Vương Gia Này, Ta Muốn

Quyển 1 - Chương 33: Cảm tình sâu nặng, một ngụm uống hết




Thay quần áo theo Tiểu Hắc đi vào đại sảnh, khách quý đã sắp chật nhà, vô cùng náo nhiệt. Tiểu hoàng đế và vài vị quan viên có cao quý, tự nhiên ngồi ở chỗ khách quý. Chỗ Tiểu Vũ đứng, không thể nào thấy bóng dáng của bọn họ.

Nàng nhìn trái nhìn phải ở xung quanh, thấy một cái bàn ở gần trước cửa, chỉ ngồi lưa thưa có ba bốn người, hơn nữa liếc mắt nhìn lại một cái, chính là những người không có thân phận địa vì gì!

Hãy nhìn vị trí chỗ ngồi ở đây đi! Càng gần cánh cửa thì thân phận càng thấp. Lông mày của Tiểu Vũ giương lên, thuận tiện chụp tay lên bả vai của người bạn gần nhất. Thân thiện nói: “Hi! Đại ca ngươi là người ở đâu vậy?”

Đối phương còn chưa kịp trả lời, Tiểu Vũ đã bị người ta túm áo kéo dài tới phía sau. Nàng tức giận bất bình nhìn phía người khởi xướng, chỉ thấy khuôn mặt tàn khốc của Tiểu Hắc, nói với người người nam tử nàng vừa mới chụp lại kia: “Thực xin lỗi, tiểu huynh đệ này là người hầu mới tới, chưa từng qua việc đời, nên nói chuyện có chút lỗ mãng, xin thứ lỗi!”

Nam tử kia đứng lên, vẫy vẫy tay cười tủm tỉm nói: “Không có việc gì không có việc gì! Ách... Các ngươi là hộ vệ của quý phủ nào vậy?”

“Là quý phủ của tam vương gia!”

“Là quý phủ của Vương Gia mỹ nam!”

Hai người đồng thời trả lời ra tiếng, nam tử nghe vậy dời tầm mắt về phía Tiểu Vũ, trong mắt hiện lên một chút khó hiểu. Nhưng rất nhanh liền mất đi, vẫy tay nói với hai họ người: “Dù sao bàn này cũng không có người nào, hai người các ngươi hãy cùng ngồi xuống đi!”

Tiểu Hắc còn chưa kịp nói ra chữ “Không”, thì mỗ Vũ nào đó bị hắn kéo ra phía sau đã vù xông lên, mở miệng nhỏ nhắn vui vẻ nói: “Được đấy! Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh!”

Nói xong, nàng đã muốn thành thật không khách ngồi xuống bên cạnh nam tử kia, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mấy người khác đang ngồi ở trên bàn, tự nhiên cầm muỗng đũa bắt đầu ăn ngấu nghiến. Tiểu Hắc bất đắc dĩ, đành phải ngồi xuống với nàng. Nghĩ thầm, dù sao người này đã ở bên cạnh rồi, lát nữa yến hội kết thúc, thì nhất sẽ cùng nhau về Vương phủ được thôi.

“Hắc! Ngươi là hộ vệ nhà ai vậy hả?”

Tiểu Vũ một bên gắp đồ ăn, một bên còn không quên tán gẫu với nam tử nhìn như phi tường tốt bụng ở bên kia. Tiểu Hắc ở bên cũng không thể ngăn cản nàng lại được, cũng may là Lưu Quang không thể nhìn tới bên này, bằng không sẽ không biết sẽ phát hỏa gì, nói không chừng việc vui này liền biến thành tang sự...

Trong lòng vừa may mắn, song cũngnghĩ đến, từ trước đến nay Tiểu Vũ này luôn mạnh mẽ, không phải bất cứ ai cũng có thể chịu đựng được. Các nam tử thời cổ này không phải đều thích người thanh nhã thông minh, tiểu thư khuê các đoan trang, dịu dàng ít nói à! Tính tình của Tiểu Vũ này, có lẽ sẽ khiến người ta muốn tránh xa đi?

Tiểu Hắc âm thầm cầu nguyện, hi vọng nam tử kia sẽ bị hoảng sợ, rồi cách xa Tiểu Vũ một chút. Nhưng sự thật lại hoàn trái ngược lại, chẳng những nam tử kia không có bất kỳ vẻ ghét bỏ nào, mà thậm chí còn rất là vui vẻ trò chuyện với Tiểu Vũ, còn là dáng vẻ chỉ hận không thể gặp nhau sớm nữa chứ!

“Ách... Ta là người trong quý phủ của cửu vương gia!”

Nam tử lên tiếng trả lời, ánh mắt cố ý như vô tình liếc nhìn hai người khác ở trên bàn.

“Cửu Vương gia à?” Ánh mắt Tiểu Vũ lộ ra nghi hoặc: “Đó không phải là đệ đệ của Vương gia nhà chúng tôi sao? Ồ... Lại nói tiếp, gia đình đế vương đúng thật là rất náo nhiệt, có huynh đệ tỷ muội nhiều như vậy!”

Nam tử nghe vậy chỉ cười không nói gì, cầm bầu rượu trên bàn lên,tự rót một ly rượu cho mình. Tiểu Vũ thấy thế, bưng ly rượu của mình qua.

