Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 178: Ngàn dặm gặp gỡ




Lâm Gia Bảo đổi chủ trong một ngày, đám cưới biến thành đám tang, khiến lòng người trấn Vạn Lâm bang hoàng.

Bốn người Thủy Lung tiêu sái rời đi, để lại khổ sở và xoắn xuýt trong lòng khách khứa và người dân trong ngoài tửu lâu Lâm gia, không biết nên oán hận hay đồng tình với cái chết của Lâm Hữu Ngân. Oán hận ông ta dám tính kế lên khách mời, để bọn họ trúng độc Tử Tước Vĩ, trơ mắt nhìn công lực của mình bị độc ăn mòn, cũng không biết ngày sau có cơ hội giải độc hay không? Đồng tình là đồng tình cho kế hoạch của ông ta bị thất bại, cuối cùng rơi vào số phận sống chết không rõ.

Nhưng rất nhanh, kết cục của Lâm Hữu Ngân được mọi người biết rõ.

Vừa qua buổi trưa không bao lâu, thi thể Lâm Hữu Ngân bị vứt giữa đường.

Không ai biết thi thể bị kẻ nào ném ra, chờ người đầu tiên phát hiện, thi thể đã ở chỗ này.

Thi thể này trần truồng, đầu hoàn toàn không bị hao tổn gì, có thể nhìn rõ vẻ mặt tuyệt vọng và tràn ngập sợ hãi của Lâm Hữu Ngân. Trên người hắn đầy hoa văn màu máu, thật nhỏ và dày đặc tựa như người ta dùng bút lông thấm chu sa vẽ lên bức tranh.

Một đám người vây xung quanh thi thể của Lâm Hữu Ngân, từ đầu đến cuối không có người nào to gan bước lên kiểm tra.

La Chấn Thiên biết được tin tức liền tới nơi này, nhanh chóng từ đám đông đi tới phía thi thể Lâm Hữu Ngân.

“Uhm?” La Chấn Thiên đứng cách thi thể Lâm Hữu Ngân một thước, khuôn mặt không thay đổi sắc nay lại hiện vẻ kinh ngạc. Hắn phát hiện, Lâm Hữu Ngân vẫn còn hơi thở cuối cùng.

Chỉ là một chút sức sống yếu ớt bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất, nhưng cuối cùng vẫn không đứt đoạn. La Chấn Thiên hít mũi một cái, lại đến gần Lâm Hữu Ngân, cẩn thận ngửi mùi vị của ông ta. Ánh mắt không ngừng lộ ra kinh ngạc: “Đây là thuốc quý kéo dài tính mạng, đồng thời còn là thuốc sống dậy ‘Tỏa Hồn’.”

La Chấn Thiên từng may mắn nhìn thấy đan dược ‘Tỏa Hồn’, cũng cẩn thận ngửi qua, đối với vị thuốc này cũng rất quen thuộc, cho nên ngửi một lần liền đoán ra.

“Không phải ông ta bị người của thánh…mang đi sao? Vì sao còn lãng phí thuốc quý để kéo dài tính mạng của ông ta?” La Chấn Thiên kinh ngạc, nghi ngờ, thầm nghĩ có nên tặng Lâm Hữu Ngân một chưởng hay không, thật sự kết thúc tính mạng của ông ta.

Nhưng nghĩ lại thánh tôn cho người dùng thuốc duy trì sinh mệnh của lão, hắn động thủ có khi nào phá hỏng tính toán của thánh tôn? Vẫn là không nên hành động lỗ mãng.

Từ chuyện Kiều Lịch Lịch cùng với một màn xảy ra trong tửu lâu Lâm gia, La Chấn Thiên đã hiểu biết một hai về tính nết và thủ đoạn của thánh tôn. Về sau, hắn càng cẩn thận hơn, rất sợ đắt tội với thánh tôn, bị đối phương nhớ thương.

Lại nhìn thoáng qua Lâm Hữu Ngân, La Chấn Thiên hừ lạnh, phất tay áo chuẩn bị rời đi.

‘Bùm’ Sau lưng, âm thanh như quả bóng hơi nổ tung vang lên.

