Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 177: Muốn ăn chùa ư?




“Xem ra nàng rất thích.” Thánh tôn nói.

“Cái gì?” Nhất thời Thủy Lung không phản ứng kịp lời hắn nói.

“Con mèo kia.” Thánh tôn cười khẽ, ngay cả Thủy Lung cũng không thể thấy được đôi mắt giấu đằng sau mặt nạ của hắn. Chứng tỏ, tạm thời hắn không muốn Thủy Lung nhìn thấy ánh mắt mình, chỉ có thể nhìn môi hắn hoạt động: “Nàng luôn nhắc tới hắn.”

Thủy Lung khẽ gật đầu: “Nếu không thích, sao lại đi tìm.”

Vừa biến mất liền không thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa, ngay cả Phong Giản và Ngõa Lặc Oa cũng không thấy đâu, không tìm ra chút dấu vết nào cả.

Nếu không phải niềm tin dành cho Con Mèo kia đạt đến trình độ nhất định, e rằng nàng thật sự tin lời Túc Ương nói, nghĩ rằng Con Mèo kia thật sự vứt bỏ nàng.

Bởi vậy có thể thấy rõ, kế hoạch của Túc Ương không phải không có tác dụng, đáng tiếc ông ta chỉ đoán được tình thế phát triển của sự việc chứ không dự đoán được lòng người. Đôi khi, con người thường hay kì quái thế đó, một người sống chung với ngươi mấy chục năm, ngươi cũng chưa tin tưởng, gần gũi người đó, thế nhưng có người, ngươi chỉ liếc mắt một cái liền yêu mến, xem người đó thành tri kỉ.

“Tìm ra manh mối chưa?” Thánh tôn nhàn nhạt hỏi, không nghe ra cảm xúc của hắn.

Thủy Lung lộ ra nụ cười giảo hoạt: “Tìm được rồi.”

“Ờ.” Thánh tôn dường như có hứng thú: “Ở nào?”

“Ở đây.” Thủy Lung gật đầu, tự mình bước đi.

Thánh tôn nói: “Người ở nơi này đều không trốn khỏi mắt ta, nhưng không thấy Con Mèo nàng nói.”

Thủy Lung cười nói: “Ta chưa từng nói hiện tại hắn ở đây.” Dừng lại, nói tiếp: “Đầu mối ở trong này.”

“Lời này là sao?” Thánh tôn hỏi.

Thủy Lung mở hộp gỗ ra, bên trong là ba đoạn bộ phận máy, mặt liền lộ ra nụ cười vui sướng, ánh mắt rơi vào bộ phận máy của Thương Ngâm, đáp lời nói: “Mèo là động vật có dục vọng chiếm giữ lãnh địa rất mạnh, vừa mẫn cảm lại sắc bén, quyết định trốn sẽ không để ai tìm được dấu vết, chẳng thà để hắn tới tìm, nói chung một ngày nào đó hắn sẽ lộ ra dấu vết.”

Nửa khuôn mặt thánh tôn bị giấu sau mặt nạ vàng, nhưng vẫn thấy được khóe miệng hắn đang co quắp.

Bởi vì tầm mắt Thủy Lung không đặt trên người hắn, cho nên không thấy được biến hóa khác thường của hắn, chỉ có Nhàn công tử nhìn thấy.

Trong lòng Nhàn công tử có chút hả hê: Thấy chưa. Yêu nghiệt này căn bản không giống người bình thường, nếu bị Yêu Nghiệt nhớ nhung, Con Mèo (Trưởng Tôn Vinh Cực) này chính là ví dụ!

Nhớ tới Trưởng Tôn Vinh Cực, Nhàn công tử không nhịn được so sánh hắn và thánh tôn.

Thánh tôn mạnh mẽ, Nhàn công tử chỉ dựa vào lời đồn và tin tức sư phụ lục lọi. Trưởng Tôn Vinh Cực mạnh mẽ, Nhàn công tử cũng không biết rõ, nhưng vẫn một mực nhớ rõ dáng dấp và hành động của hắn. Người này bẩm sinh khiến người ta có cảm giác khó quên, một ánh mắt cũng có thể khiến người ta cảm nhận được nguy hiểm và đè ép, giống như một chuôi kiếm sắc bén, không có xuất động thì lạnh lẽo, yên tĩnh. Nhưng vì không có vỏ kiếm ẩn giấu, cho nên khiến người ta liếc mắt liền biết hắn bất phàm, một khi tới gần sẽ cảm nhận được hơi thở chết chóc hắn mang đến.

