Vương Bài Triệu Hồi Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 131: Bá đạo ôm (1)




Mộc Khuynh Cuồng nhìn chằm chằm Thánh Khinh Hồng hồi lâu, nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Băng Đàm, nàng quyết định đánh cuộc một keo.

Không có chút do dự, nàng bước lên trước một bước nhảy xuống Hàn Băng Đàm, nhưng một giây sau, một cánh tay ấm áp đem nàng bá đạo kéo trở về.

"Mộc Khuynh Cuồng, ngươi giở trò quỷ gì, ngươi không phải rất sợ lạnh sao, ngươi còn dám đi xuống, ngươi muốn chết có phải hay không!"

Thánh Khinh Hồng đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, sắc mặt xanh mét tức giận quát, nàng vừa mới thử qua nước, biết rõ nước lạnh như vậy còn dám đi xuống, nàng đây là đang khiêu chiến sự kiên nhẫn của hắn sao.

Nữ nhân đáng chết, nàng là cố ý, dùng chính nàng làm mồi, dẫn con cá là hắn mắc câu.

"Di, vì sao ngươi biết ta gọi Mộc Khuynh Cuồng, ta nhớ ta giống như không có nói cho ngươi biết tên của ta nha." Mộc Khuynh Cuồng từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, nháy đôi mắt đen bóng lại giảo hoạt nhìn hắn dương dương đắc ý nói.

Trên mặt nàng mặc dù đang cười, nhưng trong lòng lửa giận lại đang hừng hực thiêu đốt, tốt cho Thánh Khinh Hồng ngươi, cũng dám lừa gạt nàng, nàng thiếu chút nữa bị hắn lừa gạt đi.

Thánh Khinh Hồng không để ý tới lời của nàng, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, nửa năm không thấy, hắn như thế nào cảm thấy nàng gầy hơn, hơn nữa sắc mặt thật không tốt, nàng ngã bệnh sao, nàng tới Hàn Băng Đàm làm gì.

"Ta biết tên của ngươi, như thế nào?" Thánh Khinh Hồng giơ giơ gương mặt lãnh diễm mặt cây ngay không sợ chết đứng nói, vì sao không chiếu cố chính mình thật tốt.

Mộc Khuynh Cuồng nhìn bộ dạng lớn lối này của hắn, ngực không ngừng phập phồng phập phồng, lừa nàng, còn dám lớn lối đắc ý như thế, a a a... . . .

Thánh Khinh Hồng thấy nàng nổi giận liền khiêu mi, nàng định làm gì hắn, động thủ động cước đánh hắn? Hay mắng hắn?

"A... . . ." Thời điểm hắn vẫn đang suy nghĩ, nào biết Mộc Khuynh Cuồng cầm lấy tay phải của hắn, há miệng hung hăng cắn xuống.

"Mộc Khuynh Cuồng, ngươi cầm tinh con chó sao!" Thánh Khinh Hồng nhe răng nhếch miệng kêu ầm lên.

Hắn càng kêu to, Mộc Khuynh Cuồng cắn càng sâu hơn, chỉ có như vậy mới có thể phát tiết lửa giận trong lòng nàng.

Thánh Khinh Hồng kêu một tiếng, rồi sau đó yên tĩnh ôm nàng, tùy ý để nàng cắn, nàng muốn vậy hãy để cho nàng cắn đi!

Sau khi Mộc Khuynh Cuồng ngửi thấy được mùi máu tươi mới dừng lại, sau đó đẩy hắn ra liền xoay người rời đi, quanh thân tản ra một cỗ hàn khí khiếp người.

"Khuynh Cuồng..." Thánh Khinh Hồng đưa tay giữ chặt nàng.

"Buông ra." Mộc Khuynh Cuồng lạnh lùng mở miệng nói.

Thánh Khinh Hồng không bỏ, gắt gao lôi kéo tay của nàng, lúc vừa mới thấy nàng, trong lòng hắn tất cả đều là kích động còn có vui mừng như điên, sở dĩ không lập tức cùng nàng nhận nhau, hắn muốn xem nàng còn nhớ hắn hay không, tới lúc nghe nàng gọi hắn Ngân Đồng, trong lòng hắn sung sướng, không nghĩ tới nàng còn nhớ rõ hắn.

Sau khi hắn nói cho nàng biết, hắn không phải là Ngân Đồng, thất vọng cùng khổ sở của nàng hắn toàn bộ đều ghi ở trong mắt, nàng có phải cũng rất muốn gặp hắn hay không.

Giờ khắc này, trong tim hắn đều là ấm áp, kỳ thật hắn đã sớm đi tìm nàng, nhưng liên tục không tìm được, sau đó hắn không thể không đến Hàn Băng Đàm, không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp nàng, xem ra ý trời để cho bọn họ ở chỗ này gặp nhau.

"Khốn kiếp, ngươi làm gì a!" Thánh Khinh Hồng đột nhiên bá đạo ôm nàng vào lòng.

Thánh Khinh Hồng khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười phong hoa tuyệt đại, đến gần cạnh tai nàng, hà hơi nóng từng chữ rõ ràng nói, "Ôm. . . Ngươi!"

"Ngươi thả ta ra." Mộc Khuynh Cuồng quyền đấm cước đá hắn, hắn cho hắn là ai, muốn ôm nàng liền ôm nàng, chỉ là làm cho nàng cảm thấy kỳ quái là, thân thể của hắn vì sao không lạnh, chẳng lẽ thân thể của hắn khỏi rồi?

"Không thả." Thánh Khinh Hồng gắt gao ôm nàng không buông, có thể gặp lại nàng thật tốt, thật tốt, thật tốt.....