Vương Phi Cường Hãn

Chương 119: Giao thủ




“Tránh ra—“

Một tiếng hô kinh động đột nhiên truyền đến, ngay sau đó, mọi người nhìn thấy một chiếc xe ngựa hoa lệ từ hướng cửa thành thẳng tắp lao tới. Tiếng phát ra chính là của đại hồ tử điều khiển xe, chỉ thấy tay hắn lôi kéo dây cương, vẻ mặt ngông cuồng, nhưng lại không khống chế ngựa.

Đường phố vốn vô cùng náo nhiệt lại bởi vì sự xuất hiện của chiếc xe ngựa mà càng thêm ồn ào. Mọi người nhìn thấy xe ngựa cứ đâm thẳng xông mạnh đến mà sợ tới mức kinh hãi, mỗi người đều hoảng loạn né tránh, còn có mấy đứa bé bị đụng ngã xuống đất, tiếng khóc trộn lẫn với tiếng kêu sợ hãi của người lớn, càng thêm cực kỳ rối loạn.

Bắc Tiểu Lôi thấy một màn như vậy, tức giận.

Xa phu đáng chết, rốt cuộc có biết điều khiển xe hay không?

Bỗng chốc, bóng dáng lửa đỏ bay vút về hướng xe ngựa. Một tay rút roi bên hông ra vút về hướng người đánh xe.

“Xuống dưới cho ta.”

Vừa yêu kiều quát lên, vừa vận nội lực lên trên roi, cuốn phu xe ngựa ngã xuống mặt đất. Thân ảnh đỏ rực bay vút đến trên lưng ngựa, nắm chặt dây cương, nguy hiểm mà đem ngựa gần như mất tốc độ ngừng lại.

“Được—“

Chứng kiến Bắc Tiểu Lôi dừng xe ngựa lại, tất cả mọi người đều vỗ tay lên. Nữ tử này thật lợi hại a.

Dạ Tinh Thần bị kích động của Bắc Tiểu Lôi dọa sợ, hắn vốn muốn gọi ám vệ. Kết quả lại không kịp với tốc độ của Lôi Nhi, may mắn nàng không có việc gì, ngược lại còn đá bay tên phu xe, ổn định được xe ngựa.

“Xảy ra chuyện gì?”

Một giọng nói yểu điệu truyền ra, giọng nói mềm mại, làm cho người nghe thấy tâm ngưa ngứa, không biết chủ của giọng nói này có bộ dáng như thế nào?

Mọi người nhìn lại, đã thấy một bạch y nữ tử đẩy cửa xe ra, xuất hiện ở trước mặt mọi người, mày liễu mắt đen, mũi xảo môi mỏng, da trắng nõn nà, vô cùng mịn màng, thật là một nữ tử xinh đẹp thanh lệ.

“Ngươi là?” Thiếu nữ trông thấy phu xe nguyên bản lại thay đổi thành một nữ tử, giật mình kinh ngạc, mắt đen mở to, nhìn vào Bắc Tiểu Lôi.

Bắc Tiểu Lôi nhìn lướt qua bạch y thiếu nữ, thoạt nhìn cũng thật thanh tú, đoan trang, nhưng hạ nhân xấc xược như vậy, chủ tử nhất định cũng không tốt đẹp gì.

“Tiểu thư.” Phu xe ngựa bị Bắc Tiểu Lôi quăng xuống đất, cả thân bị rơi giống như chiếc lá. Vẻ mặt ngông cuồng cũng đã không còn, đôi mắt to lại có chút đáng thương nhìn về phía chủ tử.

“Ngô thúc, sao ông lại nằm dưới đất vậy?” Nữ tử nhìn dáng người cao lớn của phu xe ngã ngồi trên mặt đất mà nghi hoặc không thôi.

