Vương Bài Triệu Hồi Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 130: Ai phúc hắc hơn ai (10)




"Nghĩ hay quá nhỉ!" Mộc Khuynh Cuồng trừng hắn lạnh lùng nói.

"Tiểu gia ta còn lâu mới chịu trách nhiệm với ngươi, ta chỉ chung thủy với một người Khuynh Cuồng." Sửu Sửu giơ giơ cái cằm vẻ mặt cuồng ngạo nói.

"Ta chỉ chịu trách nhiệm với Khuynh Cuồng nha." Phì Phì chớp chớp mắt xám xịt ngây ngô cười.

Thánh Khinh Hồng nhìn nhìn một người hai tiểu thú trước mặt, trong đôi mắt bạc đẹp ba quang mênh mông, khóe miệng khẽ giơ lên.

Trong nháy mắt Mộc Khuynh Cuồng nhìn ngây ngốc, nói hắn không phải là Ngân Đồng, nàng thật sự có chút không tin, bọn họ từng vẻ mặt, từng thần thái đều tương tự như vậy.

"Bổn cô nương không có thời gian cùng ngươi, đường tại đó, chính mình đi thôi!" Nàng đưa ngón tay chỉ đường ngạo mạn nói, sau đó cất bước đi đến Hàn Băng Đàm, không có tay của hắn, khí lạnh thấu xương lại hướng tới thân thể của nàng, nhìn khối băng trong Hàn Băng Đàm, nàng lại rùng mình một cái.

Không cần nghĩ, chỗ đó khiến người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, nàng nhảy xuống có thể bị đông cứng hay không. 

Thánh Khinh Hồng thấy nàng đi đến Hàn Băng Đàm, hai mắt bắt đầu híp lại, hai tay vốn vòng trước ngực đột nhiên để xuống, nàng đi chỗ đó làm gì.

Mộc Khuynh Cuồng đi từng bước một đến bờ Hàn Băn Đàm, hai tay chầm chậm chạm vào mặt nước, vừa mới đụng phải nước, nàng cảm giác ngón tay của nàng lạnh đến tê dại, nàng nhanh chóng thu hồi tay, trên mặt tất cả tràn đầy khiếp sợ, nước này sao lại lạnh như vậy.

Thánh Khinh Hồng thấy nàng rụt tay, khóe miệng cười khẽ, tại sao nàng phải tới nơi này?

Mộc Khuynh Cuồng có chút do dự, nhìn ngón tay bắt đầu vì lạnh mà đỏ lên khóc không ra mắt, thật sự phải nhảy xuống sao, nếu nước này vô dụng, nàng chết lạnh ở bên trong thì làm sao bây giờ?

"Này, ta hỏi ngươi, vì sao ngươi có thể lơ lửng trong nước?" Mộc Khuynh Cuồng đứng dậy hấp tấp chạy đến trước mặt Thánh Khinh Hồng chỉ vào hắn hung hãn hỏi.

Thánh Khinh Hồng nhíu mày nhìn ngón tay của nàng, lãnh khốc nói, "Ta không gọi uy, ta có tên."

"Thánh Khinh Hồng!" Mộc Khuynh Cuồng có một loại xúc động phát điên, bộ dáng này của hắn rõ ràng chính là phiên bản Ngân Đồng.

"Cô nương, thái độ muốn người khác hỗ trợ không phải như thế." Hắn mấp máy môi nghiêm trang nói.

"Ngươi... . . ." Mộc Khuynh Cuồng xù lông cả giận nói.

Sửu Sửu và Phì Phì thấy thế, hai tiểu gia hỏa nhìn nhau xoát một cái chạy vào ma thú không gian, bọn họ đều phi thường tin tưởng Khuynh Cuồng, không cần bọn họ hỗ trợ, nàng nhất định có thể thu phục cái mỹ nam này!

Thánh Khinh Hồng không chớp mắt cùng nàng đối mặt, chờ đợi câu sau của nàng.

Mộc Khuynh Cuồng trừng hắn hồi lâu, cuối cùng suy nghĩ một chút, việc cần thiết nhất vẫn là làm rõ Hàn Băng Đàm này.

"Thánh công tử! Vì sao ngươi có thể không bị chết lạnh ở trong Hàn Băng Đàm." Mộc Khuynh Cuồng mấp máy môi mỉm cười ngọt ngào hỏi, thái độ rất tốt, dùng từ nhưng lại có chút độc.

Thánh Khinh Hồng không vui nhíu mày, nhìn nàng cười tươi như hoa, suy nghĩ hồi lâu, khẽ mở môi mỏng, thản nhiên nói, "Bởi vì ta sẽ không bị chết lạnh, cho nên không bị chết lạnh."

"... . . ." Mộc Khuynh Cuồng quắc mắt, đây coi là trả lời gì, hắn đang cố ý đùa giỡn nàng sao!

"Ta biết rồi." Nàng lạnh mặt nói, rồi lại trở lại bờ Hàn Băng Đàm.

Thánh Khinh Hồng không nghĩ tới nàng lại trở lại Hàn Băng Đàm, liền cất bước đi theo, Mộc Khuynh Cuồng thấy hắn đã tới, không vui hỏi, "Ngươi tới đây làm gì?"

"Ta vốn ở chỗ này." Hắn nhíu lông mày lạnh lung nói.

Mộc Khuynh Cuồng cũng không cùng hắn so đo, mắt nháy một cái, khóe miệng nhếch lên lộ ra ý vị sâu xa vui vẻ.

Thánh Khinh Hồng thấy nàng cười toan tính như vậy, sau lưng có chút sợ hãi, nàng, muốn làm cái gì!