Vu Thần Kỷ

Chương 420: Thu binh




Mặt trời còn chưa mọc lên, bầu trời chỉ tờ mờ sáng.

Sương mù màu trắng bồi hồi trong núi, xa xa truyền đến tiếng ca du dương của sơn quỷ.

Khi đại chiến duy trì, các tinh linh tinh hoa núi rừng thai nghén mà thành đó tránh rất xa chiến trường nguy hiểm. Nhưng chiến tranh vừa mới chấm dứt, các nàng cảm giác lực cực kỳ sâu sắc đối với thiên nhiên, liền về tới nơi mình sống, hát lên ca khúc tuyệt vời chỉ thuộc về các nàng.

Cơ Hạo đứng ở trên một tảng đá lớn, hai tay khoanh trước ngực, nhìn một đại chiến sĩ Già tộc hổn hển lột hết trong giáp trụ cùng quần áo trên người mình, chỉ mặc một cái quần cộc nho nhỏ nhảy nhót lung tung.

Làn da vốn màu đồng cổ bởi vì tức giận đã biến thành màu tím đậm, chiến sĩ Già tộc này buồn bực rít gào: “Không còn nữa! Cái gì cũng không còn! Chẳng lẽ muốn ta đem quần cộc cũng cởi cho các ngươi?”

Mấy chiến sĩ Lôi Trạch bộ vây quanh ở bên cạnh đại chiến sĩ Già tộc này, từ trên xuống dưới ở trên thân hắn moi móc một phen, xác định trên người hắn không có bất cứ vật nào bí mật mang theo, lúc này mới hài lòng nhếch miệng cười, ở trên mông hắn hung hăng đạp một cước ý bảo hắn có thể đi rồi.

Đại chiến sĩ Già tộc tức giận siết hai nắm đấm, dùng sức vung một cái, trầm mặt sải bước đi về phía doanh địa dị tộc xa xa. Đi vài bước, hắn quay đầu lưu luyến nhìn giáp trụ mình cởi, còn có trọng thuẫn, đại kiếm vốn thuộc về hắn.

Vài binh sĩ đồ quân nhu nhân tộc đã lớn tiếng hô khẩu hiệu, đem khôi giáp của đại chiến sĩ Già tộc này nâng lên một chiếc xe ngựa. Áo giáp nặng nề ép càng xe vang lên ‘ken két’, hai con trâu rừng kéo xe dùng đủ khí lực, lúc này mới chậm rãi kéo xe hướng xa xa bước đi.

Khổ người của đại chiến sĩ Già tộc so với chiến sĩ nhân tộc khôi ngô nhất còn cao lớn hơn một mảng lớn, giáp trụ của bọn hắn, chiến sĩ nhân tộc không thể trực tiếp mặc, cho nên những giáp trụ này chỉ có thể nấu lại sau đó một lần nữa đúc.

Mà đại chiến sĩ Già tộc này bỏ lại thuẫn bài cùng đại kiếm, thì đã bị hai chiến sĩ Lôi Trạch bộ nhanh tay cướp vào trong tay. Vô luận là thuẫn bài hay đại kiếm, những binh khí này đều có thể trực tiếp sử dụng. Tuy nặng nề một chút, nhưng chiến sĩ nhân tộc không thiếu tinh anh đủ lực lượng.

Nơi nơi đều là giáp trụ và binh khí rơi xuống đất phát ra tiếng vang nặng nề.

Ở một tuyến Huyết Vân phong, quân đội Đế thị nhất tộc tụ tập đều bỏ lại quân giới của mình, tay không tập trung ở xa xa.

Các quý tộc Ngu tộc kia còn tốt, bọn hắn rất chú ý thể diện, cho nên bọn hắn còn có thể giữ lại một cái áo dài tơ lụa chế thành. Đại chiến sĩ Già tộc thì thô lỗ hơn rất nhiều. Bọn hắn đối với thể diện cũng không phải coi trọng lắm, cho nên bọn hắn bình thường đều chỉ để lại một cái quần cộc.

Thê thảm nhất chính là phó binh cùng nô lệ dị tộc, bọn hắn ai cũng bị lột sạch sẽ, bọn hắn vốn đã ngay cả quần cộc cũng không có một cái, bị chiến sĩ nhân tộc dã man lột sạch một sợi vải cuối cùng trên người, một đám trần trùng trục cuộn mình lại, lạnh run trong sương sớm se lạnh.

Quý tộc Ngu tộc cùng chiến sĩ Già tộc có thể rời khỏi, nhưng phó binh cùng nô lệ bọn hắn mang đến chiến trường, đều sẽ trở thành chiến lợi phẩm của nhân tộc.

Đại chiến một lần này, ở hai nơi Huyết Vân phong cùng vịnh Ác Long, nhân tộc đầu nhập vào trên trăm vạn tử nô, sau khi những tử nô đó chết trận, đang cần rất nhiều nô lệ bù lại tổn thất.

Một tòa lại một tòa Huyết Nguyệt thần tháp nặng trịch ngã xuống, vô số phù văn trên thân tháp lóng lánh ánh lửa chói mắt, thân tháp dùng các loại tài liệu quý trọng đúc nóng mà thành vỡ ra, nứt thành từng mảnh vỡ nặng trịch, bị binh sĩ đồ quân nhu nhân tộc đưa lên xe ngựa chở đi.