“Tiểu thư, người nhất định phải làm chủ cho lão nô.” Đại hồ tử bò dậy, quỳ trên mặt đất, tay to chỉ hướng Bắc Tiểu Lôi, cả giận nói. “Lão nô vốn lái xe rất tốt, nhưng không hiểu sao cô nương này lại quật roi qua, quăng lão nô xuống đất…”

“Như vậy?” Bạch y thiếu nữ nghe đại hồ tử nói, ánh mắt chuyển sang Bắc Tiểu Lôi. Phấn môi khẽ nhếch, cười như không cười, lại mang theo một cỗ áp lực khó hiểu nhìn nàng. “Vị cô nương này, không biết gia phó đã đắc tội ngươi chỗ nào? Ngươi lại quăng hắn xuống đất?”

Bắc Tiểu Lôi giương mày, xem ra nữ nhân này cũng không phải người yếu đuối. Phấn môi hơi gợi lên, bàn tay mềm chỉ mọi người hai bên đường, lại nói.

“Nhìn một chút đi, người hầu tốt của cô nương lại điều khiển xe làm cho người ngã ngựa đổ như vậy a.”

Nghe đối thoại của hai người, những người khác cũng thu lại lòng hiếu kỳ đối với thiếu nữ, đổi lại là biểu tình phẫn nộ.

“Cô nương, các người lái xe kiểu gì vậy, thiếu chút nữa là đụng chết chúng ta rồi.”

Một đại thẩm thân mặc áo ngắn vải hoa nổi giận đùng đùng nói, đến bây giờ trái tim bà vẫn còn phanh phanh nhảy loạn đây, dọa chết người rồi.

Thiếu nữ nghe thấy lời của bà ta, lại đảo qua mọi người, đã hiểu rõ nguyên nhân mọi chuyện, con ngươi lạnh lùng quét về phía nam nhân trên đất, không vui trách mắng nói.

“Ngô thúc, không phải đã nói với ông, điều khiển xe phải cận thận à? Vạn nhất tổn thương đến người khác thì phải làm sao? Có điều—“ Đề tài đột nhiên thay đổi, nâng lên chiếc cằm thon, nàng ta có chút ngạo khí nhìn vào mọi người ở trên đường.

“Các vị cũng thật là, nhìn thấy xe ngựa đi tới, các ngươi cũng phải biết mà tránh trước đi, tại sao lại ngây ngốc ở chỗ này, không phải là đợi xe ngựa đụng chứ?”

“Ngươi—“

Lời nói của thiếu nữ làm cho tất cả mọi người đều thay đổi vẻ mặt, ngay cả Dạ Tinh Thần cũng nhịn không được chau lại tuấn mi. Nữ tử này cũng quá ngạo mạn, vô lý rồi, chẳng thể trách hạ nhân cũng vậy. Đây gọi là có chủ nào, tất có nô đấy.

“Phi, đúng là không biết xấu hổ, chưa thấy qua người nào không biết xấu hổ như vậy.”

Bắc Tiểu Lôi thấy nữ tử không nói đạo lý như vậy, nhịn không được phun ngụm nước miếng sang bên cạnh. Đôi mắt sáng rỡ lóe lên tia sáng xem thường nhìn bạch y thiếu nữ, thật không ngờ nữ nhân này lớn lên cũng ra khuôn ra dạng, vậy mà mở miệng nói chuyện lại làm cho người ta chán ngán.

“Ta nói cô nương này, ngươi đã soi qua gương chưa? Nhìn bộ dáng ngươi không biết nói đạo lý như vậy, so với quỷ còn dọa người hơn.” Đụng vào người còn nói lý, nghe bên cạnh vẫn còn tiếng nức nở của trẻ con, lửa giận của Bắc Tiểu Lôi nhịn không được tuôn ra.

Ba một tiếng, chiếc roi vút về phía phu xe ngồi trên mặt đất. Hừ, không giáo huấn cẩu vật này một chút, hắn còn không biết mạng của mình không tôn quý bằng người khác đâu.

“Chậm đã—“

Bạch y thiếu nữ thấy động tác của Bắc Tiểu Lôi, xoát một cái, cầm nhuyễn kiếm trong tay, ánh mắt lạnh lùng trừng Bắc Tiểu Lôi.

“Cô nương muốn làm khó thủ hạ của ta, cũng phải tự xem cân lượng của mình.” Người của nàng khi nào thì để cho người ngoài khi dễ?

“Hừ, thì sao? Muốn đánh nhau, bổn cô nương sẽ phụng bồi.”