Vu Thần Kỷ

Chương 1877: Đều sử thủ đoạn




Đã xảy ra chuyện gì?

Cơ Hạo nhắm mắt lại, Thái Dương Tinh chiếu khắp trời, chuyện vừa rồi đã xảy ra ở nơi cực tây của Bàn Cổ mỗ đại lục, bị Thái Dương Tinh ‘thấy’ hết ở trong ‘mắt’, ghi khắc lại. Cơ Hạo hồi tưởng tình huống vừa rồi, nhất thời lòng có điều hiểu ra, nở nụ cười.

Sào huyệt bị người ta hốt, ngay cả rễ đều bị người ta đào lên chặt đứt, khó trách hai lão đạo nhân da mặt dày quỵt nợ này thẹn quá hóa giận.

Cơ Hạo đột nhiên cười nói: “Hai vị đạo hữu cần gì tức giận? Cũ không đi, mới không đến. Cực lạc thanh tịnh thế giới cũng là đã chứng đạo quả, rất có tinh túy của tịch diệt đạo quả, thật sự tịch diệt đại thành. Chúc mừng hai vị đạo hữu, chúc mừng hai vị đạo hữu, cái gọi là không phá thì không xây được, thật sự là đạo lý này!”

Vung tay áo, Cơ Hạo cũng không sợ đắc tội hai đạo nhân, hắn lớn tiếng cười nói: “Hai vị đạo hữu bỏ đi bản thể Hồng Mông linh căn ước thúc, đại đạo có thể mong chờ; tương tự bỏ đi giáo môn quá khứ thành lập trói buộc, lập lại tông môn, tất nhiên là sẽ phát dương quang đại!”

Da mặt hai đạo nhân run rẩy, vô luận là vẻ mặt sầu khổ hay là mặt mày hớn hở, ánh mắt kia đều như dao, hận không thể từ trên người Cơ Hạo lóc xuống mấy khối thịt. Lời này nói ra... Quá nói móc người ta rồi, quá thiếu sự đồng tình!

Bọn họ từ khi Bàn Cổ thánh nhân khai thiên tích địa đã bắt đầu tích góp gia sản, cả một đống người bị xử lý hơn 99% đó. Dù là bọn họ đạo hạnh cao thâm, đạo tâm củng cố, bọn họ cũng đau lòng thiếu chút nữa nhảy dựng lên cao tám trượng chửi ầm lên!

Hừ lạnh một tiếng, quanh thân hai đạo nhân phát ra kim quang mơ hồ, mặt âm trầm sải bước xông ra ngoài.

Long Mẫu đang gắt gao dây dưa với Vô Song Nguyên Long, ả rõ ràng không phải đối thủ của Vô Song Nguyên Long, giờ phút này chỉ nương vài món linh bảo cường đại đau khổ phòng ngự. Vô Song Nguyên Long đã để lại ở trên người ả mấy chục vết thương sâu thấu xương, có mấy vết thương thiếu chút nữa đem ả xé thành hai đoạn.

Hai đạo nhân như quỷ mỵ đến bên người Long Mẫu, một người chộp về phía cổ Long Mẫu, một người khác một tay ấn về phía đầu Vô Song Nguyên Long. Hai đạo nhân cùng lên tiếng quát: “Ngươi có duyên với bổn môn, bổn môn đang cần một vị sơn môn hộ pháp!”

Long Mẫu hét một tiếng giận dữ, bị đạo nhân vẻ mặt sầu khổ bóp cổ. Ả điên cuồng hướng bên hông đạo nhân đập quải trượng một phát, nhưng tay đạo nhân điểm một cái, một chuỗi hạt châu ánh vàng rực rỡ từ trong tay áo hắn ‘Keng keng keng’ trượt ra, hung hăng quấn ở trên cổ Long Mẫu.

Thân thể Long Mẫu mềm nhũn, chật vật quỳ rạp xuống trong hư không, không tự chủ được hiện ra nguyên hình. Đạo nhân cầm lấy sừng rồng đỉnh đầu ả, hướng vào đầu ả đánh ba quyền, đánh cho Long Mẫu miệng phun máu tươi, đỉnh đầu tóe ra ánh lửa: “Nghiệp chướng, quy thuận hay không? Không phục, hôm nay sẽ đánh chết ngươi!”

