Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc

Chương 137: Trọng sinh 30




Cây tùng bách ngoài cửa sổ, chẳng biết đã khô từ lúc nào. . . . . .

Nhẹ nhàng xoa cây đàn gỗ Đỗ Nhược, hương thơm thoang thoảng, hương trong lò đã cạn, một làn khói xanh nhẹ nhàng lượn lờ trong không trung. . . . . .

Từ sau khi trở về kinh, Mặc Âm Trần vẫn không tiếp khách, trở thành đề tài cho người nhiều người bàn tán.

Đề tài liên quan tới hắn, quả thật trở thành đề tài “trà dư tửu hậu” trong dân chúng.

"Điều này thật sự quá đáng rồi, là ai đã nói bậy."

Tiểu Lục Tử nhìn một nhóm người quỳ trên mặt đất, tôi tớ liên tục run rẩy.

"Lục tổng quản, chúng nô tài làm sao dám nói lung tung, hiện tại trong kinh thành, người nào không biết Cửu vương gia chúng ta bị hoàng thượng đoạt người yêu.."

Một lão giúp việc trong Cửu vương phủ vừa chỉ ra bên ngoài vừa nói.

"Người bên ngoài không biết mới nói lung tung, các ngươi không biết sao? Những lời này có thể nói sao?"

Tiểu Lục Tử tức giận, hung hăng nắm vạt áo trước ngực của lão giúp việc: "Lão Phú a lão Phú, ngươi lại có thể cùng người bên ngoài nói bậy, nếu lời này truyền tới tai Cửu vương gia, hậu quả ngươi gánh nổi không?"

Lão Phú lắc đầu, đã sợ tới mức nói không nên lời.

Tiểu Lục Tử đẩy mạnh, lão Phú ngã ngồi trên mặt đất, cũng không dám nói nữa, cúi đầu.

"Ta nói cho các ngươi biết, mỗi một người đều nghe cho rõ đây. Người bên ngoài nói như thế nào, ta không quan tâm, cũng không cần biết, nhưng ai dám đàm tiếu trong Cửu vương phủ này, thì đừng trách tổng quản ta đối các ngươi không lưu tình."

Ánh mắt sắc bén của Tiểu Lục Tử nhìn lướt qua mọi người, cáu kỉnh ra lệnh.

"Dạ, Lục tổng quản."

Người phía dưới có ai dám nói không, mỗi một người đều quỳ trên mặt đất, hướng Tiểu Lục Tử lên tiếng.

Tiểu Lục Tử hừ một tiếng, giũ ống tay áo, rời khỏi viện. . . . . .

Khi hắn vội vã trở về phòng của Mặc Âm Trần, người còn chưa kịp lên tiếng, chỉ thấy phòng yên tĩnh, mà người vừa mới ngồi ở cửa sổ - Mặc Âm Trần – lại không thấy đâu.

"Chủ tử. . . . . ."

Tiểu Lục Tử ở trong phòng tìm một lần, thấy Mặc Âm Trần không ở đây, vội vã chạy ra gian phòng. . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Mặc Âm Trần dùng sức chặt nhánh cây tùng đã khô, hắn tựa hồ muốn dùng sức để trút giận trên nhánh cây.

"Chủ tử, người đang làm gì đấy?"

Phong Nữu ngước đầu, tò mò nhìn Mặc Âm Trần ngồi trên cây.

"Cây này cũng khô rồi, giữ lại cũng chướng mắt, không bằng chặt đi."

Mặc Âm Trần tự mình lẩm bẩm.

"À." Phong Nữu giống như là đã hiểu loại gật đầu, chợt nàng nhìn thấy ngọc bội trên vạt áo của Mặc Âm Trần, nói: "Chủ tử, ngọc bội của người thật đẹp, có thể cho Phong Nữu hay không, Phong Nữu rất thích."

Ngọc bội?

Thân thể Mặc Âm Trần khẽ lắc lư , lại có vẻ hết sức vô lực, hắn dùng lực tháo ngọc bội xuống, ném cho Phong Nữu, nói: "Ngưoi thích vật này, thì cho ngươi."