Thân thể La Chấn Thiên vừa xoay một nửa bị giật mình dừng lại, hai mắt trừng lớn, miệng khẽ nhếch, vẻ mặt không dám tin ---- Thì ra, hắn vung áo lên, mang theo một trận gió, ấy vậy mà khiến cơ thể Lâm Hữu Ngân nổ tung.

Giờ khắc này, mặc kệ La Chấn Thiên hay người đi đường đều gặp tai ương, hoặc nhiều hoặc ít đều bị máu vấy lên người.

Giờ khắc này, bọn họ mới hiểu, thì ra hoa văn màu máu trên người Lâm Hữu Ngân không phải tranh vẽ, mà là vết thương thật, nhưng không biết người dùng dao có bí thuật gì, cư nhiên tạo thành vết thương nhưng da thịt vẫn dính liền như trước, giữ gìn vẹn toàn, nhưng khi tác động nhẹ lập tức phá vỡ thành từng mảnh nhỏ.

“Thiên Đao Vạn Chém.” Một hồi La Chấn Thiên mới hoàn hồn nhận ra loại hình phạt này.

Thủ đoạn trừng phạt cao như vậy, cho dù là đường chủ hình đường của Trường Nhạc Cung cũng làm không được.

Sắc mặt La Chấn Thiên tái nhợt hơn vài phần, trong lòng càng kiêng dè thánh tôn hơn một tầng.

Những người xung quanh sau lưng hắn, đã sớm hét rầm lên. Nói thật, đối với người dân trấn Vạn Lâm, một màn trước mắt thực sự quá kinh khủng rồi.

Chương 178.2: Ngàn dặm gặp gỡ

Edit: Tịch Ngữ #Zly_macngulau

“Tốt lắm.” Cúi đầu, tiếng cười từ chỗ tối vang lên, người bên ngoài không có nghe thấy.

ẩn Phượng hài lòng thu hồi ánh mắt, cảm thấy dễ chịu, chạy về hướng thánh tôn đang ở.

Lợi dụng nhiệm vụ được thánh tôn giao cho để giải trí cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng không thể chơi đùa quá đáng, nếu như thánh tôn có việc gọi đến mà mình không có mặt, vậy thành ra vui quá hóa buồn.

Sự thật chứng minh, lần này Ẩn Phương lo xa rất dư thừa. Lúc nàng ấy chạy về bên người thánh tôn, liền phát hiện thánh tôn đang nói chuyện phiếm với Thủy Lung rất vui vẻ, căn bản không nhớ gì hết.

“Biết sớm như vậy, thà chơi thêm một hồi nữa rồi về.” Ẩn Phượng thầm nghĩ, lấy bút máy và giấy ra, ôm tâm trạng cẩn thận mà hưng phấn âm thầm ghi chép đối thoại của hai người bọn họ.

“Đây là chuyện làm ăn mà ngươi nói?” Thủy Lung xâu xa nhìn thánh tôn.

Trong lúc ăn cơm trưa, hai người đã nói đến chuyện hợp tác làm ăn, nhưng sau một phen nói chuyện, Thủy Lung phát hiện, cái này nếu gọi là hợp tác làm ăn, lợi ích của nàng càng nhiều thêm.

Biểu tình của thánh tôn không chút thay đổi, thản nhiên thờ ơ gật đầu.

Thủy Lung nói: “Nếu gọi là hợp tác làm ăn, tại sao toàn là lợi ích của ta không vậy.”

Thánh tôn cười: “Nàng bỏ công nhiều hơn.”

Thủy Lung nhíu mày: “Cũng đúng, người cột ta vào mỏ vàng, ta cần phải bỏ nhiều công sức để chuyển mỏ vàng về địa bàn của mình.”

Dựa theo thánh tôn nói, việc nàng cần làm là cùng hắn chiếm lĩnh thế lực vùng biển.

Chiếm lĩnh vùng biển, địa bàn đi săn mở rộng, đây vốn là chuyện nàng đang tiến hành, qua chuyện thánh tôn nói muốn hợp tác, hắn ra người, đập núi lấp sông cho nàng, tạo con đường rộng rãi bằng phẳng, việc nàng cần làm là cho người của nàng đi lên con đường này, có chút đá nhỏ cản đường thì sút văng nó. Sau cùng, chiếm hết địa bàn vùng biển, tự mình xưng vương.