“Nếu nói Trưởng Tôn Vinh Cực là thanh thần khí không có vỏ kiếm, như vậy thánh tôn đại nhân chính là thần khí giấu trong vỏ kiếm hoa mĩ quý hiếm. Đều là thần binh lợi khí, người trước khiến người ta chùn bước, người sau khiến người ta vui vẻ ngắm nhìn, song, một khi bị bề ngoài của nó làm mê hoặc, chờ thanh kiếm ra khỏi vỏ, liền ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.” Âm thanh Nhàn công tử âm thầm so sánh, cuối cũng vẫn không so sánh xong.

Dù hai thanh thần khí không có chân chính đụng chạm nhau, không cách nào biết được rốt cuộc người nào lợi hại hơn người nào.

“Buông! Cái đám người trộm cướp này! Cướp bảo vật nhà người ta, có cần phải giết người như vậy không?” Bỗng nhiên, Lâm Hữu Ngân rống lên.

Thì ra, Ẩn Phượng thừa dịp thánh tôn và Thủy Lung nói chuyện, đã xách cổ áo của ông ta, đưa ông ta đi ra ngoài tửu lâu Lâm gia.

Lâm Hữu Ngân điên cuồng giãy dụa, nhận được một đao của Ẩn Phượng hầu hạ, nhưng vì e ngại mệnh lệnh của thánh tôn, cây đao Ẩn Phượng sử dụng rất tuyệt diệu, không để máu phun ra.

“Các ngươi không thể đối xử với ta như vậy, ta là người của Ám Đế!” Nhìn thấy càng ngày càng gần rào chắn, Lâm Hữu Ngân biết nếu không gì đó, bản thân mình liền xong.

Ám Đế!

Trong giang hồ, tên gọi này không ai không biết, một khi nhắc tới liền khiến dậy sóng ngàn tầng

Nhưng, tất cả không như Lâm Hữu Ngân suy nghĩ, ông ta không nhìn thấy biểu tình sợ sệt của thánh tôn và Thủy Lung.

Cuối cùng, Thủy Lung rời mắt khỏi bộ phận máy, nhìn về phía thánh tôn: “Ngươi và Ám Đế có thù oán?”

Nàng bước vào giang hồ không bao lâu, gặp cũng không được bao nhiêu người, không có đạo lý bị Ám Đế đối phó. Chủ yếu nhất là, Trường Nhạc Cung và nàng không có một chút quan hệ.

La Chấn Thiên ở bên cạnh cũng tràn đầy kinh ngạc. Trước đó, nghe Lâm Hữu Ngân nói Trường Nhạc Cung đắc tội người không thể trêu chọc, nhưng không biết người đó là ai. Bây giờ, nghe nói là Ám Đế, cảm thấy ngoài mấy phần quả đúng như thế, càng nhiều hơn là nghi hoặc.

Xưa nay, Trường Nhạc Cung và Ám Đế nước giếng không phạm nước sông, biết rõ Ám Đế không dễ chọc lấy tính tình liều lĩnh lại cẩn thận của cung chủ, tuyệt đối sẽ không trêu chọc bọn họ mới đúng.

Hắn đang mê muội, chợt nghe thanh của thánh tôn đại nhân: “Có thù oán.”

La Chấn Thiên nhìn qua thánh tôn.

Lần này nghe nói của Lâm Hữu Ngân, Ám Đế rõ ràng là đối phó với Trường Nhạc Cung, có mắc mớ gì đến thánh tôn.

Lẽ nào chỉ là trùng hợp, đúng lúc thánh tôn và Ám Đế có thù?

Hắn muốn biết, nhưng không dám hỏi thánh tôn. Còn Thủy Lung thì không có hứng thú muốn biết, nên không hỏi thêm nữa. Cứ như vậy, vấn đề này không giải quyết được gì hết, khiến La Chấn Thiên và những người còn lại đều tò mò muốn chết.