Phong Nữu nhặt ngọc bội lên vui vẻ vỗ tay, "Cám ơn chủ tử, cám ơn chủ tử. . . . . ." Nhìn ngọc bội trong tay, Phong Nữu vô cùng cảm ơn Mặc Âm Trần, suy nghĩ nát óc, nói: "Chúc mừng chủ tử trăm năm hảo hợp, chúc mừng chủ tử cát tường như ý, chúc mừng chủ tử. . . . . . Chúc mừng chủ tử sớm sinh quý tử!"

Mặc Âm Trần nghe Phong Nữu nói, đột nhiên cười.

Phong Nữu là con gái của Phú bá, bởi vì khi còn bé té vỡ đầu, nên trở thành si si ngốc ngốc.

"Chủ tử cười, chủ tử cười. . . . . ."

Phong Nữu thấy Mặc Âm Trần cười, vui vẻ vỗ tay.

Bản thân Mặc Âm Trần cũng cảm thấy kinh ngạc, mấy ngày qua hắn rốt cuộc đã trải qua như thế nào?

Không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ sống giống như cái xác không hồn.

Hắn từ trên cây nhảy xuống, đi tới trước mặt Phong Nữu, đưa tay vuốt vuốt tóc cỏ vẻ hơi rối của nàng, "Phong Nữu, xem ra người nên nói cám ơn là ta."

"Chủ tử muốn cám ơn Phong Nữu?"

Phong Nữu nghiêng đầu, cái hiểu cái không hỏi.

"Đúng vậy a, ta đã lâu cũng không có vui vẻ như vậy, không nghĩ tặng ngọc bội, lại có thể làm cho lòng thoải mái hơn."

Mặc Âm Trần không ngờ tới ngay lúc mình đè nén nhất, là Phong Nữu khiến ình cười.

"Chủ tử, Phong Nữu làm có đúng không?"

Phong Nữu nghi ngờ hỏi , nàng không hiểu, nhưng nàng biết chủ tử vì mình mà cười rồi.

"Đúng." Mặc Âm Trần đáp lời.

"Vậy thì thật tốt quá, khó trách cha luôn là nói cho Phong Nữu nên nói nhiều lời tốt đẹp, là không có sai, Phong Nữu vừa nói rất nhiều rất nhiều lời tốt đẹp, cho nên chủ tử vui vẻ, bởi vì lời nói của Phong Nữu mà vui vẻ."

Phong Nữu giống như hiểu ra mà vui vẻ cười nói.

"Đúng không. . . . . ."

Lời tốt đẹp ai không thích nghe.

Chỉ không biết người nghe cảm nhận như thế nào, ít nhất vừa rồi hắn quả thật bởi vì những lời của Phong Nữu, mà cười rồi.

"Phong Nữu nói rất nhiều lời hay, chủ tử vui vẻ hơn có phải không ?"

Phong Nữu lòng tràn đầy đang mong đợi, nếu chủ tử bởi vì lời nói của mình có thể cười, như vậy phụ thân sẽ không cấn cả ngày mặt ủ mày chê rồi?

Tổng quản Tiểu Lục Tử cũng không cần ở trong sân mắng chửi người rồi?

"Ừ. Lời nói của Phong Nữu rất hay."

Mặc Âm Trần khẽ nhướng lông mày, đưa mắt, nhìn cây tùng bách bị mình chặt cho xơ xác, trong đầu nhất thời có chút phiền muộn.

"Lời của Phong Nữu, chủ tử cười, cha vui vẻ, Tiểu Lục Tử cũng không cần mặt đen lại mắng chửi người rồi. Chủ tử không biết đâu, vừa rồi Tiểu Lục Tử rất hung dữ a, muốn hù chết Phong Nữu. Nói gì không cho nói với chủ tử cái này, không cho nói với chủ tử cái kia ."

Phong Nữu vừa vuốt ngọc bội vừa nói.

"Vậy sao? Tiểu Lục Tử cũng tức giận sao?"

Mặc Âm Trần cũng không nghĩ tới.