Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc

Chương 136: Trọng sinh 29




Trăng bạc nhô cao, hai vì sao thưa im lặng giữa trời đêm, bầu trời càng thêm vắng lặng. . . . . .

Cách kinh thành không xa, bên trong một tòa viện bỏ hoang, lúc này có một bóng người đứng cô đơn ở trong viện. . . . . .

Ánh trăng chập chờn đổ xuống từ phía chân trời, như đang hòa tan trong băng tuyết, khi dầy, khi mỏng, tại trên mặt của nàng chiếu ra loang lổ bóng mờ.

Ngước mắt lên một chút, tuyết như ánh trăng rơi vào trong mắt, từ từ đông lại thành thủy tinh, che phủ kín mãi mãi không thấy được lãnh đạm cùng thê lương.

"Kẽo.. kẹt" một tiếng, cửa viện bị đẩy ra, từ bên ngoài đi vào một người, cẩn thận nhìn sang chung quanh, thuận tay đóng cửa lại.

"Ngươi đã tới muộn, để cho ta chờ lâu một khắc." (1 khắc = 15 phút)

Nữ tử trong viện cũng không quay đầu lại, vẫn như cũ nhìn về phía chân trời bóng đêm.

"Ta có thể so với ngươi sao?" Nữ tử từ ngoài viện đi vào hừ lạnh, đi tới trước người của nàng, đối mặt với nàng, trong mắt cố nén tức giận: "Ngươi cũng biết ta vì phải đi ra ngoài, hao tốn bao nhiêu tâm tư? Cũng phải chuẩn bị trước sau, ngươi không phải không biết, nếu có người người vừa mở miệng lên tiếng ta phải bịt lại, ta bây giờ có thể chạy tới gặp ngươi cũng không tệ rồi."

Trên môi nữ tử lộ ra nụ cười nhàn nhạt, ngoái đầu nhìn về phía nữ tử đang nén giận, từ trong ống tay áo lấy ra tấm ngân phiếu lắc lắc trước mặt của nàng, cười lạnh nói: "Những thứ này đủ chứ?"

Mím môi, tay cầm lên ngân phiếu vừa thấy, lúc này mới thay đổi sắc mặt, nở ra nụ cười, tay khoác lên bờ vai của nàng, nịnh nọt nói: "Công chúa, người cũng đừng nóng giận, Đào Nhi đây chỉ là ngoài miệng nói một chút, chuyện mà công chúa giao, Đào Nhi đã làm thỏa đáng."

Tay hất ra cánh tay của Đào Nhi, khinh thường đảo qua trên mặt nàng, gương mặt xinh đẹp của Oản Vu Tinh lạnh lùng như tuyết: "Từ Đào Nhi, ngươi phải biết giữ miệng cho ta, nếu để cho bên tai ta nghe được một chữ nửa câu, hậu quả thế nào ngươi cũng rõ ràng."

Từ Đào Nhi "Ha ha" cười gượng hai tiếng, nói: "Dạ, Đào Nhi ghi nhớ lời công chúa nói. Công chúa, thuốc này ta lấy đến cho người. Đây là người muốn?"

Hai loại thuốc bên trong này đều không phải dược gì tốt, một bao là tình dược, một bao là độc dược trí mạng, mỗi loại đều đã thử qua.

Nàng cũng phải bất chấp nguy hiểm mới từ nơi chủ nhân nàng trộm được, nếu không phải vì tiền, ai nguyện ý làm loại chuyện thất đức này, còn không phải tại nàng yêu bài bạc nhưng vận may lại không tốt.

Không phải là công chúa mất nước sao, Từ Đào Nhi nhìn Đức Thanh công chúa Ngô Hạo Oản Vu Tinh trước mặt.

Khinh thường chép miệng.

"Ngươi không cần hỏi, biết nhiều trái lại đối với ngươi không có chỗ tốt."

Oản Vu Tinh đem hai bao dược bỏ vào trong tay áo, liền định rời đi.

Từ Đào Nhi thấy Oản Vu Tinh chuẩn bị rời đi, vội vàng tiến lên, nói: "Công chúa, chủ tớ chúng ta thật không dễ dàng mới gặp mặt một lần, người cứ đi như vậy? Người có nhớ Hách Nhi không?"

Oản Vu Tinh nghe từ Đào Nhi thốt ra lời này, cả khuôn mặt cũng xanh biếc, từ trong ống tay áo lấy ra ngân phiếu ngàn lượng, nói: "Đây là bạc ta cho Hách Nhi."

"Dĩ nhiên, dĩ nhiên, Hách Nhi đúng là bảo bối trong lòng bàn tay ta, công chúa, người yên tâm, Hách Nhi tuyệt đối sẽ không chịu khổ, ta thà rằng mình ăn cháo cũng sẽ không để cho hắn nhịn đói."