“Ách Tước đại nhân, ngươi không thể mở to mắt nhìn ta…A!” Lâm Hữu Ngân thấy danh tiếng của Ám Đế không lay động được đối phương, bèn đặt hết hy vọng lên người Ách Tước đại nhân.

Ách Tước lén lút chạy tới cửa sổ, trong lòng lập tức thầm mắng, sau đó không kiêng dè gì nữa, nhanh chóng nhảy lên cửa sổ chuẩn bị rời đi.

Bây giờ, việc gã có thể làm chính là chạy trốn, bảo toàn tánh mạng của mình.

Ách Tước vừa nhảy ra cửa sổ, còn chưa kịp vui mừng, liền thấy bao tải to lớn chụp về phía gã.

“A!” Tiếng kêu thảm thiết từ bên ngoài truyền vào tửu lâu Lâm gia, khiến những vị khách bị trúng độc bên trong tửu lâu run rẩy, nhìn ánh mắt tràn ngập sợ hãi nhìn thánh tôn và Thủy Lung.

Thủy Lung bỏ bộ phận máy vào túi, đứng lên nói với Mộc Tuyết: “Đi tiệm khác ăn cơm.”

Mộc Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, đứng lên theo nàng.

Nhàn công tử liếc nhìn thánh tôn một cái, thầm nghĩ nếu thánh tôn không nói cho Yêu Nghiệt biết thân phận, cũng không muốn thân phận bại lộ, vậy hắn cũng có thể biểu hiện thái độ tôn kính không tốt, cho nên lúc này không nhìn thánh tôn thêm vài lần, chờ sau này nhớ lại, cũng cảm thấy có chút mặt mũi. Nhàn công tử đắc ý dào dạt phất tay, chạy như điên theo Mộc Tuyết.

Ba người Thủy Lung dẫn đầu, hoàn toàn xem nhẹ thánh tôn.

Người trong tửu lâu thấy một màn này cũng không có nghĩ gì hết, nhưng nhóm cu li ẩn núp trong tối nhìn thấy, trái tim nhỏ bé của họ suýt chút nữa ngừng đập.

Thánh tôn đại nhân bị xem nhẹ, thánh tôn đại nhân bị vứt bỏ rồi! Nếu tâm trạng thánh tôn đại nhân không tốt, bọn họ có thể gặp tai ương!!!

Nếu không phải bản thân rèn luyện chức nghiệp rất tốt, e rằng hiện tại nhóm cu li núp trong tối đã hóa thành tảng đá, từ trên mái hiên, cành cây, nóc nhà lăn lông lóc xuống hết rồi.

Lúc này thánh tôn cử động, bóng dáng lóe lên liền nhảy qua lan can, rơi xuống trước mặt nhóm Thủy Lung vừa ra khỏi tửu lâu.

Nhàn công tử và Mộc Tuyết im lặng nhìn hắn, trái tim căng thẳng, âm thầm cảnh giác.

Thủy Lung lẳng lặng nhìn hắn, ước chừng ba giây sau, cười nói: “Muốn ăn chực à?”

Công tử Nhàn 囧: Yêu Nghiệt à! Nói chuyện gì thế này!

Mộc Tuyết im lặng: Lung tỷ tỷ, nên cho người ta chút mặt mũi chứ.

Thánh tôn khẽ nhếch môi cười: “Muốn.”

Nhàn công tử và Mộc Tuyết: “…”

Nhóm cu li núp trong tối tiếp tục phong hóa. (*)

(*) Hiện tượng hóa đá, sau đó bị nứt thành bột phấn, bị gió cuốn bay, chẳng còn lại gì hết. Tui hiểu như thế này này.

Bữa cơm này được chọn ăn tại Lâm Gia Bảo, người nấu đương nhiên là đầu bếp Lâm Gia Bảo. Bởi vì ở Trấn Vạn Lâm, nơi có món ăn ngon nhất chính là tửu lâu Lâm gia và đầu bếp Lâm Gia Bảo làm.

Nhưng, người nào đó sau khi ăn xong vẫn không hài lòng, còn quay sang cám dỗ Thủy Lung: “Không có ngon bằng đầu bếp chỗ ta làm.”