Một tiếng rồng gầm truyền đến, Long Mẫu hổn hển quát: “Nếu là Tổ Long còn, các ngươi sao dám ức hiếp ta?”

Đạo nhân đầy mặt sầu khổ tụng một tiếng chân ngôn kéo dài, ánh mắt như đao hung hăng đảo qua cổ Long Mẫu: “Tổ Long nếu ở đây, cũng là có duyên với bổn môn, bần đạo lập tức lấy toàn bộ tu vi độ hắn nhập môn là được.”

Long Mẫu nghe ra sát ý tràn ngập của đạo nhân, ả ngoan ngoãn ngậm miệng, không dám dong dài thêm nửa câu. Đạo nhân bị hốt cả ổ, vô số môn nhân đệ tử hóa thành tro bụi, chính là thời điểm đang nổi nóng, hiện tại không cần nói Tổ Long, dù là Bàn Cổ thánh nhân giáp mặt, đạo nhân cũng sẽ xắn lên tay áo đấu một trận với gã.

Đạo nhân tươi cười đầy mặt đặt một bàn tay ở đỉnh đầu Vô Song Nguyên Long, Vô Song Nguyên Long cũng gầm lên giận dữ, răng nhọn vuốt sắt đồng thời hướng đạo nhân cào tới. Nhưng trên ngón tay đạo nhân lóe ra kim quang, thân thể nguyên long rung lên, mắt thấy đã sắp quỳ xuống.

Cơ Hạo thét dài một tiếng, đầu đội Bàn Cổ Chung, chân đạp Thiên Địa Kim Kiều hóa thành một luồng sáng màu vàng lao đến bên cạnh đạo nhân, nguyên từ lực tràng vô hình vô tích bao phủ hư không, Bàn Cổ Kiếm trong tay kéo theo một đạo hàn quang, khai thiên tích địa năm chiêu hợp nhất hướng bàn tay đạo nhân chém tới.

“Đạo hữu, đây là vật kéo xe của bản đế tôn, vô duyên với đạo hữu!” Cơ Hạo cười rất sáng lạn, hắn lấy Bàn Cổ chân thân pháp tướng xuất hiện, quanh thân hỗn độn chi khí tràn ngập, trong hành động của thân thể cao lớn, hư không cũng mơ hồ chấn động không ngớt.

“Bần đạo nói có duyên, tự nhiên chính là có duyên!” Đạo nhân mỉm cười, trên ngón tay lao ra một đạo linh quang, trong linh quang một cái phất trần ngọc tinh xảo khéo léo hướng kiếm quang của Cơ Hạo càn quét đến.

Vang một tiếng thanh thúy, như dao làm bếp cắt dưa vàng, phất trần ngọc đạo nhân đánh ra bị Bàn Cổ Kiếm chém thành hai đoạn, kiếm quang theo một quỹ tích quỷ dị xé rách một đạo linh quang kia, nhẹ nhàng khéo léo chém ở trên ngón tay đạo nhân.

Đạo nhân kinh ngạc giận dữ quát lớn một tiếng, cánh tay hắn chợt co về, nhưng nào còn kịp? Kiếm quang cứng rắn rơi ở trên bàn tay hắn, đem thân thể thánh nhân của hắn bổ ra một vết thương dài ba tấc, nhiều điểm khí màu tím bọc các giọt máu vàng phun ra, hóa thành các đóa thiên hoa màu vàng bay loạn khắp trời.

“Tiểu tặc!” Đạo nhân tức giận, vừa rồi còn là tiểu đạo hữu, hiện tại đã biến thành tiểu tặc!