Toàn bộ quân đội dị tộc tuyến Xích Phản sơn buông vũ khí, toàn bộ đồ quân nhu quân dụng đều thành chiến lợi phẩm của nhân tộc, các Huyết Nguyệt thần tháp kia cũng không ngoại lệ.

Nhìn từng vũ khí chiến tranh sắc bén tiêu phí lượng tài nguyên khổng lồ của gia tộc rèn thành cứ như vậy tự hủy, mặt nhiều quý tộc Ngu tộc cũng đã vặn vẹo, càng có một số người sau khi gập ngón tay tính toán một phen những Huyết Nguyệt thần tháp tổn thất này rốt cuộc đại biểu bao nhiêu ngọc tệ, bọn hắn đau lòng rơi nước mắt.

Bọn hắn không cảm thấy khuất nhục vì hành vi buông vũ khí đầu hàng của nhà mình, ở trong mắt các quý tộc Ngu tộc, mệnh lệnh đầu hàng là Đế Thích Diêm La ban phát. Như vậy người thừa nhận sỉ nhục này, cũng chỉ có thể là Đế Thích Diêm La.

Sỉ nhục chiến bại, không có nửa điểm quan hệ với bọn hắn những quý tộc Ngu tộc kiêu ngạo này.

Nhưng các quân giới tổn thất, nhất là những Huyết Nguyệt thần tháp tự hủy kia, đó đều là tiền. Từng đống lớn tiền! Tiền đó đều là tài sản riêng của gia tộc bọn hắn, bọn hắn vì những tiền tài tổn thất này mà lòng đau như cắt, đau lòng đến mức nước mắt giống như nước suối chảy ra.

Nơi nơi đều là dị tộc buồn bực chửi rủa và oán giận, tuy ở vịnh Ác Long Huyết Nguyệt nhất mạch chịu đau khổ, nhưng ở nơi khác, ở tiền tuyến Xích Phản sơn dài dằng dặc, rất nhiều gia tộc Huyết Nguyệt nhất mạch đánh đang có thanh có sắc, thậm chí là đè ép quân đội nhân tộc đánh mãnh liệt.

Những quý tộc Ngu tộc chiến sự thuận lợi đó rất không vui vẻ gì đầu hàng, theo bọn hắn thấy, bọn hắn có cơ hội thắng lợi.

Nhưng mệnh lệnh của Đế Thích Diêm La không thể làm trái, các quý tộc Ngu tộc bị ép buông vũ khí, để lại toàn bộ đồ quân nhu quân dụng, bọn hắn tự nhiên là oán khí đầy bụng, mà toàn bộ oán khí đều tập trung ở trên người Đế Thích Diêm La.

So sánh, toàn bộ chiến sĩ nhân tộc tuyến Xích Phản sơn đều vui mừng khôn xiết, bọn họ cao hứng phấn chấn tiếp thu tài phú kẻ địch trước mặt mình. Dựa theo quy củ, những đồ quân nhu quân đội dị tộc lưu lại, sẽ là thu hoạch của bộ lạc tương ứng bọn họ, toàn bộ giáp trụ, binh khí, quân giới to nhỏ, còn có lương thực, vu tinh… chồng chất như núi, đều sẽ là tài sản riêng của bộ lạc bọn họ.

Tiếng cười như núi lở sóng thần từ xa xa truyền đến.

Vòng tay không gian trên cổ tay một tướng lĩnh Ngu tộc bị đoạt xuống, một vu tế nhân tộc mở ra vòng tay không gian, mấy chục vạn khối vu tinh chuyên cho Huyết Nguyệt thần tháp sử dụng ‘Rầm rầm’ lăn đầy đất.

Nhiều chiến sĩ nhân tộc vây quanh những vu tinh này hoa chân múa tay, cười đến nước mắt cũng chảy ra.

“Phen này, chúng ta có tiền cưới vợ rồi!”

“Ha ha, bộ lạc chúng ta nhà mỗi người đều sẽ có thêm hai con đại gia súc!”

“Ngu ngốc, đương nhiên là lấy tiền này đi mở nơi trú đóng mới, địa bàn lớn, bộ lạc có thể nuôi càng nhiều trẻ con hơn, sẽ trở nên càng thêm cường đại!”

Các chiến sĩ cao hứng phấn chấn thảo luận công dụng của những vật thu được. Làm người thắng, đây là quyền lợi bọn họ nên hưởng thụ.

Các chiến sĩ dị tộc đứng chung một chỗ xa xa, mặt âm trầm nhìn động tĩnh bên này.

Tiếng hoan hô của nhân tộc giống như một cái lại một cái tát nặng nề, hung hăng tát ở trên mặt bọn hắn. Nhất là các thượng tầng quý tộc lĩnh quân xuất chiến, bọn hắn càng tức giận đến mức trong mắt huyết quang bắn ra bốn phía, một đám nghiến răng nghiến lợi mắng tên Đế Thích Diêm La.

Hao phí suốt ba ngày ba đêm, quân đội dị tộc tuyến Xích Phản sơn sau khi chuyển giao toàn bộ đồ quân nhu, hai tay trống trơn xếp thành hàng hướng phía bắc quay về.

Bọn hắn lúc tới đầy bụng hùng tâm tráng chí, chỉ nghĩ kiến công lập nghiệp, chinh phục nhân tộc.

Bọn hắn lúc đi tình cảnh bi thảm, cơn tức đầy bụng hóa thành cả mảng lướn sương mù quấn quanh ở đỉnh đầu bọn hắn.