Từ Đào Nhi nịnh hót nói.

"Nhớ kỹ, nếu Hách Nhi có gì bất trắc, ngươi cũng đừng muốn sống, nếu như ngươi nuôi dưỡng Hách Nhi thật tốt, ta tuyệt sẽ không bạc đãi ngươi, Hách Nhi cần một mẫu thân, Từ Đào Nhi, ngươi nhất định phải làm mẫu thân tốt của Hách Nhi."

Sắc mặt Oản Vu Tinh trầm xuống, hất ra tay Từ Đào Nhi tay, bước đi.

Từ Đào Nhi giơ lên ngân phiếu trong tay, phun ra một bãi nước miếng, "Oản Vu Tinh, nếu không phải ngươi đưa tiền, lão nương sẽ nuôi dưỡng nhi tử cho ngươi nhiều năm như vậy? Hách Nhi cần mẫu thân? Ta là mẫu thân Hách Nhi? Ta nhổ vào, mẫu thân như ngươi không cần nhi tử của mình, lại nói của ta! Nếu không phải nể tình mấy đồng bạc, người nào sẽ nuôi nhi tử cho ngươi!"

Cắt!

Từ Đào Nhi cất ngân phiếu vào trong túi, vẻ mặt tham lam bước đi.

Cả khuôn mặt Oản Vu Tinh đều đã đen thành nước bùn ở dưới ao, trong mắt lướt qua sát khí nồng đậm.

Nếu không phải vì Hách Nhi, nàng sao cần phải nguyện ý đi tới Lung Nguyệt này. . . . . .

Nàng tức giận Từ Đào Nhi, nàng hận không thể giết chết cái nữ nhân không biết xấu hổ đó, Hách Nhi đúng là xương cốt của nàng.

Cũng là nguyên nhân lớn nhất nàng phải đến ở tại Lung Nguyệt!

Nàng muốn tìm ra cái tên nam nhân phụ lòng, nàng muốn để cho nam nhân kia hối hận như thế nào vì đã bạc đãi nàng!

Nàng là công chúa Đức Thanh Ngô Hạo, là ——

Nhưng mà, nếu bây giờ để ọi người biết nàng có nhi tử, nhất định sẽ gây trở ngại đến nàng!

Hơn nữa, nữ nhân Từ Đào Nhi kia không thể giữ lại ở trên đời được, lòng ham muốn của nữ nhân kia càng lúc càng lớn.

Lúc này, Oản Vu Tinh nghĩ tới một người. . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Mặc Âm Trần bị sụp đổ, không nói một lời, suốt ngày chỉ ngơ ngác nhìn bầu trời, mặc kệ gió thổi, trời mưa. . . . . .

Hắn ngồi bên cửa sổ, ánh mắt lo lắng xa xôi, giống như đang mong đợi cái gì, rồi tựa như cái gì cũng không có, trống rỗng, hai mắt đen nhánh đã từ lâu mất đi thần thái của trước kia. . . . . .

Hiện tại, hắn vẫn là người Thống soái tam quân oai phong một cõi, không —— hắn bây giờ chỉ giống như là một người đáng thương bị thê tử mình bỏ rơi, cô đơn ngồi chờ đợi thê tử trở về.

Sùng Hoa, Sùng Hoa, tìm khắp thiên sơn vạn thủy, chỉ vì cái quay đầu nhìn lại khi cười của ngươi, khi nào mới có thể nhìn thấy, khi nào mới có thể ôm ngươi vào lòng lần nữa? . . . . . .

Tiểu Lục tử lo lắng nhưng lại không dám lên tiếng, chỉ có thể im lặng ở một bên chờ đợi.

Sau khi Vương gia được người đưa về phủ, liền bắt đầu lâm vào hôn mê, thật vất vả mới tỉnh lại.

Một trận la hét ầm ĩ, sau đó yên tĩnh lại, nói cái gì là gặp được Âu Dương Sùng Hoa đã mất tích mấy tháng nay. . . . . .

Nhưng, kết quả, kết quả cũng chỉ là một giấc mộng.

Tỉnh mộng, tâm cũng liền chết theo.

Người thì ngơ ngẩn!

Nhìn đằng xa kia nhẹ nhàng rơi xuống những chuỗi hạt mưa. . . . . .

Tiểu Lục tử không biết, khi nào chủ tử mới có thể biến trở về tính tình vui cười của trước kia, bây giờ chủ tử một chút cũng thấy không tốt.

Không tốt đến nỗi khiến cho người bên cạnh phải lo lắng cũng không biết.