“Như thế nào? Ngươi cũng muốn uống à?”

Tiểu Vũ khẽ nhíu mày: “Như thế nào? Ta không thể uống sao?”

Đôi mắt nam tử sáng ngời, lập tức nhún nhún vai nói: “Không có! Dĩ nhiên là ngươi có thể uống!” Khi nói chuyện,vừa bưng bầu rượu lên định rót cho Tiểu Vũ. Nhưng đúng lúc này, một bàn tay to đánh úp lại, chặn ly rượu.

“Đa tạ ý tốt, tửu lượng của vị tiểu huynh đệ này không tốt, đợi yến hội kết thúc, còn phải hộ tống chủ tử hồi phủ, nên không cần phải rót cho hắn!”

Tiểu Hắc vừa nói, vừa trừng mắt cảnh cáo Tiểu Vũ. Tiểu Vũ, cô nãi nãi của ta! Đừng ồn ào náo loạn nữa có được không? Ngươi còn uống rượu à? Khi trở về để lão đại biết, ngươi thì không có việc gì, nhưng mà ta thì thảm mất! Thế nào ta cũng sẽ bị ngâm trong rượu ba ngày ba đêm!

Hàm ý trong ánh mắt của hắn, là có ý bảo Tiểu Vũ đừng uống, nhưng mỗ Vũ lại hoàn toàn không quan tâm đến hắn, gạt ta của hắn ra, dũng cảm nói với nam tử kia: “Không có việc gì! Đừng ghe Hắc ca của ta nói bừa, ta là ngàn chén uống không say! Uống rượu như uống nước!”

Nam tử bật cười, liếc mắt nhìn Tiểu Hắc có chút nhớn nhác, thoáng do dự một hồi, cuối cùng thì rót rượu cho Tiểu Vũ. Vừa định khi người nọ vừa cạm vào cái ly, sẽ hỏi tên họ của nàng. Lại nthấy Tiểu Vũ giơ ly rượu lên nhìn hắn mở miệng trước nói: “Đại ca! Không nói gạt ngươi, ta vừa thấy ngươi, liền cảm thấy đặc biệt thân thiết! Hôm nay chúng ta có thể gặp gỡ, coi như là duyên phận đã tu luyện được ở đời trước! Không nói nhiều lời vô ích nữa, tình cảm sâu nặng, một ngụm uống hết! Ly rượu này, ta kính!”

Tiếng nói vừa dứt, dưới vẻ mặt giật mình của nam tử, ngửa đầu một ngụm uống sạch.

...

Tiểu Hắc trợn mắt há hốc mồm nhìn, muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp. Hai người khác ở trên bàn vốn đang im lặng, cũng bị hành động dũng cảm này của Tiểu vũ dọa. Đều có chút ngỡ ngàng và mù mịt mà há miệng.

Một ly rượu vào bụng, trên mặt Tiễu Vũ đã có một chút ửng hồng. Chợt cười ngây ngốc, đưa tay ra kéo bả vai của nam tử. Trong lúc hai người nọ đang hút không khí lạnh, lúc Tiểu Hắc cũng đã bất đắc dĩ che mắt lại vì không muốn tiếp tục cảnh nay nữa. Thì mở miệng nói: “Đúng rồi! Còn chưa có hỏi đại ca ngươi tên là gì vậy?”

Giờ phút này, người duy nhất vẫn duy trì bình tĩnh, có lẽ là nam tử bị nàng ôm cỗ kia. Chỉ thấy hắn bưng ly rượu của mình lên, hơi hơi ngửa đầu uống một ngụm xuống. Sau đó mới nghiêng mặt qua, nụ cười có chút sâu đến không lường được nói: “Ngươi thì sao? Ngươi tên là gì?”

Hễ là ánh mắt của người thường, đều biết thiên hạ mới vừa rồi còn khoe khoang là ngàn chén không say, vừa mới uống một ly, đã muốn thực say đến chết rồi... Nàng nghe thấy câu hỏi của nam tử, liền thành thực đáp: “Tiểu Vũ! Nguyệt Tiểu Vũ! Lão đầu phụ thân nói, xuống núi tìm phu, qua năm mới được về nhà!”

Nam tử nhíu mày, nháy mắt tươi cười ngay khóe miệng càng thêm sâu sắc.

Tiểu Vũ thấy hắn chỉ lo cười mà không nói lời nào, vẫn còn lắc lắc đầu như là nhớ tới chuyện gì đó, nhăn mày lại bất mãn nói: “Này! Hình như là ta hỏi tên ngươi trước mà? Sao ngươi lại hỏi trước ta vậy? Nói mau! Ngươi tên gì?”

Nam tử gợi lên nụ cười mị hoặc, dáng vẻ này làm cho Tiểu Vũ không khỏi sửng sốt, vô ý thức liền nghĩ tới Mộ Dung Lưu Quang. Ngay tại lúc nàng mơ hồ khó hiểu, bên tai truyền đến tiếng nói dễ nghe của nam tử.

“Được! Ta nói cho ngươi biết, chỉ là ngươi cần phải nhớ cho kỹ đấy! Tên của ta... là Mộ Dung Túc Dạ!” (=))) Phải chăng anh nì là nam phụ *mắt long lanh*)