“Phải không?” Thủy Lung có chút hứng thú.

Thánh tôn gật đầu, nhẹ giọng nói: “Đệ nhất thiên hạ trai trên giang hồ chính là ta lập.”

“Ừm?” Mắt Thủy Lung sáng rực, nàng từng ăn thức ăn do đệ nhất thiên hạ trai làm, còn đưa điều kiện muốn mời người kia đến thành Nam Vân, đáng tiếc không thành công.

Nhàn công tử và Mộc Tuyết cũng lộ vẻ hứng thú.

Thánh tôn đảo mắt qua hai người, chậm rãi nói: “Đầu bếp của đệ nhất thiên hạ trai chính là Tô Thất Tuyệt.”

'Cách cách' một thanh âm vang lên.

Thủy Lung nhìn Nhàn công tử.

“He he, hé hé, a ha!” Nhàn công tử cười khan, nhặt ly trà lên, cười nói: “Dạo này ta hay trợt tay nhiều quá.”

Nội tâm hắn lại cực kì xoắn xuýt, Tô Thất Tuyệt không phải tên sư phu sao? Không phải mỗi ngày sư phụ đều bận rộn chế thuốc độc mới sao? Từ khi nào thì ngài đổi nghề làm đầu bếp vậy?

((Thân là Quỷ Y, đôi tay của chúng ta chỉ dùng để chế thuốc, loại chuyện nấu cơm như thế này, về sau không được làm tiếp biết không. Nói ra ngoài làm mất hết mặt mũi Quỷ Y của ta!)) Nhưng lời này văng vẳng trong óc Nhàn công tử, hắn còn nhớ rõ bộ dạng nghiêm túc đầy chính nghĩa của Tô Thất Tuyệt khi nói những lời này.

Sư phụ à! Ngài lừa đồ đệ duy nhất của ngài thật lâu!

Không ai biết lòng dạ của Nhàn công tử rối bời, có lẽ người khởi xướng biết, nhưng lựa chọn coi nhẹ.

Thánh tôn nói với Thủy Lung: “Nàng có thể tới địa bàn của ta chơi.”

Lời này, khiến trong đầu Thủy Lung hiện lên một bức tranh khác, lời nói tự nhiên biến thành ----- Nàng tới địa bàn của ta lăn lộn, ca đây che chở cho nàng!

Nếu thánh tôn nói ra lời nói lưu manh như vậy, vẫn khiến người ta cảm thấy vui mắt vui tai.

“Thịt nướng thập hương.” Thủy Lung nghiêm túc nói. (*)

(*) Thịt nướng mười hương liệu.

Thánh tôn ngẩn ra, nhìn chằm chằm Thủy Lung khác xa dáng vẻ bướng bỉnh ngày xưa.

Bộ dạng này giống hệt như con chó nhỏ nhìn chòng chọc vào khúc xương.

Cái ví dụ này thiệt tình không hề tao nhã, thậm chí có thể nói thô tục, nhưng hình dung rất chính xác.

"Có hay không." Thủy Lung hỏi.

"Có." Thánh tôn bừng tỉnh, khóe miệng hầu như không nén được ý cười: “Muốn bao nhiêu, có bấy nhiêu.”

"Tốt." Thủy Lung gật đầu, im lặng nuốt nước miếng một cái.

Xưa nay, nàng che giấu rất kĩ thuộc tính ăn hàng này. Nhưng, kỹ thuật làm thịt quay thập hương của Tô Thất Tuyệt khiến Thủy Lung phải quỳ gối.

~*~

Thủy Đại: Mèo Lớn, vợ nhà ngươi ở bên ngoài nhún nhảy vui quá nhỉ? Chọc đào hoa thối khắp nơi, ngươi xác nhận ngươi vẫn muốn ẩn núp à?

Mèo Lớn (cào móng vuốt, cào móng vuốt): Giật tấm màn che xuống cho ta, ta muốn hiện thân meo meo!!! Giẫm nát hoa đào thối! Giẫm nát hoa đào thối!

Thủy Lung (sờ sờ bốn vết cào trên mặt đất): Ta thấy dấu vết của móng vuốt rồi.