Vương Phi Cường Hãn

Chương 120: Tiểu Kim cũng là họa thủy




Bắc Tiểu Lôi cùng bạch y thiếu nữ nhìn nhau, ai cũng không nhượng bộ.

Người bên ngoài đều lau mồ hôi, không ngờ sẽ làm náo đến tình cảnh muốn động thủ. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vừa muốn xem kịch, lại sợ tai họa trúng người.

Bỗng, thân thể Bắc Tiểu Lôi nhoáng lên, bóng dáng đỏ rực hạ xuống mặt đất, tay nắm roi giằng co với bạch y thiếu nữ.

Bạch y thiếu nữ câu môi cười khẽ, bóng dáng màu trắng cũng bay vút từ trên xe ngựa xuống, bóng dáng xinh đẹp động lòng người.

Từ lúc Bắc Tiểu Lôi vung roi về phía phu xe ngựa, thân mình nho nhỏ của Tiểu Kim đã nhảy lên trên vai Dạ Tinh Thần. Cảm thụ được tốc độ tim đập của Dạ Tinh Thần, nó biết người nam nhân này rõ ràng rất muốn có thể lấy tư thế dũng mãnh đứng ở trước mặt Bắc Tiểu Lôi bảo hộ nàng. Nhưng lại không thể không áp xuống, xem hắn mím chặt môi, đôi mắt thâm thúy không chớp không nháy nhìn chăm chú vào hai nữ tử, chỉ sợ nếu như chủ tử thật sự có một cái vạn nhất, hắn nhất định sẽ xé bỏ ngụy trang…

Đầu chim nho nhỏ nghiêng một cái, nó cảm thấy chủ tử không cần phải lãng phí thời gian với người nữ nhân kia. Đôi cánh màu vàng giương ra, thân mình nho nhỏ bay về hướng hai người, dừng ở trên vai Bắc Tiểu Lôi.

A, đây là—

Trong khoảnh khắc bạch y thiếu nữ nhìn thấy Kim sí điểu, cả hai mắt đều phát sáng lên. Chim nhỏ đẹp quá, đôi cánh màu vàng kia chói mắt như ánh mặt trời trên cao, lộng lẫy rực rỡ; bích đồng kia giống như phỉ thúy, lóe ra ánh sáng linh động. Cho tới bây giờ chưa từng thấy chú chim nhỏ nào kỳ lạ, tuyệt mỹ như thế, chỉ sợ ngàn vàng cũng khó đổi. Nếu như đưa con chim này tặng cho sư huynh, huynh ấy nhất định sẽ đối xử khác với nàng. Trong đôi mắt đẹp xẹt qua một đạo tinh quang, nàng ta thu hồi kiếm trên tay lại, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Bắc Tiểu Lôi, có vài phần giảo hoạt.

“Hừ, bổn tiểu thư khinh thường đánh với ngươi, nếu như ngươi chịu bán con kim điểu này cho ta, ta sẽ không tính toán chuyện ngươi làm khó dễ với Ngô thúc nữa.”

Tiểu Kim vừa nghe, bích mâu lóe lên, da, lại đánh chủ ý lên người nó, nàng ta cho rằng ai cũng có thể có được nó à? Cũng không xem lại phân lượng chính mình một chút. Cái đầu cương quyết ngẩng cao, có chút xem thường mà nhìn vào thiếu nữ.

“Ngươi đang nói cái chuyện quái quỷ gì vậy?”

Đôi mắt sáng của Bắc Tiểu Lôi nhìn bạch y thiếu nữ với vẻ không thể tưởng tượng nổi. Nữ nhân này không có bị bệnh gì chứ. Nói cái chuyện quái quỷ gì vậy, rõ ràng là nàng ta nhiễu loạn mọi người, hiện tại ngược lại giả làm khổ chủ, chậc chậc, đúng là một người thần kinh.

“Ta phi, thật là có đủ không biết xấu hổ.”

“Đúng a, không thể tưởng được vị cô nương này lớn lên cũng thanh thanh tú tú, sao lại ngang ngược không nói lý lẽ như vậy?”

“Đây chính là bên ngoài vàng ngọc, bên trong thối rữa đi.”

“…”

Nghe thấy lời của bạch y thiếu nữ, tất cả mọi người đều thì thầm nghị luận. Người không thể xem qua tướng mạo a.

“Các ngươi câm miệng cho bổn tiểu thư.”

Nghe thấy mọi người phê bình, vẻ mặt bạch y thiếu nữ lúc trắng lúc xanh.