Chuyện thành công, thánh tôn giữ bốn phần lợi ích từ thế lực đoạt được, còn nàng sáu phần, chuyện lớn chuyện nhỏ quyền quyết định đều trong tay Thủy Lung.

Thánh tôn lắc đầu: “Chuyện này không đơn giản như nàng nghĩ đâu.”

Hi vọng trong mắt Thủy Lung giảm xuống, ý bảo thánh tôn nói tiếp, bản thân làm bộ dạng lắng nghe chỉ giáo.

Thánh tôn nói: “Vùng biển rộng lớn, đa dạng. Ngoại trừ Đông Vân Quốc, không có quốc gia nào bỏ công sức vào vùng biển, việc này khiến hải vực trở thành thiên hạ của giang hồ và dân tộc thiểu số. Vùng biển phía đông có Đông Vân Quốc, vùng biển phía tây có đệ nhất ma giáo Khải Thiên Giáo – Ngõa. Vùng biển phía nam… Hôm nay, được thành Nam Vân mở rộng, còn phần biển phía bắc, thời tiết hay thay đổi rét lạnh, nhưng không có người thật sự mạnh mẽ cầm đầu, là một nơi kỳ ngộ và nguy hiểm.

Thánh tôn thấy Thủy Lung chăm chú lắng nghe, bưng ly trà rót vào chén nàng một cái, lại tự mình rót một chén mới, nói tiếp: “Trước mặt nói tới thủ lĩnh, từng vùng biển còn có rất nhiều có nhỏ rải rác.”

Thủy Lung nâng ly trà lên uống một ngụm, nói: “Mặc kệ nói như thế nào, việc này đều là lợi ít của ta.”

Nửa khuôn mặt lộ ra dứoi mặt nạ của thánh tôn, nhếch môi cừoi yếu ớt: “Quan trọng hơn là, vùng biển phía đông và phía tây có nhiều cá nhỏ, lại cất giấu cá lớn.”

"Ừ?" Thủy Lung nhướng mày. Cho nên, kế tiếp hắn muốn nói nguyên nhân hắn muốn hợp tác với nàng sao?

Thánh tôn lại nói: “Nàng đoán xem cá này mấy con.”

Thủy Lung liếc mắt, lười biếng nói: “Để vài người lựa chọn đi.” Ai có tâm tình nhàn nhã rãnh rỗi mà từ từ suy nghĩ.

“Hắc Sắc…”

Không đợi thánh tôn nói xong, Thủy Lung nói: “Ám Đế.”

“Nạp Mỗ Nhi thật thông minh.” Khóe miệng trên môi thánh tôn không thay đổi, âm thanh mềm mại trong sạch, nhè nhẹ khàn khàn từ tính, làm người khác không nhịn được xuất hiện ảo giác, giống như người yêu mến nhau đã lâu, nàng được hắn yêu thương là chuyện bình thường.

Sóng mắt Thủy Lung khẽ dao động, không chút bị mê hoặc, tĩnh táo nói: “Cho nên, lần này hợp tác, vấn đề khó khăn lớn nhất là nàng có nguyện ý cùng ta hợp tác đối phó Ám Đế?”

“Nàng còn cảm thấy mình chiếm được món hời lớn không?” Thánh tôn hỏi lại.

Thủy Lung nhìn hắn một cái, dáng vẻ cười mà không nói, khiến người ta không đoán được suy nghĩ trong lòng nàng.

“Đây chỉ là một trận giao dịch và chém, không phải sao?” Thương trường như chiến trường, đứng trước mặt lợi ích, địch ta liền có thể đoán. Thủy Lung nhìn thánh tôn cười híp mắt: “Nếu Ám Đế đưa ra lợi ích lớn hơn, nói không chừng ta có thể đứng về phía hắn ta, trái lại, đối địch với ngươi.”

Thánh tôn bình tĩnh mà tự tin nói: “Nàng sẽ không.”

“Tin tưởng ta như thế à?” Thủy Lung híp mắt, dáng vẻ còn mang vài phần cờ lơ phất phơ, vô lại. Rất có cảm giác không an toàn.