Vu Thần Kỷ

Chương 1876: Cùng chung mối thù




Cực lạc thanh tịnh thế giới sụp đổ, tiểu thế giới Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân bắt đầu từ thời đại hồng hoang, đã từng viên gạch từng viên ngói, vất vả cực khổ, một đạo thần văn xếp một đạo thần văn, một đạo cấm chế đắp lên một đạo cấm chế, tiêu phí vô số tâm huyết, vô số khí lực cấu tạo, cứ như vậy sụp đổ.

Toàn bộ thế giới hóa thành các luồng thiên địa nguyên khí hùng hậu tinh thuần, bụi về bụi, đất về đất, triệt để dung nhập Bàn Cổ thế giới.

Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân bắt đầu từ lúc khai thiên tích địa, đã vắt hết óc, dùng hết thủ đoạn, hãm hại, xảo trá vơ vét, tính cả đánh nguội, lừa lọc, các loại ‘kết duyên’ mà có được vô số kỳ trân dị bảo. Những trân châu lưu ly chồng chất như núi, những mỹ ngọc kim sa trải thành đại địa, đồi mồi san hô mênh mông như biển, còn có vô số vật quý hiếm...

Đến từ nơi nào, thì trở lại nơi đó.

Huynh đệ hai người thật không dễ gì tích góp được chút gia sản đó, tan thành mây khói, không sót lại gì. Vu đạo nhân nói ngay cả một xu cũng không lưu lại cho bọn họ, hắn thật sự làm được. Tất cả đều hóa thành thiên địa nguyên khí bổn nguyên nhất, một lần nữa dung nhập thiên địa.

Vô số đạo nhân giấu ở trong thanh tịnh thế giới, Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân từ thời đại hồng hoang bắt đầu, đã hao hết tâm huyết mời chào môn hạ, dùng vô số tâm lực vất vả dạy dỗ ra các môn nhân tinh anh đó.

Còn có sau khi nhân tộc quật khởi, Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân phái vô số môn nhân truyền đạo, hành tẩu bát phương, dạo chơi thiên hạ, dùng các loại thủ đoạn mời chào các tu sĩ nhân tộc.

Vô số đạo nhân, tu sĩ mờ mịt không biết làm sao đứng ở trên đại địa mênh mông.

Nơi này ở cực tây của Bàn Cổ mỗ đại lục, là địa bàn Tây Hoang đại lục ban đầu, nơi này canh kim chi khí cực nặng, cho nên thảm thực vật thưa thớt. Trên đại địa liếc một cái đều là sa mạc bờ cát, hoặc là núi trùng điệp đứng sừng sững như đao, trên đường chân trời thưa thớt mấy cái cọc cây uể oải, trên mặt đất mọc thưa thớt cỏ khô giống như bệnh chốc đầu.

Vừa rồi, các đạo nhân tu sĩ này còn giấu ở trong thanh tịnh thế giới phong cảnh tuyệt đẹp, đột nhiên thế giới sụp đổ, bọn họ từ các nơi ẩn thân tuyệt mật ngã vật ra, rơi ở trên một mảnh đất hoang cằn cỗi này.

Vô luận là đại năng môn đồ thời kì hồng hoang đã tùy tùng Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân, hay là các đệ tử nhân tộc bình thường, vừa mới bái vào môn hạ không đến ngàn năm, toàn bộ môn hạ đệ tử Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân ngơ ngác nhìn bốn phía, hoàn toàn không biết đã xảy ra cái gì.

Vu đạo nhân cười ‘khà khà’ một tiếng, đỉnh đầu hắn có ba luồng khí màu trắng lao ra, ba vầng thần quang trắng lóa hiện lên, trong bạch quang xuất hiện hình bóng chân thân Tam Bành đạo nhân. Chỉ thấy trong vô số môn đồ của Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân, hơn ba phần mười số tu sĩ mi tâm, ngực, bụng đồng thời có bạch quang trào ra, bọn họ ùn ùn hướng Vu đạo nhân đại lễ bái kiến.

“Tốt!” Vu đạo nhân cười lớn một tiếng, tay áo hắn cuốn một cái, các đạo nhân hướng hắn hành lễ bị tay áo hắn cuốn đi, sau đó thân thể hắn nhoáng lên một cái, chợt hóa thành một luồng hào quang bỗng nhiên đi xa.

Trên bầu trời, một đám mây mênh mông lao vút đến, trên đám mây khí tím lan tràn mấy vạn dặm, mơ hồ có thể thấy được một bóng người đứng ở trên đám mây. Bóng người này chỉ là ánh mắt thâm trầm hướng phía dưới nhìn một cái, sau đó ngựa không dừng vó hướng Vu đạo nhân đuổi theo.

Đám người Ngu Hoặc chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng một phen, thời điểm người nọ hướng bọn họ nhìn xuống, chỉ một cái liếc mắt... Bọn họ liền cảm thấy mỗi một tế bào toàn thân bọn họ đều như bị đơn độc bóc ra, những cái lưỡi dao cực kỳ nhỏ đem mỗi một tế bào của bọn họ đều cắt phá thành mảnh nhỏ.

Toàn bộ bí mật của bọn họ, toàn bộ âm tư trong lòng, tựa như đều bị người nọ liếc một cái nhìn thấu.

Nếu người nọ muốn giết bọn họ, nhắm chừng không sai biệt lắm như bọn họ xử lý hai phân thân của Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân, chỉ thời gian chớp mắt có thể làm được. Nhưng may mắn, tựa như người nọ không có hứng thú đối với bọn họ!