Bạch y thiếu nữ vừa quát một tiếng, tất cả mọi người đều bị dọa đến cấm khẩu.

“Ngươi bán hay không bán?” Thiếu nữ quay đầu lại, trừng Bắc Tiểu Lôi. Nhìn thế nào cũng cảm thấy hồng y nữ tử này không vừa mắt.

“Không bán thì thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn muốn cướp hay sao?”

Bắc Tiểu Lôi liếc bạch y thiếu nữ, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười có mấy phần giễu cợt.

“Liền cướp, thì sao nào?”

Thiếu nữ vừa nói xong, thân hình màu trắng đã đến gần Bắc Tiểu Lôi. Đôi mắt đen nhiễm lên lãnh ý, tay phải cầm kiếm, bỗng chốc đâm về phía nàng.

Bắc Tiểu Lôi nhếch môi lạnh lùng cười, bằng vào công phu này của ngươi cũng muốn cướp Tiểu Kim đi, nằm mơ.

Mũi chân khẽ điểm, bóng dáng đỏ rực nhẹ lướt về sau. Giống như cầu vồng xuất hiện giữa không trung, hồng y tung bay, tóc đen múa lượn, đẹp đến rung động lòng người. Chim nhỏ màu vàng đậu trên vai thơm của nàng, động cũng không động. Đôi bích đồng hơi câu lên nhìn vào bạch y thiếu nữ. Hừ, muốn cướp nó. Một ngụm nước miếng độc chết nàng ta.

“Ngươi—“

Bạch y thiếu nữ thấy mình không lại gần được Bắc Tiểu Lôi, lại thấy vẻ mặt dân chúng hai bên giống như đang xem kịch vui. Vừa thẹn vừa giận, khua kiếm lên, mũi chân khẽ điểm, bóng dáng màu trắng cũng vọt lên không bay vút đuổi theo.

Mọi người ở trên mặt đất, ngẩng đầu lên, nhìn vào hai bóng dáng ngươi tới ta đi ở trên không trung. Một trắng một đỏ, giống như một phong cảnh mỹ lệ nhất, trắng vô cùng, đỏ vô cùng; lại như tuyết trắng cùng lửa đỏ, một lạnh một nóng, chiếm lấy ánh mắt của mọi người.

Dạ Tinh Thần đứng ở nơi đó, áo trắng tung bay, mắt sáng chuyên chú nhìn lên. Không biết từ lúc nào đã xuất hiện một vị hắc y nhân ở bên cạnh hắn, đôi mắt lãnh mạc như đang nhìn hai người triền đấu trên bầu trời, ánh mắt không gợn sóng như hồ nước chết.

“Vương gia, có cần thuộc hạ ra tay không?”

Một lúc sau, hắc y nhân nói. Tuy rằng hắn nhìn ra được vị bạch y thiếu nữ kia tuyệt đối không thắng được vương phi, ngược lại, vương phi giống như con mèo đang vờn con chuột nhỏ cứ từng roi từng roi mà trêu đùa bạch y thiếu nữ. Còn Kim sí điểu khiến cho hai người đánh nhau kia, lại không nhúc nhích đậu ở trên vai vương phi. Ánh mặt trời chiếu xuống, kiếm trong tay bạch y thiếu nữ xuất ra hàn quang lập lòe, lại không bằng tiên pháp như thần của vương phi.

Chợt, Bắc Tiểu Lôi vung một roi đến trước mặt thiếu nữ. Thiếu nữ cả kinh, theo phản xạ sử dụng kiếm che ở trước mặt. Nhưng không ngờ Bắc Tiểu Lôi chỉ dùng hư chiêu, môi anh đào gợi lên, một cước đá thiếu nữ xuống dưới.

Thân mình thiếu nữ lộn mấy vòng giữa không trung, cuối cùng khó khăn lắm mới hạ xuống mặt đất, lảo đảo lui về sau mấy bước, nếu không phải người phu xe kia ở phía sau đứng lên ngăn nàng ta lại, chỉ sợ nàng ta còn có thể bị té ngã.

Khi thân hình thiếu nữ đang lui về sau, Bắc Tiểu Lôi cũng nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất. Hồng y nhẹ nhàng bay lên, vai thơm còn đậu một Kim sí điểu hiếm có. Lông mày đen đôi mắt sáng, tóc mây như sương, rước lấy ánh mắt kinh diễm của mọi người.

Bắc Tiểu Lôi đi đến trước mặt bạch y thiếu nữ, nhìn nàng ta, có cảm giác khí phách cao quý bất khả xâm phạm.

“Hiện tại ngươi thua rồi.”