng sáo mê hoặc xé ra hư không hai mươi trượng, hung hăng chém ở trên lưng Cơ Hạo.

Cơ Hạo kêu đau một tiếng, thanh quang trên giáp trụ lưu chuyển chặn đao phong không thể cắt vào thân thể Cơ Hạo, nhưng trong ánh đao chất chứa ba đạo đao ý cực kỳ sắc bén có một bộ phận nhỏ xâm nhập vào, giống như vô số thanh đao nhỏ hung hăng đâm ở trên lục phủ ngũ tạng của Cơ Hạo.

Bụng đau quặn lên, há mồm phun ra một dòng máu nóng.

Ba ánh đao ‘Xẹt xẹt xẹt’ quay tròn một cái, nhanh chóng xông lên trời cao, sau đó ánh đao giống như cối xay gió xoay tròn, hướng cổ Cơ Hạo cấp tốc vặn xuống.

Cơ Hạo nổi hung, hắn xoay người, hắn cùng ba thanh niên áo trắng vừa lúc ở trên một đường thẳng.

Tức giận nhìn ba người, Cơ Hạo cười một tiếng dữ tợn, lấy ra một khối kim bài đại biểu thân phận Man Man nọ Man Man đưa tặng, đồng thời kim bài cũng có lực sát thương cực lớn. Tuy chỉ có lực lượng một đòn, nhưng lực công kích của kim bài này, tuyệt đối vượt qua cảnh giới Đại Vu.

Ánh lửa chợt lóe, một ánh lửa bắn thẳng tắp ra, ba thanh niên áo trắng vừa lúc ở trên một đường thẳng, tay Cơ Hạo cực vững, không có chút run rẩy. Hồng quang chuẩn xác xuyên thấu đầu ba người, đem đầu bọn họ trực tiếp hoá khí.

Ba ánh đao đã sắp rơi ở trên cổ Cơ Hạo, theo đầu đại sư huynh đột nhiên hoá khí, ánh đao chợt ngưng trệ ở không trung, ánh đao tiêu tán, lộ ra bản thể ba thanh phi đao tỏa tinh quang.

Cơ Hạo cười thảm một tiếng, lau lau máu tươi khóe miệng, đem ba thanh tiểu đao hình trăng non sắc bén đến cực điểm cầm ở trong tay, yêu thích không buông tay bắt đầu thưởng thức.

Cẩn thận cân nhắc một phen, Cơ Hạo dùng thần niệm lực vòng quanh ba thanh đao nhỏ vòng vài vòng, cẩn thận ở trong một cái phù văn nhỏ bé trung tâm nhất của ba thanh đao nhỏ đánh xuống dấu ấn linh hồn của mình. Hắn lập tức cảm nhận được, mình và ba thanh đao nhỏ sinh ra một số liên hệ kỳ dị nào đó.

Đắc ý cười vài tiếng, Cơ Hạo đi đến bên ba cái thi thể không đầu, đem mọi vật phẩm trên thân bọn họ lần lượt lục soát ra.

Cơ Hạo đắc ý nhất là, bên hông vị đại sư huynh kia, thế mà có một túi gấm to bằng bàn tay, không gian bên trong dài rộng cao đều ở khoảng nửa trượng, đủ để cất chứa lượng lớn tạp vật.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, xuân phong đắc ý Cơ Hạo hóa thân ánh lửa bay đi, ba cái xác chết đã hoàn toàn biến thành một đám tro bụi.

Cơ Hạo chưa phát hiện, ở trong núi rừng, một con khỉ đen sì to bằng bàn tay, đang trừng lớn ba con mắt xanh rờn, gắt gao theo dõi thân hình hắn đi xa.