“Đạo hữu hãy nhớ rõ thân phận mình!” Cơ Hạo hướng đạo nhân gật gật đầu, lạnh nhạt nói: “Cần biết, đạo hữu chỉ là người rảnh rỗi thế ngoại của Bàn Cổ thế giới, bản đế tôn lại là thiên đế thiên địa tứ phong, tuy đạo hạnh pháp lực so ra kém đạo hữu thánh nhân chi tôn, nhưng nói từ trên thân phận, thiên đế tôn quý còn hơn thánh nhân! Đạo hữu cho rằng lời bản đế tôn có đạo lý hay không?”

Hai đạo nhân đồng thời nhíu mày.

Thánh nhân, người siêu phàm nhập thánh, có vô lượng pháp lực, khôn cùng thần thông. Nhưng như Cơ Hạo nói, hai vị bọn họ chỉ là người rảnh rỗi thế ngoại. Mà thiên đế, người chấp chưởng thiên đạo do thiên địa tứ phong, nắm quyền bính thiên địa, trấn áp tam giới, chỉnh đốn lại thiên địa chính khí.

Thiên đế tất nhiên thực lực không bằng thánh nhân, từ trên quyền bính thiên địa chính thống mà nói, quyền bính của Cơ Hạo quả thật cao hơn thánh nhân một cái đầu!

“Thiên đình!” Hai đạo nhân đồng thời nhìn nhau một lần, trong mắt hiện lên một mảng hàn quang, hiển nhiên bọn họ bởi vì lời Cơ Hạo nói đã nổi lên một số tâm tư khác biệt nào đó.

Cười lạnh một tiếng, hai đạo nhân đồng thời cưỡi Long Mẫu đột ngột đi xa, chỉ nghe một tiếng rú thảm, Cổ Tôn đạo nhân hộc máu bay lên, bị tay áo đạo nhân khẽ cuốn lấy hung hăng ‘kết duyên’, sau đó Cổ Linh tú sĩ bị một cánh tay to ánh vàng rực rỡ từ trong khôn cùng trúc ảnh lôi ra, cũng bị nhét vào trong tay áo ‘Kết duyên’.

Cổ Ác đồng tử hóa thành một cái xương sọ thật lớn phá không bỏ chạy, còn chưa chạy ra mười dặm, hư không bên người cô ta đã ầm ầm vỡ nát, một cái tay áo chộp vào đầu, cô ta cũng tâm không cam tình không nguyện cùng kết duyên phận với hai đạo nhân.

Ngay sau đó Long Mẫu hướng Phệ Tâm cửu tử đang ác chiến lao đi, hai đạo nhân cười dài, trên ngón tay bọn họ bay ra các đốm sáng màu vàng, ánh sáng vàng không ngừng rơi ở trên thân Phệ Tâm cửu tử cùng rất nhiều cao thủ long tộc bọn hắn thống soái.

Phệ Tâm cửu tử và long tộc đại năng bị ánh sáng màu vàng chạm vào, liền không tự chủ được hóa thành nguyên hình, phủ phục ở trong hư không gào thét khàn cả giọng.

Ngay sau đó đám người Côn Bằng, Tương Liễu cũng đều ‘kết duyên’, mỗi người ủ rũ bị hai đạo nhân nhét vào trong tay áo.

Một đám đệ tử của Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân đột nhiên biến sắc, vội vàng lui bước về phía sau, bọn họ không dám chống lại hai đạo nhân phát cuồng này.

Cơ Hạo chân đạp Thiên Địa Kim Kiều theo sát ở bên cạnh hai đạo nhân, bọn họ từng liên tục hướng Khổ Trúc sơn chủ và Thương Tâm đ*o nhân ra tay, lại đều bị kiếm quang của Cơ Hạo ngăn lại. Hai đạo nhân rất kiêng kị đối với Bàn Cổ Kiếm của Cơ Hạo, bị ép bất đắc dĩ buông tha Khổ Trúc sơn chủ và Thương Tâm đ*o nhân.

Đột nhiên một tiếng vang lớn từ phía Bàn Cổ mỗ đại lục truyền đến, mọi người nhìn chăm chú, chỉ thấy trong truyền tống trận vượt giới trên không Lương Chử, đột nhiên một cái cánh tay màu đen lớn vô cùng vươn vào.