“Đại đạo chấp chưởng giả!” Thân thể Ngu Hoặc kịch liệt run run, hắn bị một cái liếc mắt kia của người nọ dọa thiếu chút nữa ngã bệt xuống đất: “Thế giới này, thế mà lại tồn tại đại đạo chấp chưởng giả... May mắn, may mắn, chúng ta ở trong mắt hắn giống như con kiến...”

“Không, hắn có kẻ địch!” Ngu Tê cũng sợ tới mức cả người run rẩy, nhưng rất nhanh hắn đã khôi phục bình tĩnh, sau đó hắn điên cuồng hét rầm lên: “Người kia vặn vẹo đại đạo pháp tắc thế giới này, hắn là kẻ địch của đại đạo chấp chưởng giả... Ha, chưa bao giờ nghe nói loại chuyện này, nhưng nó lại thật sự tồn tại!”

“Tận tình làm việc chúng ta muốn làm đi!” Ngu Tê dang hai tay vươn về phía bầu trời, một vầng mặt trời màu đen hiện lên ở đỉnh đầu hắn, khí tức giết chóc khủng bố thổi quét khắp trời, bầu trời Bàn Cổ mỗ đại lục bị đám mây nồng đậm màu đen đột nhiên trào ra triệt để bao phủ: “Bọn họ, không có thời gian quan tâm chúng ta! Đây là cơ hội của chúng ta, đây là cơ hội của chúng ta!”

Ngu Phần trầm giọng nói: “Thương lượng một phen nên xuống tay như thế nào... Nếu, người nọ thật sự có kẻ địch, như vậy, có lẽ chúng ta có cơ hội...”

Một đám người ghé vào nhau, trong thời gian ngắn ý niệm lấy hàng vạn ức để tính lui tới giao hội, bọn họ dùng thời gian cực ngắn đã làm ra quyết định phù hợp nhất cho ích lợi của bọn họ.

Khi đám người Ngu Hoặc thảo luận thỏa đáng rồi, đám môn đồ trung thành của Mộc đạo nhân và Hoa đạo nhân chưa bị Vu đạo nhân mang đi lúc này mới phản ứng lại rốt cuộc đã xảy ra điều gì ——trọng địa tông môn bọn họ, hang ổ bọn họ, bị người ta tận diệt!

Thậm chí sư tôn bọn họ, Mộc đạo nhân và Hoa đạo nhân cũng bị người ta loáng cái đánh chết!

Chạy đi, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi, chạy thoát những thánh nhân đáng sợ đến từ vực ngoại này!

Đây chính là tận mười tên thánh nhân giáp mặt, bọn họ các tu sĩ nho nhỏ ngay cả thiên đạo chân ý cũng chưa chạm đến, sao có thể là đối thủ của bọn hắn?

Gào thét chói tai, vô số đạo nhân chật vật lao vút lên trời, đều tự thi triển độn pháp mau lẹ nhất chật vật chạy trốn. Trong đó càng có gần trăm đạo nhân ngày thường được Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân cưng chiều nhất lấy ra những linh phù lá bồ đề hoặc là cánh hoa sen chế thành, kích phát linh phù hốt hoảng bỏ chạy.

“Linh hồn các ngươi, tất cả đều thuộc về ta!” Ngu Hoặc cười, hắn há mồm phun ra bộ não Bàn Ngu, từng luồng khí màu đen tựa như tia chớp bắn nhanh ra.

Trên 99% số đạo nhân bị khí đen xuyên thủng thân thể, thân thể bọn họ ầm ầm tan rã, chỉ có vô số bóng người vặn vẹo bị khí đen kéo vào bộ não Bàn Ngu, trong thời gian ngắn đã chuyển hóa thành lực lượng linh hồn Ngu Hoặc tăng cường tu vi của bản thân.

Trừ gần trăm môn nhân tâm phúc cầm linh phù, môn nhân của Mộc đạo nhân và Hoa đạo nhân hầu như toàn quân bị diệt!

Hang ổ bị hủy, môn nhân bị giết, tất cả cố gắng của Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân từ khi khai thiên tích địa trôi theo dòng nước, hai người từ ‘phú hào’ thu mình, đột ngột biến thành ‘dân nghèo’ rõ đầu rõ đuôi.

Trong hồng hoang tinh không, hai đạo nhân cười tủm tỉm nhìn Cơ Hạo, mặc cho Cơ Hạo dùng ánh mắt lườm bọn họ như thế nào, bọn họ chỉ cười.

Bọn họ chết sống không thừa nhận Mộc đạo nhân và Hoa đạo nhân có nửa điểm quan hệ với bọn họ, toàn bộ hiệp nghị Cơ Hạo đạt thành với Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân, bọn họ kiên quyết quỵt nợ. Cho nên Cơ Hạo mời bọn họ giúp đỡ, hai đạo nhân chỉ cười quỵt nợ.

Chợt, con mắt hai người đồng thời sung huyết, bọn họ tức giận nhìn về phía Bàn Cổ mỗ đại lục, đồng loạt rên rỉ một tiếng!

“Tiểu đạo hữu, Bàn Cổ thế giới ta sao có thể cho phép tà ma làm loạn?” Hai đạo nhân tức giận quát lớn: “Chúng ta, tất nhiên phải đồng lòng hợp sức, tru sát tất cả ma đầu kia! Hàng yêu trừ ma, chính là thiên chức của người tu luyện chúng ta!”